" ầy Minh Quân, sao tầm này chú mới đến."
-------------
Chợt nghe cái tên quen thuộc.
Đôi tay đang nướng thịt bỗng khựng lại.
1 giây
2 giây
3 giây
..
7 giây
"Em ơi thịt cháy kìa!"
Ôi trời.
Nghe tiếng cháy thịt Ánh Dương mới giật mình hoàn hồn, vừa rồi cô vừa nghĩ gì vậy chứ, sao có thể là người ấy được.
Nhầm rồi nhầm rồi nhầm rồi!!
Năm đó sau khi đột ngột biến mất, rất nhiều người nói cậu ta theo bố mẹ ra nước ngoài định cư lập nghiệp.
Chắc chắn bây giờ đang có công việc ổn định ở bên nước khác rồi, làm sao lại lết về đây được.
Trừ khi cậu ta ở bên đó nghèo túng quẫn không có một xu dính túi.
Không nghĩ nữa không nghĩ nữa.
Ánh Dương đưa tay gắp thịt bỏ vào miệng, hương vị thịt bò bấy lâu nay cô nhớ nhung cuối cùng cũng có được, cảm giác hạnh phúc vô cùng.
Tuy là hơi đau ví đó nhưng mà ngon là được.
Đang ăn uống vui vẻ đột nhiên nghe tiếng cười nói hơi to ở bàn đằng sau, Ánh Dương vô thức quay đầu lại nhìn.
Mắt cô mở thật to, không nhìn lầm vào đâu được
Như vậy mà lại là hắn, cô không lẫn đi đâu được cái gương mặt ấy, chỉ là có chút trưởng thành hơn.
Chẳng lẽ ở thế giới này lại có kiểu trùng tên rồi giống luôn cả mặt?
Chuyện vô lý như vậy mà có thể xảy ra sao?
Vô lý.
Đột nhiên ánh mắt mắt người đó quét qua cô, nhận thấy ánh mắt cô lập tức quay đầu lại.
Ánh Dương cảm nhận được bàn sau đang có tiếng cười nói với tiếng đẩy ghế đứng lên.
Hình như là họ định đi thêm tăng hai tăng ba.
"Chắc là tớ không đi, còn có chút việc."
Một người trong số đó nói.
"Này đi thêm xíu đi, lâu rồi chúng ta mới gặp lại mà."
"phải đó phải đó, đi cùng chúng tớ đi."
Một người nữa lên tiếng thúc giục.
"Thật sự đó, đừng làm tớ khó xử, tớ còn có bạn gái đang chờ ở nhà nữa."
Ừm hứm?
Ủa, gì dạ?
Cô có nghe nhầm không, hắn vậy mà có bạn gái????
" thôi được rồi, thế chú em về với người yêu đi, bọn tôi đi chơi tiếp."
Sau đó cô liền nghe tiếng mọi người lần lượt rời quán.
Không được.
Sao lại để hắn đi mất như vậy được chứ, lần này cô phải đi theo hắn, không để hắn thoát khỏi tầm mắt của cô nữa.
Cô đợi hắn đi ra ngoài liền chạy đi theo.
"Ủa em ơi tính tiền."
"À em quên."
Tính tiền xong liền chạy ra, tìm kiếm bóng dáng hắn mãi nhưng chẳng thấy đâu. Thật là, nếu như lúc nãy không tính tiền trước rồi đuổi theo thì được rồi.
thảm thật, lại để mất hắn rồi.
Năm đó cũng như vậy, cô cũng để mất hắn.
Lần này cũng để mất.