Trưa đó, đồng nghiệp đến bệnh viện thăm An Nhiên, nói chuyện một lúc thì cũng về. Cùng lúc cũng đi thăm tên đồng nghiệp bị Mạnh Đình đánh ngất ở khoa bên cạnh. Tên đấy bị người của Mạnh Đình cảnh cáo, chẳng dám hé răng nửa lời.
An Ninh cho An Nhiên ngủ thì cũng tranh thủ chợp mắt. Đến giờ chiều giật mình tỉnh dậy lại thấy Mạnh Đình đã đến từ lúc nào. Hắn mặc đồ thoải mái có vẻ đã về đến nhà rồi mới tới đây. Cô chẳng biết mình có nên để hắn tiếp cận như vậy không. Chưa kể đến tính cách khó ưa của hắn thì những kẻ thù của hắn cũng đã đủ khiến An Ninh sợ hãi.
“Anh đến đây làm gì?” Cô hỏi.
“Tôi đến đây thay ca cho em. Về khách sạn tắm rửa đi. Rồi nhanh quay lại, tôi có mang cơm cho ba người chúng ta.” Hắn gợi ý. Dù sao cũng hơn nửa buổi chưa tắm, chắc cô cũng đã khó chịu.
“Anh với mẹ con tôi chẳng có chút liên quan gì. Tôi nghĩ anh không nên lo chuyện bao đồng đâu. Hay là chủ tịch Vãn quay về xử lí việc của công ty mình thì hơn.”
Nói cho cùng, An Ninh vẫn ngại ngùng, chính xác hơn là đề phòng hắn.
Mạnh Đình biết. Hắn chỉ thở dài, đau lòng chứ!
“An Ninh, tôi biết em lo ngại chuyện gì. Vãn Mạnh Đình tôi có thể đạp lên người khác mà đi lên, nhưng tuyệt đối không động đến trẻ con. Tôi thấy nó rất hèn. Huống hồ, tôi rất thích bé An Nhiên.”
Vãn Mạnh Đình trấn an An Ninh, để cô yên tâm cho hắn trông coi An Nhiên.
Lời hắn nói rất hợp lí và đủ để tin tưởng. An Ninh biết Mạnh Đình luôn nói được làm được. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn để nắm chắc sự kiên định, sau đó nói:
“Tôi gửi Nhiên Nhiên cho anh. Tôi sẽ nhanh quay lại.”
“Em yên tâm, tôi sẽ trông coi cẩn thận.” Hắn đáp.
An Ninh quay về khách sạn, tắm rửa sạch sẽ, lúc này Trần Lập có gọi cô qua phòng nói chuyện.
“Việc đấu giá đi xa hơn dự tính ban đầu của tôi. Ở khách sạn mãi như vầy không phải cách. Chúng ta nên nhanh chóng hoàn thành công việc rồi quay về.” Trần Lập nói.
“Vâng, tôi hiểu thưa sếp.” Cô đáp.
“Cho nên tôi yêu cầu cô giải quyết vấn đề gia đình con cái gọn lẹ, để tập trung vào công việc.”
“Thưa sếp, con tôi bệnh. Mong sếp thông cảm, tôi luôn hoàn thành tốt công việc của mình, và bây giờ cũng vậy.”
Trần Tình nghe vậy thì cũng gật đầu. Tuy nhiên hắn muốn nói gì đó, rồi lại thôi không nói nữa.
“Được rồi, cô ra ngoài đi.”
An Ninh bước ra bên ngoài, cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng cô cũng quyết định bỏ qua, bắt đầu quay lại bệnh viện.
Lúc này An Nhiên đã ngủ dậy, cô bé nói đói bụng nên muốn ăn cơm. Mạnh Đình chiều ý bé con, dọn cơm ăn cùng. Khi An Ninh đến, hai người bọn họ đã vui vẻ cười đùa, căn phòng chỉ ngập tràn âm thanh nhộn nhịp. Cô nhìn họ rất lâu, càng nhìn lại càng thấy… An Nhiên rất giống Mạnh Đình.
Thật sự, chia cắt cha con hai người sao?
An Ninh đang nghĩ ngợi thì Mạnh Đình quay ra cửa nhìn thấy cô. Hắn gọi:
“An Ninh vào ăn cơm đi, ngon lắm. Những món này đều là tôi nấu hết đấy nhé! Ngon lắm phải không Nhiên Nhiên?”
“Ngon, Nhiên Nhiên… ngon.”
An Ninh tiến đến, ngồi ăn cùng hai người bọn họ. Bữa cơm có canh, có đồ mặn, trông giống mấy cơm gia đình. Tuy không nhiều món như ở nhà Mạnh Đình, nhưng ấm cúng.
“Tôi nhớ chủ tịch Vãn không thích nấu ăn, cũng chưa từng nấu ăn.” An Ninh nói vu vơ. Trong kí ức của cô, Vãn Mạnh Đình chưa bao giờ đụng đến chuyện bếp núc.
Em còn nhớ, nhớ về những ngày tháng đó sao?
“Tôi vì em mà đi học nấu ăn. Ba năm rồi, tôi luôn ao ước sẽ nấu nó cho em.”
Không ngại bày tỏ lòng mình. Vãn Mạnh Đình thấy mình có bao nhiêu cơ hội, lập tức sẽ lôi ra bấy nhiêu, mục đích chỉ để An Ninh thay đổi cách nhìn về hắn.
Giờ đây Vãn Mạnh Đình hống hách ngày nào đã không còn. Hắn đã có chút điềm tĩnh, ở trước mặt An Ninh càng trở nên dịu dàng và ân cần.
Cô nghe hắn nói thì cũng im lặng ăn cơm, để hai người bọn họ vừa cười vừa nói. An Nhiên thì nói được mấy câu, chủ yếu là hắn.
Ăn xong, cả ba người mỗi người một góc. An Nhiên nằm trên giường nhóm mắt ngủ sớm, còn hắn và cô thì ngồi đối diện nhau. Hắn hỏi:
“Tối nay, em định ở đây với Nhiên Nhiên sao?”
“Tôi ở lại đây.” Cô đáp.
Nhưng chưa gì, lại bổ sung:
“Anh đừng nghĩ có thể ở đây cùng tôi. Chủ tịch Vãn tốt nhất nên về.”
“Em ở đây cùng Nhiên Nhiên đi nhé, có gì gọi cho tôi.” Hắn hỏi.
Cô vẫn chưa hiểu lắm, cần gì phải gọi cho hắn chứ. Không tiền, An Ninh quay lại, đắp chăn cho con gái.
Mạnh Đình đành bị đuổi ra khỏi phòng bệnh. Đây là khoa nhi, không phải khách sạn thì hắn muốn ở phòng nào thì ở phòng đấy.
Đến sáng, An Ninh thức dậy, thấy Vã Mạnh Đình nằm ở băng ghế chờ, co ro hết cả người. An Ninh vội chạy đến lay hắn dậy:
“Vãn Mạnh Đình, dậy đi. Anh đi hả, sao lại ngủ ở đây?”