Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 6: Không thể trêu vào (1)




Tại sao Tiêu lang căm giận nàng nhiều như vậy chứ? Vấn đề này quấy nhiễu Thư Lan ròng rã năm năm.

Đối với chuyện đầu thai chuyển thế này, Thư Lan cảm thấy, dù sao chết sớm chết muộn đều phải chết, quan trọng là đầu thai cái gì. Nhìn một chút, ông trời thật tốt đối với bọn họ, để cho hai người đầu thai tốt. Nàng có cha thương nương yêu, tỷ cưng chiều huynh dựa vào, việc nặng trong nhà được cha và ca ca làm, việc nhẹ nhàng do mẫu thân cùng tỷ tỷ giải quyết, nàng chỉ cần ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn là được, nhiệm vụ duy nhất chính là ăn vạ làm nũng, trêu chọc người nhà vui vẻ.

Tiêu Lang này, mặc dù hắn khổ chút, ba năm trước đây mẫu thân Lam thị khó sanh qua đời, nhưng Tiêu nhị thúc yêu thương hắn gấp bội, cho dù ai cầu hôn cũng không nguyện ý cưới kế thất, chỉ sợ hắn bị uất ức, biết Tiêu lang thích sơn săn thú, Tiêu nhị thúc cũng dung túng hắn, cuộc sống gia đình tạm ổn tự do tự tại, rất tiêu dao.

Nhưng tại sao hắn phải níu lấy mình không buông chứ?

Bởi vì kiếp trước mình hại hắn? Nhưng trước kia tại vì hắn muốn ăn mình, nàng mới phản kháng, hơn nữa, hai người đồng quy vu tận, ai cũng không thiếu của người nào, nàng lười phải truy cứu ân oán đời trước, hắn cần gì bụng dạ hẹp hòi chứ?

Suy nghĩ nửa ngày cũng khồn có được đáp án, Thư Lan dứt khoát không nghĩ nữa, miễn cưỡng lật người, từ trong chăn bò dậy. Mặt trời đã phơi đến cái mông, nếu ngủ tiếp chỉ đổi lấy bàn tay của nương, qua nhiều năm như thế, Thư Lan đã sớm kiềm chế mức độ lười biếng, mẫu thân có thể tha thứ cho việc nàng không ăn điểm tâm, cũng không để cho nàng bỏ qua cơm trưa.

Múc nước rửa mặt xong, Thư Lan cầm dây buộc tóc đi tìm Thư Uyển giúp nàng chải tóc, thấy Tần thị đang ở trong sân giặt quần áo, nghi ngờ hỏi: "Nương, tỷ tỷ đâu?" Phụ thân chắc chắn lại ra ngoài xem bệnh rồi, đầu mùa xuân ca ca sẽ ở trong nhà cữu cữu trấn trên, vì chuẩn bị tháng tám thi Hương, bọn họ không ở nhà là điều bình thường.

Tần thị không ngẩng đầu, "Hôm nay cha con đi lên trấn, ta để cho tỷ tỷ đi theo, đưa sam y đã làm mấy ngày trước cho ca ca con, trời càng ngày càng nóng hơn, cũng không thể để cho cữu cữu tốn kém." Mặc dù bọn họ không thiếu tiền.

Nhà Cữu Cữu, Thư Lan ngồi ở dưới mái hiên trên ghế dài nhỏ, lặng lẽ suy nghĩ. Trong ấn tượng nhiều lần nàng qua nhà cữu cữu, ông ngoại ăn nói thận trọng, thoạt nhìn hơi đáng sợ, bà ngoại rất hiền lành, mỗi lần đi đều ôm nàng hôn mấy cái. Cữu cữu cùng mợ đều rất thích nàng, mấy biểu huynh cũng thích chơi cùng nàng. Đúng rồi, nhà cữu cữu còn có dây nho, nho xanh chua chua, nho tím ngòn ngọt. . . . . .

Thế nhưng, mặc kệ nhà cữu cữu tốt bao nhiêu, Thư Lan cũng không ưa thích ở nhà cữu cữu, bởi vì ở đó nàng không thể ngủ nướng, nếu không sẽ bị người chê cười, chủ yếu là mẫu thân sẽ đúng lúc lôi nàng từ trong chăn ra ngoài. Hơn nữa, người nhà cữu cữu nhiều, nàng muốn lén lút chợp mắt cũng không được, luôn bị người quấy rầy.

"Nương, vậy người buộc tóc cho con đi." Thư Lan mềm mại nói, đưa tay ngáp một cái.

Chân mày Tần thị nhảy lên, cuối cùng không thể nhịn được, cầm quần áo quẳng vào trong chậu gỗ, nhìn chằm chằm nữ nhi nói: "Ngươi nhìn ngươi xem, đã qua sinh nhật mười tuổi, cũng không biết chải đầu, lúc tỷ tỷ của ngươi lớn như ngươi vậy, đã biết giặt quần áo nấu cơm, cái gì cũng giúp ta. Ta cho ngươi biết, ngươi lười như vậy nữa, cẩn thận tương lai không ai thèm lấy!"

Thư Lan quen nghe Tần thị phê bình, cũng không thèm để ý, nháy mắt nói: "Nương, cái gì gọi là không ai thèm lấy?"

"Chính là chờ ngươi trưởng thành, không có nam hài tử nguyện ý cưới ngươi về nhà, ngươi cũng chỉ có thể ở nhà làm gái lỡ thì bị người nhạo báng!" Tần thị cắn răng nói, trước kia nàng cảm thấy nữ nhi còn nhỏ, không nỡ sầm mặt để quản giáo, nhưng bây giờ tuyệt đối không thể nuông chiều thêm nữa, nếu không nàng sẽ không biết việc nhà sẽ không biết nữ công cũng không đi học chữ, cũng không thể làm nàng dâu nhà nông bình thường, lại không thể làm nãi nãi gia đình phú hộ, ngộ nhỡ không ai thèm lấy thì làm thế nào?

"A, như vậy, như vậy vô cùng tốt, con vẫn ở cùng với phụ thân và mọi người." Thư Lan thờ ơ nói, cha nương đối với nàng tốt như vậy, nàng mới lười phải gả cho người đây.

Nhìn dáng vẻ nữ nhi không sao cả, Tần thị sắp bị nàng tức chết rồi, "Ngươi. . . . . ."

"Bá mẫu, A Lan lại chọc người tức giận à?" Tiêu Lang bưng một chút thức ăn, xuất hiện ở cửa viện Thư gia.

Thư Lan đứng vụt lên, mặt tràn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm thiếu niên đối diện một thân áo vải mộc mạc.

Tiểu nam hài năm đó đã trưởng thành thành tiểu đại nhân, gần như là cao nhất trong những đứa bé cùng lứa trong thôn, cũng sấp xĩ như Thư Uyển mười lăm tuổi, cao hơn nửa cái đầu so với mình. Hàng năm lên núi săn thú, khuôn mặt của hắn cùng cánh tay phơi nắng thành màu lúa mạch, khiến khuôn mắt vốn thanh tư có vẻ thành thục hơn so với tuổi thật, ít đi linh khí hoạt bát của hài tử, thành người chững chạc hơn. Vào giờ phút này, con ngươi hắn đen nhánh sâu thẳm cứ cười như không cười đang nhìn mình, giống như một con mèo hoa lớn, mà nàng chính là chuột con bị vây ở trong góc, chỉ có thể bị hắn đùa bỡn, lúc nào hắn không có hứng thú, sẽ nhào lên ăn mình hết!

Không được, một khắc Thư Lan cũng không muốn ở lại cùng Tiêu Lang, xoay người chạy vào trong phòng, nàng muốn chen vào cửa phòng, lúc nào Tiêu lang đi, nàng trở ra.

Tần thị tay mắt lanh lẹ níu cánh tay nữ nhi lại, vẻ mặt tươi cười nói với Tiêu lang: "A lang tới à, nhanh vào trong nhà , muội muội ngươi vẫn mong đợi ngươi tới đây sớm chút."

Sau khi Lam thị qua đời, suốt cả một tháng Tiêu Lang cũng không nói chuyện, cũng không khóc một tiếng, nhưng tất cả người quen thuộc Tiêu Lang đều có thể nhìn ra, trong lòng đứa bé này khó chịu lắm, Tiêu Thủ Vọng cũng không khỏi nóng ruột, chỉ sợ đứa bé kìm nén thành bệnh. Sau đó, Tần thị nghĩ đến Thư Lan cùng Tiêu lang lớn lên, tuy rằng bởi vì hiểu lầm lần đó nữ nhi vẫn ẩn núp Tiêu Lang, dù sao đều là con nít, nói không chừng chủ động quan tâm một chút, Tiêu Lang sẽ dễ chịu hơn chút. Sự thật chứng minh ý nghĩ của nàng là chính xác, chỉ cần nữ nhi dè dặt sờ sờ đầu Tiêu Lang, trong mắt Tiêu Lang liền khôi phục sáng rỡ. Từ đó về sau, chỉ cần nhìn về phía nữ nhi, nụ cười trên mặt Tiêu Lang sẽ nhiều hơn chút.

Cho nên, mỗi lần Tiêu lang tới đây, đau lòng thiếu niên sớm mất mẹ Tần thị sẽ khiến Thư Lan"nhiệt tình" chiêu đãi hắn. (Thật tội cho Lan tỷ mà^_^)

Tiêu lang nhìn tiểu cô nương ở trong ngực Tần thị giãy giụa không chịu nhìn thẳng mình, khẽ mỉm cười: "Như vậy à, vừa đúng lúc, phụ thân mới vừa hầm một con gà, để ta đưa tới cho bá mẫu làm món ăn buổi trưa, nhất định A Lan thích ăn." Nói xong đi vào.

Tần thị cũng không khách khí với hắn, một tay nhận lấy món ăn, một tay nhét Thư Lan vào trong tay Tiêu Lang, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "A Lang, Uyển tỷ tỷ ngươi đi lên trấn rồi, đứa nhỏ này ngốc ngếch, ngươi thay nàng dọn dẹp một chút." Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều chuyện của Thư Lan đều do Tiêu Lang xử lý giúp một tay, quả thật Tần thị đối đãi với hắn như một nửa nhi tử của mình, cũng không còn suy tính nam nữ cái gì, xoay người đi làm này nọ, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

"Được, ta chải tóc cho muội muội." Tiêu Lang dùng sức siết tay Thư Lan đang muốn tránh thoát, trực tiếp đè người ngồi xuống ghế đẩu, cúi người ghé vào bên tai nàng nói: " Tốt nhất ngươi đàng hoàng một chút cho ta, nếu không ta nhổ sạch tóc ngươi!"

Thư Lan ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, nước mắt trong suốt đảo quanh ở trong hốc mắt, nương ơi, thật ra người có biết người này chính là một con sói khoác da người?

Tác giả có lời muốn nói: yếu ớt hỏi một câu, mọi người thích loại phong cách chuyện xưa như thế này sao?