“Muội biết không? Có người nắm tay nhau khi sinh ra đó!”
Trên một cái giường được ngăn cách bằng tấm chăn mỏng đã giặt đến bạc màu, tỷ tỷ nhẹ nhàng vỗ về muội muội đang đòi nghe kể chuyện.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ bằng lụa mỏng đang khép hờ, chiếu vào hai gương mặt trẻ con giống nhau như đúc.
“Chúng ta chính là nắm tay nhau khi sinh ra đó.” Lệ Tri cười nói.
Lệ Hạ phấn khởi, muốn từ trên giường ngồi dậy, Lệ Tri ấn nhẹ nàng xuống, lấy chăn bông mềm mại đắp cho nàng.
“Có thật vậy không? Chúng ta thật là nắm tay nhau khi sinh ra sao?” Đôi mắt Lệ Hạ cong thành hình trăng lưỡi liềm, khuôn mặt đầy hào hứng giống như một con thú nhỏ trong sáng vui vẻ.
“Thật đó, là ma ma đỡ đẻ nói cho tỷ biết đấy.” Lệ Tri ôn nhu nói: “Lúc di nương sinh chúng ta, tỷ sinh ra trước, ma ma đang chuẩn bị báo tin vui thì bỗng nhiên nhìn thấy……….A..một tay của đứa bé này sao lại nắm chặt như vậy?”
Lệ Tri cố ý dừng lại một chút, chọc cho Lệ Hạ mở to hai mắt, không ngừng hỏi tới.
“Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?”
“Sau đó à? Sau đó ma ma lại kêu di nương tiếp tục dùng sức, nói là còn một bé nữa. Qua nửa canh giờ, muội mới được sinh ra. Lúc muội sinh ra, cây hoa quỳnh do mẫu thân trồng cũng nở hoa theo. Ngày hôm sau, mọi người mới biết là đêm hôm đó, toàn bộ hoa quỳnh ở Kinh Đô đều nở hoa hết……Ai cũng bảo đây là điềm lành đấy!”
Lệ Hạ nghe xong, dường như có điều suy nghĩ. Lệ Tri tưởng là đã dỗ được muội muội ngủ rồi, đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ thì Lệ Hạ bỗng nhiên nắm tay nàng.
Năm ngón tay mềm mại nhỏ xinh tìm được tay nàng, đan vào lòng bàn tay, từ từ siết chặt.
Lệ Tri mở mắt, ngờ vực nhìn qua muội muội.
“A tỷ, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau đúng không?”
Muội muội từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất, hiếm khi thấy lo sợ như bây giờ, Lệ Tri không khỏi mỉm cười.
Nàng yêu thương vuốt tóc mai của muội muội, ánh mắt sáng như mắt của mẫu thân.
“Đương nhiên chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau rồi.”
Nàng nắm chặt tay Lệ Hạ, giọng nói chan chứa yêu thương như tuyết tan thanh khiết ngày xuân.
Ánh trăng vô tư tỏa sáng, căn phòng cũ chật chội được mạ lên ánh sáng vàng rực rỡ, giống như phòng ngủ nguy nga lộng lẫy của đích đệ. Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ có cây vô hoạn tử ngoài sân phát ra âm thanh xào xạc.
Lời hứa, khắc cốt ghi tâm.
“Chúng ta sẽ mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi ở bên nhau.”
Bất tri bất giác, nước mắt nhòe ướt gương mặt Lệ Tri.
Nàng hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng ra khỏi miệng chỉ là những tiếng thì thầm đứt quãng.
Cơn gió lạnh chẳng biết nổi lên từ lúc nào, xua đi đêm trăng tĩnh lặng, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên bị nghiền nát, khuôn mặt của đôi song sinh tiêu tán như bọt biển, một mùi hôi thối không rõ xộc vào mũi.
Theo bản năng nàng tỉnh dậy, cố gắng mở mắt ra, một gương mặt đầy vết nhăn đột nhiên xuất hiện trước mắt.
“….Ta còn tưởng ngươi chết rồi chứ.” Phụ nhân nói.
Phụ nhân đeo cùm gỗ nghiêng người, hậm hực thu bàn tay sắp đặt lên người Lệ Tri trở về.
Lệ Tri nhìn theo ánh mắt của bà ta, liền đoán được ý định ban đầu của phụ nhân này.
“Thẩm hiểu lầm rồi, tại ta mệt quá nên mới ngủ một chút.”
Thiếu nữ rũ ống tay áo xuống che đi chiếc vòng bằng vỏ sò trên cánh tay, đôi mắt lá liễu hẹp và dài cong lên, lộ ra một nụ cười vô hại.
Thấy không lấy được chút béo bở nào trên người Lệ Tri, ánh mắt tham lam vừa dò xét kỹ xung quanh, vừa như đang nhìn lá cờ trên cao, rồi lảo đảo đi về hướng đội ngũ phía trước.
Một cơn gió lớn thổi qua, Lệ Tri mặc quần áo phong phanh không khỏi co người ôm bờ vai.
Tuyết lớn lông ngỗng ở Kinh Đô biến thành tuyết trắng ở Đằng Dương hoang dã, mỗi khi gió lạnh thổi lên, sương tuyết màu bạc như rắn độc chui vào cổ áo và tay áo.
“Tất cả đến đây ăn cơm!”
Một tiếng hét to phá vỡ bầu không khí chết chóc, hai gã nha dịch cầm theo thùng gỗ đựng thức ăn đi đến chỗ đám người bị lưu đày.
Một khi không tiếp được khẩu phần ăn của mình, cho dù là bị rơi xuống đất cũng sẽ có những kẻ đói khát chạy đến cướp mất.
Trên đường lưu đày, Lệ Tri đã nhiều lần nhìn thấy cảnh này.
“Cầm chắc…..”
Một thứ gì đó cứng ngắt, màu xám trắng bay về hướng Lệ Tri, đó là mộ cái bánh màn thầu bị mốc, giống như được tìm thấy trong thùng nước vo gạo nào đó, vừa nhỏ vừa cứng, còn không đủ cho một hài tử tám tuổi ăn.
Lệ Tri nhặt cái màn thầu rơi trước mặt lên, phủi nhẹ lớp bụi bẩn phía trên.
Hai gã nha dịch tiếp tục quăng ném khẩu phần ăn của một ngày cho đám người lưu đày, động tác như đang cho súc vật ăn vậy.
Có ba trăm sáu mươi người bị lưu đày, bao gồm cả Lệ Tri trong đó, tất cả những người mười sáu tuổi trở lên đều phải đeo một cái cùm gỗ nặng hai mươi lăm cân. Có hai người phụ trách áp giải đường dài, gọi là trường giải, cứ mỗi khi đến một thành trì, sẽ có bốn đến sáu người áp giải đường ngắn là đoản giải gia nhập, mãi đến thành trì kế tiếp sẽ có đoản giải khác thay ca.
Đích đến của những người bị lưu đày này sẽ căn cứ theo tội ác mà họ gây ra, tội nhẹ thì lộ trình ngắn, tội nặng thì lộ trình dài.
Trong quá trình này, chết là hợp lý, bất kể là tự nhiên chết hay không phải tự nhiên chết, thì bọn nha dịch áp giải cũng sẽ không bởi vì lúc đi có hơn ba trăm người, lúc đến chỉ còn có bảy, tám mươi người mà bị trừng phạt.
Chết, là “tổn hao” tự nhiên của tội lưu đày.
Lúc nha dịch phân phát đồ ăn, có người muốn cầu xin thức ăn nhiều một chút đều bị bọn họ không lưu tình mà đạp ngã.
Một số người ăn ngấu nghiến khẩu phần ăn của mình, nhưng ánh mắt tham lam thì lại dính chặt lên khẩu phần ăn của người khác.
Có người thì dùng răng cắn đứt cái màn thầu cứng như đá, phần còn lại thì chia cho hài tử còn nhỏ.
Lệ Tri không có khẩu vị, có lẽ là do lòng bàn chân của nàng bị đau đến tê dại.
Giày vải mang lúc rời kinh đã rách mấy chỗ, cát đá thô ráp cọ sát vô đôi chân, ngọn cỏ sắt bén cắt qua cổ chân, đôi chân vốn mềm mại bây giờ lại xuất hiện những vết chai dày và bong bóng máu, vết thương chảy máu mãi vẫn chưa thấy tốt lên.
Đã vậy nàng còn phải đối mặt với những ánh mắt không có hảo ý trong đám người lưu đày, nỗi sợ hãi với tương lai phía trước và sự tuyệt vọng chờ đợi cái chết nếu nàng đổ bệnh.
Đối với một thiếu nữ mười lăm tuổi mà mấy tháng trước vẫn còn là thiên kim tiểu thư mà nói, đây chẳng khác gì một thảm họa.
Nhưng nàng lại không phẫn nộ với tình trạng hiện giờ, cũng không bi thương, bất kể là ai nói chuyện với nàng cũng bị đôi mắt biết cười kia hấp dẫn.
Nhân lúc mọi người đang tập trung chú ý vào lương khô trên tay hoặc là thùng gỗ trong tay trưởng giải, Lệ Tri chống tay đứng lên.
Nàng hái một lá cây to xuống gói cái màn thầu cứng ngắt lại, lặng lẽ đi về chiếc xe ngựa duy nhất ở đội ngũ phía sau.
Chiếc xe ngựa lẻ loi cách xa dòng người lưu đày, dừng ở nơi hoang vu trống trải, trên đỉnh xe phủ một lớp tuyết trắng tinh.
Lệ Tri đứng trước xe ngựa, nhẹ nhàng gõ lên thành xe.
Trong xe ngựa không có tiếng vọng ra, rèm cửa cũng không nhúc nhích.
Ánh sáng dường như bị thứ gì đó xua đuổi, chậm rãi từ trên người Lệ Tri rút đi.
Thái dương yếu ớt vẫn còn trên đỉnh núi, nhưng bóng đen cường thế đã tràn xuống đáy cốc.
Mây mù vắt ngang bầu trời bị chia cắt bởi dãy núi màu xanh xám, ánh sáng ảm đạm không rõ rơi trên tấm mành gấm có hoa văn mai, trúc, tùng, những hoa văn kia dùng kim tuyến, ngân tuyến và những sợi tơ màu trắng nhạt, xanh lá mạ, xanh đá, lam nhạt, màu tím nhạt..v..v..tỉ mỉ dệt thành, trong ngày tối tăm đầy chết chóc này lộ ra sự suy sụp, đổ nát.
Lúc này một bàn tay thon dài, tú lệ vươn ra khỏi rèm. Màu sắc tái nhợt, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng đá lạnh lẽo.
Năm ngón tay tái nhợt đặt lên hoa văn thúy trúc, từ từ vén mành gấm sang một bên. Gió lạnh đột nhiên thổi bay tuyết trên mặt đất, sau màn sương tuyết hiện ra một gương mặt thiếu niên giống như sinh ra từ ánh trăng.
Ánh trăng trút xuống, bông tuyết tung bay, cả người hắn như được tắm trong ánh sáng rực rỡ.
“… Lệ cô nương.”
Âm thanh thiếu niên khàn khàn giống như giọt nước nhỏ xuống từ băng tinh trên mái hiên, chỉ cần không chú ý nó sẽ tiêu tán trong khí lạnh.
Lệ Tri đưa chiếc màn thầu mà nàng đã giữ suốt một đường ra, giọng nói cao hơn bình thường một chút đã tiết lộ tâm tình của nàng lúc này.
“Một chút tâm ý, mong Điện Hạ sớm ngày khôi phục.” Nàng cười dịu dàng, đất vàng trên mặt cũng không che được ánh sáng trong mắt nàng.
Hắn không nhìn màn thầu trong tay nàng.
“… Ngươi cũng không có nhiều, giữ lại cho mình ăn đi.” Nói đến đây, thiếu niên che mặt ho lên. Cho dù đã quay đầu, nhưng Lệ Tri vẫn có thể trông thấy giữa lông mày của hắn nhíu chặt lại.
Tạ Lan Tư, con mồ côi của phế Thái Tử.
Qua nhiều ngày tiếp xúc, Lệ Tri thấy hắn rất giống với lời đồn, ngọc khiết tùng trinh (*), ôn hòa hữu lễ, có tác phong của phụ thân.
(*) ngọc khiết tùng trinh: ngọc tinh khiết kiên trì như cây tùng, ý chí không thể lay chuyển.Nếu Thái Tử không bị phế, một thứ nữ như Lệ Tri sẽ không có cơ hội được nói chuyện với hắn.
“Điện Hạ yên tâm, dân nữ đã ăn rồi.” Lệ Tri nói dối.
Nàng đem lương khô được bọc bằng lá cây to để nhẹ lên xe ngựa, cười và thi lễ một cái, sau đó xoay người đi về chỗ của mình lúc nãy.
Tiếng ho khan trầm thấp lại vang lên lần nữa, bên trong mơ hồ mang theo một lời nói cảm tạ.
Lệ Tri đi được một đoạn, lại quay đầu nhìn xe ngựa.
Mành gấm mai trúc tùng lại được thả xuống, hoa tuyết tung bay, xe ngựa lẻ loi trơ trọi như là bị ngăn cách ở một mảnh thiên địa khác.
Rất nhiều người nói hắn không thể sống tới lúc đến Minh Nguyệt Tháp.
Hầu như là tất cả mọi người đều nói.
Họ nói, nếu không phải Tạ Lan Tư từ nhỏ đã triền miên trên giường bệnh, Hoàng Đế cũng sẽ không mở một mặt lưới để hắn trở thành huyết mạch duy nhất còn sống sót của Thái Tử sau án mưu nghịch.
Thái Tử mưu nghịch, liên lụy đến một đám đại thần, đứng mũi chịu sào chính là Trung Thư Lệnh quyền nghiêng triều dã Lệ Kiều Niên.
Hơn bốn trăm nhân khẩu của Lệ gia bị xử tử, sung quân, cách chức, trong vòng một đêm những gia tộc nhỏ vốn luôn vay quanh Lệ gia đều như khỉ tán, lo sợ bị liên lụy.
Ngoài Lệ gia lão thái thái Tăng Thị hơn sáu mươi tuổi đã sớm phân gia ở cùng chi thứ hai nên tránh được một kiếp ra, thì những người còn sống đều ở đây……Bất quá bây giờ chỉ còn lại mười mấy người mà thôi.
Từ nguyên nhân bên trên, người Lệ gia có đầy đủ lý do để hận Tạ Lan Tư, hận đến nghiến răng.
Vì không cùng mục tiêu thù hận nên Lệ Tri cũng bị người trong nhà xa lánh.
Mọi người đều không hiểu tại sao nàng lại không hận con của kẻ đã hại mình cửa nát nhà tan.
Lệ Tri cũng không cần bọn họ hiểu.
Nàng trở lại chỗ nghỉ ngơi của mình lúc trước, mọi người đã giải quyết xong phần lương khô ít đến thảm thương của mình, sau đó lại biến thành những cái xác không hồn quen thuộc, chỉ biết cuộn người lại ngẩn ra, thần sắc đau khổ và chết lặng.
Lệ Gia cũng không ngoại lệ, bọn họ ở trong gió lạnh cuộn người lại thành hình tròn, hưởng dụng vị trí trung tâm chính là chủ mẫu Lệ Gia Vương Thị và con trai trưởng Lệ Huệ Trực.
Lệ Huệ Trực nhìn thấy Lệ Tri đi rồi quay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nứt nẻ do bị đông lạnh hiện lên nụ cười hồn nhiên, vừa định nói gì đó với nàng thì bị Vương Thị đang ôm hắn dùng lực một cái làm cắt ngang lời nói của hắn.
Lệ Tri đã quen với loại cô lập không đau không ngứa này. Sau khi ngồi xuống, nàng lựa lúc Vương Thị không chú ý liền nhíu nhíu lông mày với Lệ Huệ Trực làm cho hắn cười rộ lên, trên con đường lưu vong khó có khi gặp được một khuôn mặt tươi cười ngây thơ như thế này.
Màn đêm trong sơn cốc luôn đến rất nhanh, không biết từ lúc nào bầu trời đã chuyển sang màu trắng, ánh trăng buồn hắt lên đỉnh núi, ánh sáng ôn nhu kia làm cho Lệ Tri không thể nào ngủ được mà nhìn đến ngẩn ngơ.
Khi cơn gió đêm lạnh thấu xương thổi qua mặt đất, nàng không khỏi hắt hơi một cái.
Theo thói quen Lệ Tri muốn lấy chiếc khăn tay mà nàng hay mang theo bên người ra, nhưng lại phát hiện bây giờ chiếc khăn ấy không có ở trên người nàng. Nàng chưa từ bỏ ý định nên tiếp tục tìm, cuối cùng nàng mới biết có thể là nàng đã làm mất trên đường đi đến xe ngựa.
Mọi thứ trên đường lưu vong đều rất trân quý, đương nhiên nàng cũng chỉ có một chiếc khăn tay duy nhất.
Tuy rằng chiếc khăn ấy rất có thể đã bị người khác lấy mất, nhưng Lệ Tri vẫn đứng lên, quyết định men theo con đường lúc chạng vạng nàng đã đi để tìm một chút.
Nha dịch trông coi ở phụ cận lười biếng nhìn nàng một cái, hắn không ngăn nàng lại. Sáu đến tám người nha dịch, đầu đuôi trái phải vây đội ngũ lưu vong lại, chỉ cần hoạt động trong phạm vi này, vô luận là ẩu đả hay là khóc than, chỉ cần không quá đáng thì sẽ không bị ngăn cản.
Lệ Tri vừa đi về phía xe ngựa ở cuối đội ngũ, vừa mượn ánh trăng cẩn thận xem xét những khe hở trên mặt đất và sau lưng những tảng đá mà nàng đi ngang qua.
Những người lưu vong đã kiệt sức nằm bất động như đã chết trên mặt đất, mặc cho nàng đi qua đi lại.
May mắn chính là, Lệ Tri đi được nửa đường đã tìm được khăn tay, nó rơi vào khe hở của mấy tảng đá, không bị người tham lam nhìn thấy.
Nàng ngồi xuống nhặt khăn tay, rũ sạch đất cát và bụi bặm, cẩn thận đặt vào ngực mình.
Gió đêm thổi qua rừng cây xào xạc, Lệ Tri không khỏi ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng soi rọi, bóng đêm và ánh trăng hoán đổi vị trí. Trước mắt nàng, chiếc xe ngựa vừa nãy còn ẩn núp trong đêm đen giờ đã hiện ra thân ảnh, tấm mành gấm mai trúc tùng cuộn lên thu hút sự chú ý của Lệ Tri.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng đứng lên, tầm mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa.
Trăng lạnh sáng ngời, sương giăng trên đất.
Thiếu niên khôi ngô tuấn tú, màu da như ngọc, gương mặt không biểu tình đang nhìn mấy con chó hoang cắn nhau.
Giữa những chiếc răng nanh đang cắn xé đó, chính là cái màn thầu nàng đã đưa.