Đô Hộ Phủ uy nghiêm rộng lớn, những lầu gác đình viện màu đen thẫm san sát nối tiếp nhau. So với Lệ Phủ tráng lệ ở Kinh Đô, nó mang vẻ đẹp hào phóng của hoàng hôn và cát vàng.
Lệ Tri bị một nam nhân trông giống như quản gia đưa tới hậu viện, thu xếp ở một gian phòng chật chội và ẩm thấp.
“Đây là nơi ở của ngươi, những hạ nhân khác đều là hai ba người một gian, lão gia chúng ta nhân đức, đặc biệt cho phép ngươi một người một gian.” Nam tử nói.
Lệ Tri nở một nụ cười ngây thơ, ra sức khen ngợi nam tử này, sau đó biết được hắn họ Đường, quả nhiên là quản gia trong phủ.
“Được rồi, trong phủ này không có nhiều quy củ, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, cuộc sống sẽ không khó khăn. Việc ngươi cần làm ta sẽ đến giao phó sau. Bây giờ ngươi cứ ở trong viện này rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ đi.”
Đường quản gia phất tay, kêu Lệ Tri không cần tiễn.
Lệ Tri sống trong một cái viện nhỏ cũ kỹ, cùng viện có hơn mười gian nhĩ phòng, ở giữa viện có một cái giếng cổ và một cây táo đã chết dở.
Nàng xách một thùng nước giếng, chịu cái lạnh thấu xương để lau người, rồi thay bộ quần áo thô mới tinh.
Quần áo do Đô Hộ phủ cung cấp đối với người vừa đi hết ba nghìn dặm lưu đày như Lệ Tri mà nói thì nó quá mức dài và rộng, may mắn thay, khi nàng dọn dẹp gầm giường, nàng tìm thấy một bao châm tuyến đầy bụi do ai đó để lại.
Nàng thu nhỏ lưng áo và ống tay áo bằng một sợi bông, sau khi soi mình vào chiếc gương đồng mờ ảo, cuối cùng nàng cũng có thể ra ngoài gặp người rồi.
Vừa mới làm xong những thứ này, cửa phòng của Lệ Tri có người gõ.
Cánh cửa gỗ đổ nát lắc lư vài cái, Lệ Tri mở cửa phòng. Một phụ nhân với khuôn mặt xa lạ đứng ở cửa.
“Ngươi có phải là người lưu vong mới được phân công đến Đô Hộ phủ không? Gọi là Lệ Tri?” Phụ nhân nhìn Lệ Tri từ trên xuống dưới.
“Là ta, không biết thẩm có chuyện gì?”
“Ta là quản sự ma ma Hoán Y Phòng trong phủ, họ Trương. Có người bảo ta dẫn ngươi đi ra cửa sau, đi theo ta.”
“Đường quản gia bảo ta ở trong viện không được đi lung tung…”
“Không có chuyện gì đâu, chỉ đi một chút là trở về rồi!”
Lệ Tri cảnh giác đứng yên: “Thẩm có thể nói cho ta biết là ai muốn gặp ta không?”
Trương ma ma nghĩ tới điều gì, vỗ vỗ đầu nói:
“À, đúng rồi! Nàng nhờ ta nói với ngươi tên nàng là Gia Tuệ. Nàng nói rằng khi ngươi nghe thấy cái tên này….”
“Đi thôi.”
Lệ Tri một khắc trước còn một mực đứng trong phòng, một khắc sau đã nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Gia Tuệ không nên ở đây, nhưng nếu nàng ấy không khai báo tên của mình, thì làm sao Trương ma ma có thể biết có một người tên Gia Tuệ?
Lệ Tri vừa suy nghĩ lung tung, vừa đi theo Trương ma ma ra cửa sau.
Một mặt, nàng không muốn Gia Tuệ đến đây để chịu khổ, mặt khác, sau khi mất Lệ Hương và Thần Đan, nàng đã khao khát biết bao người mà nàng có thể tin tưởng xuất hiện bên cạnh mình.
Trương ma ma nhét một ít tiền cho gã sai vặt canh cổng, người này từ từ mở cửa sau của Đô Hộ phủ ra.
Một bóng người quen thuộc xông vào cửa sau, vừa nhìn thấy Lệ Tri liền quỳ xuống…….
“Tiểu Thư!” Gia Tuệ nước mắt tràn mi kêu lên.
Lệ Tri hoài nghi ánh mắt của mình, ít phút trước, Lệ Tri lo lắng vạn phần, nhưng giờ khắc này, trong lồng ngực nàng chỉ còn lại niềm vui đoàn tụ.
“Gia Tuệ, tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Lệ Tri vội vàng tiến lên, nâng thiếu nữ dậy.
“Tiểu thư ở đâu, nô tỳ ở đó.” Gia Tuệ rưng rưng nước mắt, “Từ nhỏ nô tỳ đã là nha hoàn thiếp thân của tiểu thư, cho dù có chết cũng sẽ chết ở bên cạnh tiểu thư.”
Trương ma ma thu tiền của Gia Tuệ, thức thời kéo gã sai vặt canh cổng ra xa một chút, nhường không gian cho chủ tớ hai người.
“Ngươi còn trẻ như vậy, nói cái gì mà chết với chết?” Lệ Tri không nhịn được nghẹn ngào, “Làm sao ngươi tới nơi này được? Trên đường có phải chịu rất nhiều khổ cực hay không?”
“Từ khi Hình Bộ niêm phong Lệ Phủ, tất cả hạ nhân đều bị phân tán. Nô tỳ và Gia Hòa trở về nhà và ở Kinh Đô chờ tiểu thư lên đường cùng đội ngũ lưu vong.” Gia Tuệ nói, “Nô tỳ thăm dò được nơi tiểu thư bị đày là Minh Nguyệt Tháp, nô tỳ liền thu dọn đồ đạc tìm một thương đội lên đường. Giai Hòa vì phải chăm sóc phụ mẫu nên bị nô tỳ bỏ lại Kinh Đô. Nô tỳ đi theo thương đội phải mất gần nửa năm mới đến được Minh Nguyệt Tháp.”
“Sau khi đến nơi này, nô tỳ thuê một quán trà ở cửa thành buôn bán, chính là để trở thành người đầu tiên nhìn thấy tiểu thư vào thành. Nô tỳ đã đợi hơn nửa năm, nhưng hôm nay nô tỳ lại mở quán trễ, không gặp được tiểu thư vào thành. May mắn sau đó, nô tỳ đến huyện nha hỏi thăm, mới biết tiểu thư đã vào Đô Hộ Phủ. Thế là nô tỳ liền ngựa không dừng vó chạy đến đây.”
Gia Tuệ nắm chặt tay Lệ Tri, nước mắt không ngừng rơi.
“Nô tỳ cũng không khổ cực, nô tỳ đã quen làm việc nặng. Nhưng tiểu thư… tiểu thư gầy quá, trên đường đi nhất định đã gặp rất nhiều khổ sở, đều là do nô tỳ bất tài không thể giúp tiểu thư…”
“Ngươi đừng nói như vậy.” Lệ Tri nắm tay Gia Tuệ, rưng rưng nước mắt, “ Là ta vô dụng, liên lụy ngươi.”
Hai người nắm chặt tay nhau, nhìn đôi mắt đẫm lệ của đối phương, vừa khóc vừa cười.
“… Bất kể thế nào, tiểu thư vẫn bình an chính là chuyện lớn tốt nhất.” Gia Tuệ lau nước mắt, trịnh trọng nói: “Từ nay về sau, nô tỳ vĩnh viễn ở bên cạnh tiểu thư.”
“Nói xong chưa? Sắp đến giờ rồi.” Trương ma ma đi tới thúc giục.
“Tiểu thư, tiểu thư về trước đi.” Gia Tuệ nói, rồi đưa cho Lệ Tri một cái tay nải, “Đây là quần áo và một số đồ dùng hàng ngày. Tiểu thư cầm lấy trước đi, nếu còn cần gì nữa thì lần sau nô tỳ sẽ mang đến.”
Một người đã là thân thế tự do, một người đã trở thành nô bộc, tuy rằng ở cùng một chỗ, nhưng lần nữa gặp nhau, sẽ không biết là khi nào.
Lệ Tri đè nén bi thương trong lòng, cúi đầu lau nước mắt, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt đã là nụ cười:
“Ngươi cũng phải bảo trọng…..nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt, đừng lo lắng cho ta.”
Sau khi hai người lưu luyến không rời mà phân ra, Trương ma ma dẫn Lệ Tri trở lại tiểu viện ẩm thấp tối tăm.
“Nô tỳ này của ngươi thật là trung tâm.” Trương ma ma nói, “Ta đã thấy rất nhiều người khi gia cảnh sa sút, hạ nhân đều cuốn gói bỏ chạy, nhưng ta chưa từng thấy ai đuổi theo ngàn dặm xa xôi để đi theo chịu khổ cả. “
Tâm tình Lệ Tri phức tạp, miễn cưỡng cười:
“Gia Tuệ và ta lớn lên cùng nhau, tình nghĩa đương nhiên khác biệt.”
Trương ma ma đưa Lệ Tri về viện xong liền rời đi. Lệ Tri trở lại nhĩ phòng, mở tay nải ra, phát hiện bên trong có mấy bộ quần áo thu đông bằng vải tốt, một cái bàn chải đánh răng, mấy cái khăn tay mềm mại... Một hộp đậu tắm, và một hộp gỗ đơn giản, trong đó có hơn mười loại bánh ngọt phổ biến ở Kinh Đô.
Nhìn thấy mọi thứ mà Gia Tuệ đã dày công chuẩn bị, đôi mắt của Lệ Tri lại trở nên ẩm ướt.
Gia Tuệ và Gia Hòa là một đôi song sinh gia sinh tử(*) ở Lệ Gia, họ hơn Lệ Tri và Lệ Hạ năm tuổi, vì tuổi tác vừa phải và tình cờ cũng là sinh đôi nên được quản gia sắp xếp hầu hạ Lệ Tri và Lệ Hạ.
(*)Gia sinh tử: là con có cha và mẹ đều là hạ nhân trong phủ.Gia Tuệ là nha hoàn thiếp thân của Lệ Tri, Gia Hòa là nha hoàn thiếp thân của Lệ Hạ.
Tuy là thân phận tiểu thư và nha hoàn, nhưng vì sinh mẫu mất sớm, phụ thân không để ý đến các nàng, chủ mẫu cũng không quan tâm, bốn người các nàng càng giống như tỷ muội cùng lớn lên.
Lệ Tri biết con đường phía trước nguy cơ trùng trùng nên nàng không muốn liên lụy đến hai tỷ muội Gia Tuệ, nhưng nếu tình thế đảo ngược, nếu hai tỷ muội Gia Tuệ gặp rủi ro, nàng và muội muội sẽ không có khả năng ngồi nhìn.
Có đôi khi, nàng cảm thấy số phận của mình thật éo le, nhưng có lúc, nàng lại cảm thấy ông trời đối đãi với nàng không tệ, cho nàng có hai tỷ muội tuy không cùng huyết thống nhưng lại giống như có cùng huyết thống.
Khoảng một giờ sau khi Lệ Tri trở lại nhĩ phòng, Đường quản gia lại đến tiểu viện.
“Sau này, ngươi sẽ làm việc ở Huyên Chỉ Viện của tiểu thư. Ngươi có thể hỏi những người cùng viện với ngươi để tìm ra vị trí của Huyên Chỉ Viện. Giờ mẹo sáng mai, ngươi phải đến Huyên Chỉ Viện báo danh. Quản sự ma ma ở đó họ Lý, chỉ cần ngươi không trộm cắp, không gian trá thủ đoạn thì bà ấy là một người rất dễ kết thân. Về sau, nếu có việc gì thì cứ trực tiếp nói với Lý Ma Ma là được..” Đường quản gia chắp tay sau lưng nói.
“Ta đã biết, đa tạ Đường quản gia hao tâm tổn trí.”
“Sau này ngươi ở Đô Hộ phủ…. Đặc biệt là trước mặt chủ tử, phải xưng là nô tỳ. Ta thì không sao nhưng nếu mạo phạm quý nhân thì không tốt.” Đường quản gia nhắc nhở.
Lệ Tri biết nghe lời phải: “Nô tỳ đã hiểu.”
Đường quản gia gật đầu, thong thả bước ra khỏi tiểu viện.
Chạng vạng tối, những nha hoàn trực ban lần lượt trở lại viện, và họ không khỏi có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy người mới Lệ Tri.
Lệ Tri nhân cơ hội đi lên nói chuyện, một lát sau, mấy nha hoàn cùng tuổi trong viện cùng kết giao. Một nha hoàn lấy ra một túi nhỏ hạt dưa, chia cho mỗi người một ít, đứng trò chuyện bên cây táo.
“Trong phủ không có gì đáng để ý, lão gia và phu nhân đều là người khoan hậu.” Nha hoàn áo lam nói.
Nha hoàn áo lục đang ăn hạt dưa cũng phụ họa:
“Tiểu thư và thiếu gia cũng là người rất tốt, bọn họ chưa bao giờ đánh mắng chúng ta.”
Lệ Tri hỏi: “Không biết dưới gối lão gia có bao nhiêu hài tử?”
“Hai người.” Nha hòan áo lam đưa hai ngón tay, “Một thiếu gia, một tiểu thư.”
Có lẽ thấy được sự nghi hoặc của Lệ Tri, nha hoàn áo lam nói thêm:
“Lão gia của chúng ta là một người si tình, lão gia và phu nhân là thanh mai trúc mã. Phu nhân sinh tổng cộng hai hài tử, đó là thiếu gia và tiểu thư. Ta nghe nói, quý nhân trong Kinh thường có ba vợ và bốn thê thiếp, không biết có phải không?”
Lệ Tri thấy nha hoàn áo lam muốn khoe khoang, liền nương theo ý nàng ấy mà nói chuyện, thế là nàng thành công mở ra cái máy hát của nha hoàn áo lam.
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Lệ Tri đã nắm bắt được tính tình và đặc điểm của các chủ tử trong phủ.
May mắn là chủ tử trong phủ dường như không phải người xảo trá, và hầu hết những hạ nhân trong Đô Hộ phủ đều có một cuộc sống thanh nhàn.
Lệ Tri không lo lắng cho Tạ Lan Tư, nàng tin rằng với thân phận và tài trí của hắn, hắn có thể sống một cuộc sống tốt hơn nàng nhiều.
Mục tiêu hàng đầu của nàng bây giờ là giành được chỗ đứng vững chắc trong Đô Hộ phủ.
Giờ mẹo ngày thứ hai, Minh Nguyệt Tháp trời còn chưa sáng. Lệ Tri đến Huyên Chỉ Viện để báo cáo.
Quản sự ma ma Huyên Chỉ Viện họ Lý, hơn bốn mươi tuổi, tóc mai hai bên hoa râm, khuôn mặt chữ quốc, giống như một nam nhân cao lớn thô kệch. Đôi môi luôn mím lại khiến người ta cảm thấy có không có gì trên trên đời làm cho bà ấy vui vẻ.
Lý Ma Ma nghiêm khắc giải thích các quy củ của Huyên Chỉ Viện cho Lệ Tri, phân phó nàng làm thô sử nha hoàn trong nội viện, phụ trách về những việc lặt vặt như quét tước và giặt giũ. Lệ Tri cẩn thận ghi nhớ các quy củ của Huyên Chỉ Viện.
Thấy thái độ của Lệ Tri nghiêm túc, giọng điệu Lý Ma Ma trở nên ôn hòa hơn một chút, bà gọi một thô sử nha hoàn khác là Cúc Sinh đến để làm quen với nàng.
Cúc Sinh là một tiểu cô nương trạc tuổi Lệ Tri, hai người nhìn nhau cười, coi như là thân thiết.
Sau khi trời sáng, Lý Ma Ma mang theo một vài nha hoàn đi vào phòng của tiểu thư để hầu hạ Lỗ Huyên rời giường, Lệ Tri và Cúc Sinh thì lấy một chậu quần áo lớn để giặt bên bờ sông.
Những gia đình giàu có ở Kinh Đô thường có những thủy công chuyên gáng nước mang về, sau đó những nha hoàn trong Hoán Y Phòng sẽ cùng nhau giặt, nhưng trong Đô Hộ phủ lại không có thủy công, nên công việc giặt giũ của Huyên Chỉ Viện đều do thô sử nha hoàn mang ra bờ sông bên ngoài Đô Hộ phủ để giặt.
Cúc Sinh là một cô nương thiện tâm, nàng ấy luôn lo lắng không biết Lệ Tri có thể nâng nổi chiếc chậu gỗ đầy quần áo hay không, và liệu Lệ Tri có thể kiên trì đi được hai dặm không.
Lệ Tri không nhịn được cười nói: “Ta đã đi ba nghìn dặm, thì hai dặm có là gì?”
Cúc Sinh suy nghĩ một chút, liền lè lưỡi tinh nghịch làm một cái mặt quỷ.
Lệ Tri đang định thăm dò tung tích của Tạ Lan Tư từ miệng Cúc Sinh thì một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Chu Thị, người đã moi khẩu phần lương thực của nàng trên con đường lưu vong, bị ba gã nam tử trẻ tuổi nhìn giống như du côn đẩy vào một con hẻm nhỏ u ám.