Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 48: Sờ sờ hôn nhẹ, cưng chiều




Editor: M.Nyoko

Lúc Trình Khanh Nhiễm ôm mỹ nhân trong ngực, Tiêu Lang lại mở con ngươi sâu thẳm, nhìn vầng trăng treo trên ngọn cây ngoài cửa sổ.

Bên cạnh truyền đến một tiếng trằn trọc trở mình, không cần nhìn, hắn cũng biết khẳng định Thư Triển còn tỉnh.

Hắn cũng không bỏ được Uyển Tỷ xuất giá, nhưng hiện tại hắn càng hận Thư Triển ở bên cạnh cản trở hơn, nếu Thư Triển vẫn còn ở trấn, hắn có thể len lén chạy tới trong phòng lười nha đầu ôm nàng ngủ! Trời mới biết, một năm hắn đều không có chạm qua nàng, ngay cả công việc giúp nàng chải đầu, từ trước đến giờ hắn cùng Thư Triển không hợp nhau cũng bị đoạt đi!

Nhìn Thư Lan ngay trước mắt lúc ẩn lúc hiện lại không thể biểu hiện ra tình huynh muội thân thiết, loại cảm giác đó tựa như có một con thỏ béo béo mập mập ngây ngô nằm ở trong bụi cỏ, không nhúc nhích chờ hắn đi lại gần, cố tình có rào ngăn ở trước mặt, để cho hắn hận không được nhổ từng cây một lên ném xa xa!

Thư Triển ở nhà đọc sách chính là rào cản!

Đang suy nghĩ, phía tây chợt truyền đến một tiếng màn cửa kích động, hai người đồng thời ngồi dậy, chỉ thấy Thư Lan ôm gối đầu đi tới, ủy khuất đối với Thư Triển nói: "Ca, ta không ngủ được, ta muốn tỷ tỷ. . . . . ."

Ánh trăng thanh u xuyên thấu qua màn cửa sổ chiếu vào, hòa hợp nước mắt trong mắt nàng, thật làm cho người muốn ôm nàng vào trong ngực yêu thương.

Mùa hè trời nóng, Thư Triển cùng Tiêu Lang cũng mặc áo sát nách ngủ.

Thư Triển nhanh chóng phủ thêm quần áo trong đơn bạc, trợn mắt nhìn Tiêu Lang sững sờ ở bên kia một cái, vỗ chỗ trống bên cạnh nói: "Lên đây đi, tối nay ngủ chung cùng ca ca, có thể ngủ ngay lập tức." Hắn ngủ đầu giường phía tây đặt gần lò sưởi, Tiêu Lang ngủ đầu giường phía đông đặt gần lò sưởi, giữa hai người còn có thể bày ba cái giường đấy.

Thư Lan liền xếp gối đầu cùng gối đầu ca ca hợp lý, cởi giày bò lên, nằm nghiêng mặt hướng hắn.

"Ca, ngươi nói bây giờ tỷ tỷ đang làm gì? Nàng ngủ sao? Có thể hay không đang tại nghĩ đến ta?"

Trước kia trước khi ngủ, tỷ tỷ cũng sẽ nói chuyện với nàng, mùa đông sẽ giấu góc chăn thay nàng, mùa hạ sẽ quạt gió thay nàng, nhiều năm đều là như vậy, hôm nay chỉ có một mình nàng ngủ ở đại kháng trống rỗng, Thư Lan cảm thấy rất không có cảm giác.

"Khụ khụ. . . . . ." Thư Triển một hơi thiếu chút nữa không có thở được, muội tử ngốc này, sẽ hỏi đến vấn đề người khác căn bản cũng không nghĩ ra, lừa gạt sờ sờ đầu Thư Lan, hắn nằm ngang xuống, nói: " Tỷ ta một ngày mệt nhọc, khẳng định đã ngủ á..., ngươi cũng mau ngủ đi, một lát có thể nằm mơ mơ thấy nàng !" Thương cảm trong lòng hắn cũng bị vấn đề muội muội hỏi mà không còn nữa.

Ánh mắt Thư Lan sáng lên, ngoan ngoãn nằm xong, nhìn một chút ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại.

Chỉ chốc lát sau, hai người đều ngủ, hô hấp một sâu một cạn, thật là làm cho người khác ghen tỵ.

Tiêu Lang không nhúc nhích ngưng mắt nhìn Thư Lan.

Nàng mặc một thân quần áo trong bạch lê thêu lá sen xanh nhạt, hai tay rủ xuống tại bên người, cổ tay trắng mịn lộ ra, năm ngón tay tự nhiên mịn màng như thông cong cong, ở trong màn đêm ấy là dạng mê người, để cho hắn không nhịn được nghĩ muốn nằm bên người nàng, ngậm tay của nàng, một tấc một tấc. Đôi chân trần của nàng cũng lộ, ngón chân mượt mà đáng yêu.

Sam y khẽ động, lười nha đầu vô ý thức lật người.

Rốt cuộc chịu đối mặt hắn rồi ! Nghĩ đến mới vừa nàng không để ý hắn nói chuyện cùng Thư Triển, có thân ca ca liền không lệ thuộc vào hắn nữa, Tiêu Lang liền hận nghiến răng nghiến lợi.

Chỉ là, rất nhanh hắn cũng chưa có ý định suy tính khác, ánh mắt của hắn, thiết tha rơi vào trước ngực Thư Lan.

Sam y rộng thùng thình khẽ mở ra, lộ ra một màn phấn hồng.

Toàn thân Tiêu Lang căng lên, ánh mắt nóng bỏng như lửa, nơi đó đã không phải bình thường rồi, công phu một năm, lười nha đầu chẳng những cao hơn, nơi đó cũng phồng lên hai luồng nho nhỏ, không có nở nang đầy đặn như thiếu nữ cùng lứa, nhưng cũng đã phát triển, tựa như bây giờ nàng nằm như vậy, cái yếm phía trên mơ hồ hiện ra một rãnh nông. . . . . .

Một năm không thấy, bên dưới cái yếm là phong cảnh gì đây?

Chỉ cần một ý niệm, thân thể thiếu niên trẻ trung liền nóng ran .

Đáng tiếc, bất luận trong lòng hắn cỡ nào khát vọng rút đi xiêm y của nàng, hắn đều không thể có động tác, Thư Triển ngay bên cạnh, cái tên kia vốn là ghen tỵ lười nha đầu thân cận hắn, ngộ nhỡ hắn tỉnh phát hiện hắn động tay động chân đối với lười nha đầu, tuyệt đối sẽ tức giận.

Tiêu Lang không sợ Thư Triển, lúc Thư Triển cao hơn mình cũng đánh không lại hắn, huống chi hiện tại hai người cao bằng nhau đấy. Nhưng hắn sợ Thư Mậu Đình cùng Tần thị thất vọng với hắn, đuổi hắn đi.

Bắt buộc mình xoay người, một lát Tiêu Lang mong đợi hai người mau mau lớn lên, lớn lên hắn có thể xin cưới, lấy lười nha đầu về nhà ngày ngày ôm ngủ, một lát vừa hy vọng Thư Triển sớm một chút cút đi, như vậy hắn thì có cơ hội ưa chi làm nấy.

Có lẽ là ngày nghĩ đêm nhớ mong đợi Thư Triển xuất môn, trước một ngày Thư Uyển lại mặt, Thư Triển thậỗnuất môn.

Tần thị đứng ở cửa, cười dặn dò Thư Triển cùng bạn hắn cùng trường ở trấn trên: "Các ngươi lúc đi Cô Sơn chú ý chút, đường núi cao chót vót, đừng đụng người đi. . . . . ."

Thư Triển nâng trán, vội vàng dừng nàng càu nhàu lại: "Nương, chúng ta cũng không phải là đứa bé, ngài cứ yên tâm đi, nhìn muội muội nhiều, đừng cho nàng cùng Tiêu Lang đi chơi trong núi! Được rồi, chúng ta đi!" Xoay người vỗ vỗ bả vai bạn cùng trường, sóng vai rời đi.

Tần thị bất đắc dĩ cười cười, mỗi một người đều trưởng thành, chê nàng dài dòng.

Quay người lại, chỉ thấy Tiêu Lang trong tay xách theo thùng gỗ đi ra, Thư Lan vuốt mắt đi theo phía sau hắn.

"A Lang muốn đi xiên cá à?"

Tiêu Lang"Ừ" một tiếng, có chút nhức đầu nhìn về phía Thư Lan: "A Lan, nếu không ngươi ở nhà chứ?"

Thư Lan không hiểu nháy nháy mắt, không phải hắn nói muốn mang nàng đi bắt cá sao?

Nghĩ đến năm ngoái lúc ở trong sông đi lại mát mẻ thoải mái, nàng vội vàng đi tới bên cạnh Tiêu Lang, "Ta không ở nhà, ta muốn đi theo ngươi bắt cá, ngươi nói. . . . . ."

"Được rồi, vậy thì ta dẫn ngươi đi, chỉ là ngươi đến bờ sông phải đàng hoàng tử tế , chỉ có thể ở trên bờ sông nhìn ta bắt cá, không được xuống nước, nhớ kỹ chưa?" Tiêu Lang mở miệng cắt đứt lời nàng, bộ mặt nghiêm nói.

Thư Lan nhìn mẫu thân một cái, cười hì hì gật đầu: "Ta biết rõ!" Đây là Tiêu Lang dạy nàng , chỉ có ngoan ngoãn đồng ý, mẫu thân mới có thể để cho nàng đi cùng.

Tần thị quả nhiên không có phản đối, cười đối với Tiêu Lang nói: "Vậy các ngươi đi đi, bắt ở thôn bên, chớ đi vào trong núi! Bắt hai thì sớm trở lại, nhiều chúng ta cũng ăn không hết!"

Tiêu Lang nghiêm túc gật đầu.

Nhìn bóng lưng hai người đi xa, Tần thị cảm khái nói: " A Lang hiểu chuyện, nói gì hắn đều nghe nghiêm túc, không giống nhi tử nóng nảy vội vã như vậy. . . . . ."

Đi ra thôn, Tiêu Lang lôi kéo Thư Lan, bước nhanh đi về hướng trong núi.

"Lang ca ca, lần trước không phải chúng ta đi chỗ đó bắt cá sao?" Thư Lan nghi ngờ nhìn lại hướng bờ sông, bước chân có chút nhanh, nếu không căn bản không cản nổi tốc độ Tiêu Lang.

Tiêu Lang cũng không quay đầu lại, âm thanh hơi khác thường trầm thấp: "Không đi chỗ đó, ta lại phát hiện một địa phương tốt, nơi đó cá mập hơn." Nắm chặt tay nhỏ bé mềm mại trơn nhẵn trong tay, nếu hắn quay đầu lại nhìn nàng, sợ rằng sẽ không kiềm chế được .

Thư Lan tin: "Xa như vậy à?"

"Có chút xa, ngươi yên tâm, ngươi đi không được, ta cõng ngươi."

Thư Lan nháy nháy mắt, kéo tay của hắn, lúc hắn quay đầu ủy khuất làm nũng: "Ngay bây giờ ta không đi nổi!" Thật ra thì nàng còn đi được, nhưng hắn đi nhanh như vậy, nàng không thích cảm giác liều mạng truy đuổi.

Đôi mắt to sáng ngời, lông mi chớp lộ ra một chút giảo hoạt, cứ như vậy mang theo một phần thử dò xét nhìn hắn.

Cổ họng Tiêu Lang vừa động, buông thùng gỗ, trúc mâu trong tay, thật nhanh ở trước người của nàng ngồi xổm xuống: "Lên đây đi!"

Thư Lan hả hê cười trộm, giang hai cánh tay vòng chắc cổ của hắn, vừa định nói"Tốt lắm" , Tiêu Lang đã đứng lên, bước nhanh chạy lên phía trước.

Nàng quay đầu lại nhìn đồ gì đó trong rừng cây, cả kinh kêu lên: "Lang ca ca, ngươi quên thùng gỗ rồi !" Uốn éo người muốn đi xuống.

Tiêu Lang vòng thật chặt quanh chân của nàng, thở nhẹ nói: "Không có chuyện gì, trở lại chúng ta lại đi bắt cá!" Cố gắng quên đi trước ngực nàng ma sát phần lưng hắn mang tới sảng khoái.

"Được rồi, vậy bây giờ ngươi muốn dẫn ta đi nơi nào à?" Nàng nghiêng đầu hướng về phía lỗ tai của hắn, tò mò hỏi.

Hơi thở ấm áp rơi vào trên tai, giống như có côn trùng rơi vào phía trên, vừa tê dại vừa nhột, hơi thở Tiêu Lang càng không yên: "Dẫn ngươi đi một nơi tốt, ngươi nhất định sẽ thích đấy!"

Thư Lan không nói, đầu khoác lên trên bả vai của hắn,ớni tốt là ở đâu đây?

Ước chừng hai khắc sau, rốt cục Tiêu Lang cũng ngừng lại.

Thư Lan nhìn cây cối chung quanh một vòng sâm sâm, nghi ngờ nói: "Nơi này đều là cây, có cái gì chơi tốt?"

Tiêu Lang lôi kéo nàng đi vào một mảng bụi cỏ lớn rậm rạp xanh rì, áp đảo một mảnh cỏ dại, cởi trường sam trải lên, sau đó ngửa mặt nằm nhìn về phía Thư Lan: "Ngươi qua tới đây thử một chút, nằm như vậy nhìn trời, rất thoải mái."

Thư Lan ngẩng đầu nhìn một cái, mang theo vẻ hưng phấn nằm ở bên cạnh Tiêu Lang, đôi tay khoác lên trên bụng.

Đỉnh đầu là cây lá rậm rạp, ánh nắng rực rỡ biến thành lóe lên từng điểm, trong rừng cây chim chóc hót vui tai, quanh quẩn chóp mũi mùi vị. cỏ xanh. . . . . Loại cảm giác này, đích xác rất thoải mái, thoải mái làm cho người ta muốn ngủ, vẫn ngủ ở nơi này.

Thư Lan nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Lang, thấy hắn không nháy mắt nhìn mình, khẽ cười nói: "Nơi này tốt vô cùng, ta. . . . . ."

"A Lan, để cho ta hôn ngươi một cái!"

Tiêu Lang bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn gần ngay trước mắt, đưa tay kéo Thư Lan vào lòng, vội vàng phủ môi lên. Suốt cả một năm không có hưởng qua tư vị, hắn rất mong chờ.

Thư Lan khẽ kinh ngạc, ngay sau đó nhắm mắt lại, ngoan ngoãn để cho hắn hôn, mỗi lần hắn hôn nàng cũng sẽ rất thoải mái, nàng cũng không ghét.

Nhưng dần dần, nàng phát hiện lần này hình như có chút không giống nhau.

Hô hấp của hắn so với trước kia bất kỳ lần nào đều muốn dồn dập, lưỡi của hắn truy đuổi lợi hại hơn, cái loại đó khẩn cấp ép nàng không thể không tiến lên, giống như chỉ có như vậy, hắn mới an tâm, mới có thể bình tĩnh lại. Mà cảm giác của nàng cũng không giống nhau, môi lưỡi bị hắn ngậm liếm láp, như có loại tê dại mãnh liệt xông lên não, sau đó lại nhanh chóng truyền khắp toàn thân. . . . . .

Hắn xoay người lên trên, Thư Lan bản năng vòng chắc eo căng của hắn, khó nhịn giãy dụa. Nàng không biết vì sao muốn giãy dụa, nhưng trong lúc giãy dụa hai người càng lúc càng kề sát, cái loại đó nhỏ nhẹ ma sát để cho nàng mềm nhũn ngúa ngứa, lại sâu hơn chút, cũng không biết rốt cuộc nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể nghe theo bản năng.

Tựa như tên ăn xin liên tiếp đói bụng mấy ngày rốt cuộc ăn một đống bánh mì trắng, Tiêu Lang một hơi hôn đủ rồi, mới thở hổn hển buông môi nàng ra, ngã ở giữa cổ gáy nàng thở.

Ngực Thư Lan phía dưới hắn kịch liệt phập phòng: "Lang ca ca, mới vừa, vừa vặn kỳ quái, giống như, giống như. . . . . ."

"Nơi nào kỳ quái?" con mắt Tiêu Lang sắc u ám, chống người lên, ánh mắt theo từ mặt Thư Lan nhuộm hồng chuyển qua bộ ngực phập phồng của nàng, cổ họng chuyển động, "A Lan, mới vừa có con sâu nhỏ bò đến trong quần áo ngươi, ta giúp ngươi tìm?"

Không đợi nàng trả lời, cắm đầu cắm cổ cởi xiêm y của nàng ra, hai ba lần rút đi, thả vào bên cạnh, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào cái yếm màu hồng của nàng.

"Có sâu à?" Thư Lan nửa chống đất mặt, muốn ngồi dậy, chân lại bị Tiêu Lang đè ép, liền nằm xuống lần nữa.

Đôi tay Tiêu Lang nhốt chặt hông của nàng, thoáng ôm người vào trong ngực, để cho nàng ngồi ở trên đùi mình, đưa tay cởi cái yếm của nàng, si ngốc nhìn chằm chằm hai luồng bánh bao nhỏ trắng nõn trước ngực nàng: "A Lan, tại sao xuất hiện cái này?" Kìm lòng không được đưa tay ngắt.

"Đau!" Cảm giác đau nhói truyền đến, Thư Lan chặn tay của hắn vuốt ve, che không để cho Tiêu Lang đụng.

Tiêu Lang hơi nhíu mày, "Đau lắm hả?"

Thư Lan vừa mặc cái yếm vừa ủy khuất nói: "Rất đau, giống như kim châm." Nói xong, không nhịn được run một cái.

Mới vừa cảm giác vào tay có chút cứng rắn, Tiêu Lang cũng không có ý định sờ soạng, lo âu nhìn nàng: " Bình thường cũng đau không?" Theo hắn quan sát những ngày qua, hình như không giống, nhưng lười nha đầu sẽ không nói láo loại sự tình này, nàng chỉ muốn lười biếng lúc đùa bỡn có chút hẹp hòi.

Thư Lan nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Thỉnh thoảng sẽ đau, nhưng là chỉ cần không động vào, nơi đó cũng khôdauđau. Tỷ tỷ nói nữ hài tử đều như vậy, nàng nói ta đây là muốn lớn lên !" Nói xong muốn đứng lên, " Sâu bò đi đâu à?" Một loại sâu nhỏ nàng không sợ, chỉ sợ sâu cắn nàng làm nàng khó chịu.

Tiêu Lang yên lòng, lười nha đầu muốn lớn lên, hắn còn là rất vui mừng, liền kéo người về trong lòng, nhìn chằm chằm bả vai trắng như tuyết, tay vuốt ve eo nhỏ nàng, từ từ dời xuống: "Có lẽ là chạy đến trong quần, cởi ra tìm một chút." Không biết phía dưới có thay đổi gì. . . . . .

Tiêu Lang mới vừa nằm ở trên người nàng, Thư Lan đã cảm thấy giữa hai chân hơi khác thường, hiện tại vừa nghĩ, thật chẳng lẽ là sâu bò đi vào rồi hả ? Vội vàng đưa tay cởi quần, Tiêu Lang thấy nàng bất tiện, tốt bụng thả người trở về trên đất, còn giúp nàng lôi quần xuống, "Ngươi nằm, ca ca giúp ngươi tìm."

Kết quả vừa ngẩng đầu, chỉ thấy trong quần lót nàng trắng như tuyết có phiến máu nhức mắt.

Tiêu Lang như bị sét đánh, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, run rẩy rút đi quần lót của nàng, cúi đầu nhìn nàng: "A Lan, tại sao nơi này. . . . . . Có đau hay không?"

Thư Lan nghi ngờ ngẩng đầu: "Ngươi nói ở đây à? Tìm được sâu rồi sao?"

Đau cũng không cảm giác được?

Ngực Tiêu Lăng căng lên buồn bực, thật nhanh mặc quần áo tử tế thay Thư Lan, cõng nàng chạy về, bá phụ y thuật tốt như vậy, nhất định có thể chữa khỏi cho lười nha đầu!