Màn đêm rút đi, bầu trời trở nên sáng hơn một chút.
Mặt trời buổi sáng màu đỏ cam chiếu vào xe ngựa qua cửa sổ giấy, Tạ Lan Tư dần dần tỉnh lại trong tia sáng yếu ớt.
Hắn vươn tay, vô thức che đi ánh nắng đang chiếu thẳng vào mắt mình.
Ý thức của hắn có chút mơ hồ, tầm mắt quay cuồng làm cho hắn không phân biệt được phương hướng, trong lúc nhất thời, hắn còn tưởng rằng mình đã trở lại Hồ Tâm Lâu ở Đông Cung.
Tạ Lan Tư cảm thấy cơ thể mình nặng nề lạ thường, lúc đầu hắn còn tưởng là do mình bị bệnh, cho đến khi tầm mắt của hắn chạm vào chiếc áo khoác và các loại quần áo khác đang đắp lên người hắn… hầu hết những thứ có thể đắp được trong rương quần áo đều ở đây.
Đằng sau đống quần áo như ngọn núi nhỏ là một thân ảnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên bức màn gấm.
Nàng dùng mấy bộ quần áo mỏng và cả áo ngoài của mình để gia cố màn gấm, đem tất cả hàn phong ngăn sau lưng bức màn dày, bản thân nàng lại chỉ mặc mỗi trung y mỏng manh, cuộn mình ngồi ở cửa.
Ngay khi Tạ Lan Tư vừa cử động tay, cố gắng đẩy núi quần áo nặng nề trên người ra, thì thiếu nữ ngồi ở cửa đột nhiên mở mắt.
Nàng căn bản không ngủ.
“Điện Hạ!” Lệ Tri thốt lên.
Như thể lần đầu tiên học nói, Tạ Lan Tư hỏi ngắt quãng:
“… Ta đã hôn mê bao lâu rồi?”
“Đã gần ba ngày rồi.” Lệ Tri nói: “Đại phu nói chỉ cần hết sốt thì sẽ có chuyển biến, hôm qua ngài vừa hạ sốt, hôm nay quả nhiên đã tỉnh dậy.”
Giọng hắn vô cùng khàn, Lệ Tri cầm ấm nước rót một cốc nước sạch, đồng thời chủ động đỡ Tạ Lan Tư dậy đút nước cho hắn như lúc trước.
Sự khác biệt so với trước đây là bây giờ Tạ Lan Tư rất tỉnh táo.
Lúc Lệ Tri nâng hắn dậy, nàng cảm nhận được sự kháng cự rõ ràng.
Nàng thức thời để tự hắn dựa người vào thành xe, chỉ đưa chén nước đến bên miệng Tạ Lan Tư, nhưng hắn lại nghiêng đầu tránh chén nước ấy.
“Nước này ta đã uống thử rồi, chỉ là nước suối thôi.” Lệ Tri nói thêm.
Tạ Lan Tư nhìn nàng, như thể ngạc nhiên khi nàng biết hắn đang lo lắng điều gì, hoặc là đang cân nhắc xem lời nói của nàng có đáng tin hay không, một lúc sau, hắn cuối cùng cũng mở miệng ra để Lệ Tri đút nước cho hắn.
Có lẽ là rất khát, nên khi Tạ Lan Tư uống xong chén nước đầu tiên, hắn không từ chối chén thứ hai mà Lệ Tri đưa tới nữa. Mãi đến lúc uống hết ba chén nước, hắn mới đẩy chén ra, yếu ớt nói:
“Làm phiền Lệ cô nương dời đống quần áo này ra, ta không cử động được.”
Lệ Tri liền nhanh chóng xếp núi quần áo ngay ngắn vào rương.
Tuy nhiên, khi trên người chỉ còn lại một chiếc áo khoác đang đắp, Tạ Lan Tư vẫn không thể cử động cơ thể được.
Hai chân của hắn dường như vẫn chưa tỉnh, dù hắn có đánh thế nào nó cũng không có phản ứng. Thấy sắc mặt Tạ Lan Tư trắng bệch, lực hắn đánh lên chân càng ngày càng mạnh, Lệ Tri gắt gao nắm chặt hai tay của hắn, khẩn cầu:
“Điện Hạ đừng nóng vội, có thể ngài vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Ta lập tức đi tìm Chân trường giải, nhờ hắn tìm đại phu cho ngài.”
Thấy Tạ Lan Tư ngừng đánh lên chân, Lệ Tri định nhanh chóng rời khỏi xe ngựa.
“… Mặc áo ngoài của ngươi vào.” Âm thanh Tạ Lan Tư đè nén và kiềm chế.
Nếu cứ mặc trung y ra ngoài như vậy, nói không chừng sẽ có những lời đàm tiếu. Lệ Tri vội vàng mặc áo ngoài vào, vén màn gấm nhảy xuống.
“Chân trường giải!” Nàng hét lên.
Chân Điều ở cách đó không xa, nghe được tiếng gọi của nàng, biết Tạ Lan Tư đã xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới.
“Có chuyện gì?”
Lệ Tri nói với hắn về bệnh trạng của Tạ Lan Tư, vẻ mặt của Chân Điều trở nên khó coi, hắn trèo lên xe ngựa để kiểm tra hai chân của Tạ Lan Tư.
“…Điện Hạ, thất lễ.”
Sau khi Chân Điều tạ lỗi, hắn ẳm Tạ Lan Tư đến ngồi lên băng ghế trong xe, sau đó gõ nhẹ vào đầu gối trái và phải của Tạ Lan Tư, như thể chờ đợi phản ứng nào đó, vừa gõ, hắn vừa nhìn Tạ Lan Tư.
Tạ Lan Tư nhìn Chân Điều, và Lệ Tri cũng nhìn Chân Điều.
Hai đầu gối bị gõ mấy lần nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt Chân Điều càng ngày càng trầm.
“Chân trường giải, chân của ta bị sao vậy?” Tạ Lan Tư hỏi.
“… Điện Hạ, ty chức cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Hay là chờ đại phu xem xong rồi hãy nói.” Chân Điều tránh đi ánh mắt của Tạ Lan Tư.
Sau khi Chân Điều xuống xe, hắn kêu Lệ Tri tiếp tục ở lại trong xe để chăm sóc Tạ Lan Tư.
Thật ra, sắc mặt của Chân Điều cộng với nhiều lần gõ vào đầu gối của Tạ Lan Tư đã khiến Lệ Tri đoán được chuyện gì đã xảy ra…
Hai chân của Tạ Lan Tư bị liệt rồi.
Nàng tin rằng Tạ Lan Tư, người đang ngồi trên băng ghế và nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói lời nào, cũng có cùng suy đoán với nàng.
Nhưng trước khi đại phu chính thức xác nhận, ai cũng không nói ra câu kia.
Lúc chạng vạng tối, Chân Điều trở lại xe ngựa với một đại phu không nói được tiếng quan thoại. Đại phu lấy ra một túi đầy kim bạc dài bằng ngón tay, và đâm vào các huyệt vị gần đầu gối của Tạ Lan Tư.
Tác động của hình ảnh này mạnh đến nỗi ngay cả Lệ Tri cũng cảm thấy đau âm ỉ ở đầu gối.
Đại phu nhìn Tạ Lan Tư, ra hiệu và nói: “Có cảm giác gì không?”
Sắc mặt Tạ Lan Tư tái nhợt dựa vào thành xe, vô lực lắc đầu.
Đại phu châm các huyệt vị khác trên chân, nhưng Tạ Lan Tư vẫn không có cảm giác gì.
Cuối cùng, túi kim tiêm đầy kim bạc được đặt trước mặt Lệ Tri và Chân Điều. Đại phu lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
“... Tại hạ chỉ có thể đoán đây là di chứng lưu lại của bệnh sốt.”
“Có chữa được không?” Tạ Lan Tư ở trước mặt Lệ Tri và Chân Điều hỏi.
Thần sắc đại phu khó xử, nói vài câu an ủi chính đáng. Có thể thấy rằng, ông ta không ôm hy vọng đối với việc khôi phục hai chân của Tạ Lan Tư.
Sau khi Chân Điều tiễn đại phu xuống xe, Lệ Tri vẫn ở lại.
Nàng đang suy nghĩ nên nói gì để an ủi Tạ Lan Tư, thì hắn đột nhiên nói: “Ta muốn đi vệ sinh.”
“Cái gì?”
Lệ Tri ngây ngẩn cả người.
Tạ Lan Tư quay đầu lại, ánh mắt từ trong hư không dời đến trên mặt Lệ Tri. Hắn gằn từng chữ nói:
“….Ta muốn đi vệ sinh.”
Lệ Tri cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, hai chân hắn không thể nhúc nhích, lại hai ngày hai đêm không đi đại tiểu tiện, ngay cả thần tiên cũng không nhịn được.
Nếu hắn không nghẹn đến cực hạn, e rằng Tạ Lan Tư cũng sẽ không mở miệng nói ra yêu cầu này với nàng.
Lệ Tri biết rõ sự xấu hổ và nhục nhã trong lòng hắn nên nàng lặng lẽ xuống xe nói với Chân Điều, để Chân Điều cõng Tạ Lan Tư vào rừng.
Khi Tạ Lan Tư quay trở lại, khí tức quanh người hắn càng thêm lạnh lùng, đối với việc Lệ Tri ở trên xe, hắn không xua đuổi cũng không đáp lời, thậm chí làm như không nhìn thấy sự hiện hữu của nàng. Ánh mắt hắn thẫn thờ nhìn những ô vuông trên cửa sổ bằng gỗ.
Mặc dù Lệ Tri không có loại kinh nghiệm này, nhưng nàng có thể tưởng tượng được nỗi thống khổ khi mất đi tôn nghiêm mà Tạ Lan Tư phải đối mặt khi xuống xe.
Là kiêu tử chân chính của Thiên Tử, lại mất đi tất cả, ngay cả hai chân của mình cũng đã mất.
Tình huống của Lệ Tri cũng không khá hơn là bao, nhưng nàng thực sự cảm thấy có chút thương cảm cho Tạ Lan Tư, người lúc này đang thất hồn lạc phách.
“Điện Hạ không cần quá lo lắng... Đại phu trong thôn y thuật không tinh, chờ chúng ta đến Minh Nguyệt Tháp, nhất định sẽ có đại phu tốt hơn đến trị liệu cho Điện Hạ.” Nàng thử nói gì đó an ủi Tạ Lan Tư, nhưng nàng phát hiện, tại thời điểm này nói điều gì cũng là vô nghĩa.
Nàng thậm chí còn sợ … Tạ Lan Tư bắt được sự thương hại trong nét mặt và lời nói của nàng.
“….. Nếu không chữa được thì sao?” Giọng nói Tạ Lan Tư vô hồn.
“Nếu không chữa được………” Lệ Tri dừng một chút, “Dân nữ nguyện ý làm chân của Điện Hạ.”
“Ngươi?” Tạ Lan Tư cuối cùng cũng dời ánh mắt qua nhìn Lệ Tri.
“Dân nữ nghe nói có một người thợ mộc tay nghề siêu phàm, có thể đóng một chiếc ghế có bánh xe, mặc dù ngồi trên ghế, nhưng chỉ cần có người đẩy ở phía sau, ta cũng có thể đi khắp nơi. Chờ đến Minh Nguyệt Tháp, nếu đại phu không thể chữa khỏi chân cho Điện Ha, dân nữ sẽ để Điện Hạ ngồi trên xe lăn, và đẩy Điện Hạ đi tìm những danh y giỏi trên thế gian này để trị chân.
“… Người bị lưu đày mà không có đặc xá, sẽ không được rời khỏi nơi lưu đày.”
“Vậy ta sẽ gom tiền mời đại phu đến Minh Nguyệt Tháp chữa bệnh cho Điện Hạ.” Lệ Tri nghiêm túc nói: “Điện Hạ yên tâm, dân nữ sẽ không bỏ cuộc đâu.”
“Chuyện tới đây rồi, ngươi còn không bỏ cuộc là đang chờ cái gì?” Tạ Lan Tư cau mày, “Ta đã là phế nhân, thậm chí ta còn không đảm bảo mình có thể sống sót đến Minh Nguyệt Tháp …..”
“Dân nữ có thể đảm bảo.” Lệ Tri nói.
Nàng nhìn vào mắt Tạ Lan Tư và nói từng chữ một:
“Chỉ cần dân nữ sống một ngày, Điện Hạ sẽ sống một ngày.”
Nàng nói:
“Mà dân nữ ….chắc chắn sẽ còn sống đến Minh Nguyệt Tháp. Cho nên, Điện hạ cũng vậy. Xin Điện Hạ đừng mất đi hy vọng, bất kể xảy ra chuyện gì, dân nữ cũng sẽ ở phía sau Điện hạ.”
Chữ chữ đều là đáy lòng của Lệ Tri, Tạ Lan Tư xúc động trước sự chân thành trong mắt nàng, và vẻ mặt của hắn hiện lên sự ngỡ ngàng hiếm thấy.
“…Vì cái gì?” Hắn hỏi.
“Bởi vì ngưỡng mộ.”
“Ta đã nghe qua rồi.”
“Điện Hạ đã nghe qua, nhưng vẫn chưa từng tin.” Lệ Tri nói, “Cho nên Điện Hạ không cách nào quên được, bởi vì Điện Hạ không tìm được khả năng nào khác.”
Tạ Lan Tư không thể phủ nhận những lời nói của Lệ Tri.
Lý do của nàng rõ ràng là hoang đường, thế nhưng là trừ nó ra, hắn không thể tìm ra bất luận lý do khả dĩ nào khác.
Nếu là vì một chỗ dựa trên con đường lưu vong, hoặc là hy vọng ngày sau có thể được đặc xá, thì giờ đây, với đôi chân bị liệt, mọi thứ dường như đã xa khỏi tầm với.
Thái độ của nàng vẫn không hề thay đổi.
“Ngay cả khi ta vĩnh viễn không bao giờ đứng dậy được, ngươi cũng sẽ không thay đổi tâm ý sao?” Tạ Lan Tư hỏi.
“Nếu có một câu nói dối, dân nữ nguyện bị thiên lôi đánh chết.”
“... Được.” Tạ Lan Tư nói, “Ta sẽ tin ngươi một lần.”
“Điện Hạ, chờ ta một chút.”
Lệ Tri nhớ tới cái gì đó, lấy từ dưới ghế ra một bát cháo lạnh màu xanh lá cây.
“Hiện tại việc quan trọng nhất là Điện Hạ phải dưỡng thân thể thật tốt, sau này mới có sức lực để trị chân.” Lệ Tri nói, “Đây là canh rau dại do dân nữ nấu lúc nấu thuốc, mặc dù nó không có thịt, nhưng tốt hơn là chỉ ăn lương khô.”
Tạ Lan Tư nhìn nàng một cái.
Lệ Tri cho là hắn nghi ngờ bát canh rau dại này, đang muốn nếm thử trước mặt hắn, thì Tạ Lan Tư đã nhận lấy, không nhanh không chậm mà dùng thìa gỗ múc canh đưa vào miệng.
Mặc dù là canh rau dại để nguội nhưng có bao nhiêu là mùi vị. Lệ Tri nhìn Tạ Lan Tư ăn mà không khỏi nuốt nước bọt.
Lệ Tri nghĩ rằng nàng đã che giấu rất tốt, cho đến khi Tạ Lan Tư đưa nửa bát rau dại còn lại qua, thản nhiên nói:
“Ngươi cũng ăn đi.” Tạ Lan Tư nói: “Nếu ngươi phải chiếu cố ta, vậy thì ngươi càng cần nhiều thể lực hơn ta.”
Nàng không thể khước từ, nên dùng cùng một cái thìa gỗ đó ăn nốt phần canh rau dại còn lại, thậm chí một miếng lá cũng không để sót.
“Bây giờ mọi người đều biết mối quan hệ của ta và ngươi không đơn giản, về sau tốt nhất ngươi không nên đưa khẩu phần lương thực của ngươi vào đây.” Tạ Lan Tư nói.
“Điện Hạ hoài nghi có người hạ độc?”
“Không phải hoài nghi.” Tạ Lan Tư nói chắc chắc.
Với sự nhạy bén và đa nghi của hắn, Lệ Tri không ngạc nhiên khi hắn nhìn thấu được quỷ kế của địch nhân.
“Độc trong khẩu phần ăn, bột kim cương thạch trong nước uống, sơn tặc trên đường……..” Tạ Lan Tư nói, “Còn có vô số nha dịch làm cơ sở ngầm, ta không biết thế lực nào đứng sau chúng, nhưng ta biết rằng có vô số người đang mong chờ cái chết của ta.”
Lệ Tri có thể liệu trước là tình cảnh của Tạ Lan Tư rất khó khăn, nhưng khó khăn đến mức này không khỏi khiến nàng trầm mặc.
“Hối hận?” Tạ Lan Tư bình tĩnh nhìn nàng, từ đôi mắt trầm lắng sâu như biển đó, Lệ Tri không thể đoán ra suy nghĩ thực sự của hắn.
Nàng lắc đầu, đặt bát và thìa gỗ xuống, lấy chiếc áo choàng đắp lên người hắn, vân vê góc áo.
“Nếu vì chuyện này mà rút lui e sợ, dân nữ mới hối hận cả đời.” Lệ Tri nói.