Ninh An Tự ở đỉnh núi, xe ngựa chỉ có thể đến chân núi.
Lão phu nhân nắm tay Tần Hứa đi ở đằng trước.
"Trước kia khi ta còn trẻ, còn thường thường leo lên núi chơi. Tính ra, cũng đã nhiều năm không có tới Ninh An Tự." Lão phu nhân cười nói.
Dù sao lão phu nhân đã lớn tuổi, số lần ra cửa cũng càng ngày càng ít.
Tần Vận đi theo phía sau bà, bên người Tần Vận là Tần Dư.
Từ lúc xuống xe ngựa, Tần Dư trên cơ bản là một tấc cũng không rời đi theo bên cạnh Tần Vận.
Tần Vận ý vị thâm trường[1] nhìn nàng ta.
[1] ý tứ sâu xa, thú vị
Tần Dư bị nhìn xấu hổ, có lẽ vì nghĩ đến lời dặn dò của Lâm thị trước khi ra cửa, lại làm như không có việc gì đi theo bên cạnh nàng.
Tần Vận không nói chuyện nữa, nhưng qua không bao lâu, Lâm thị lui về phía sau đến bên cạnh nàng, cùng Tần Dư một trái một phải đem nàng kẹp ở giữa.
"Vận tỷ nhi, con cũng sắp cập kê, nương con có tính toán tìm nhà nào cho con đính hôn chưa?" Lâm thị đè thấp giọng, dường như là sợ bị Tề thị nghe được.
"Lệnh của cha mẹ lời người mai mối, việc hôn nhân của con, tất nhiên là phụ thân cùng mẫu thân làm chủ." Tần Vận hơi nghiêng đầu, khéo léo cười nói.
Lâm thị tức giận trong lòng, dứt khoát nói thẳng: "Lúc Tam thẩm thẩm con đến tìm nương con, con cũng ở đó sao?"
Tần Vận im miệng không nói.
Lâm thị cho là nàng thừa nhận: "Con đừng trách Nhị thẩm thẩm nói nhiều. Tam thẩm thẩm con tìm nương con là để nói chuyện cưới xin của con, con là nữ hài tử chưa đính hôn chưa lấy chồng, sao có thể ở bên cạnh nghe đây?"
"Nhị thẩm thẩm." Tần Vận cười ngắt lời bà ta: "Người là muốn hỏi Tam thẩm thẩm đã nói gì với nương con sao?"
Bị chọc thủng tâm tư, sắc mặt Lâm thị khẽ biến.
"Tam thẩm thẩm tới là vì việc cưới xin của Phó gia."
Hai mắt Lâm thị đột nhiên sáng lên: "Vậy..."
"Mẫu thân nói, Phó gia quả thực có ý này, nhưng Phó gia rốt cuộc đề cập kết thân với ai vẫn là phải xem Phó gia. Bất quá, Nhị tỷ tỷ đã cập kê, Nhị thẩm thẩm còn chưa xem xét nhà nào cho tỷ ấy sao?"
Lâm thị nhíu mày, sau khi biết được suy nghĩ của Tề thị, cũng không thèm để ý đến Tần Vận nữa.
Nghe Tần Vận nói xong, cũng chỉ tùy tiện trả lời một câu: "Việc hôn nhân của Nhị tỷ tỷ con, đã có Nhị thúc con làm chủ."
Tần Vận liền nhìn qua Tần Dư.
"Vận tỷ nhi." Tề thị đứng trên cầu thang đi xuống xem: "Sao đi chậm như vậy? Mau tới đây."
Lão phu nhân giận dữ nhìn Tề thị: "Thân mình nó vừa khỏe lại không bao lâu, đi chậm một chút cũng không có việc gì."
Tần Vận chạy chậm đi lên, đứng bên cạnh Tề thị, nói với lão phu nhân: "Mới vừa rồi Nhị thẩm thẩm hỏi con về hôn sự của Phó gia, con phải trả lời vài câu."
Khi Lâm thị cùng Tần Dư đuổi kịp tới, vừa lúc nghe được những lời này.
Mặt Lâm thị tức khắc đỏ thẫm, đứng tại chỗ đi cũng không được, thối cũng không xong.
Ánh mắt khôn khéo của Lão phu nhân chuyển một cái: "Vậy Vận tỷ nhi trả lời như thế nào?"
"Phó bá bá tới cửa yêu cầu kết thân, đây là sự thật, Tần gia chúng ta rất nhiều người đều đã biết. Cháu gái liền cùng Nhị thẩm thẩm nói việc này." Tần Vận cười tủm tỉm nhìn lão phu nhân.
Từ khóe mắt đánh giá sắc mặt khó coi của Lâm thị và Tần Dư, trong lòng sảng khoái.
Nàng đúng là không muốn lại cưới Tạ Cảnh (Phó Vân chính là Tạ Cảnh), nhưng nhị phòng không nên tính kế đến trên đầu đại phòng bọn họ.
Nếu nhị phòng có khả năng có thể biến người mà Phó gia muốn cưới thành Tần Dư, nàng nhất định sẽ thành tâm thành ý chúc mừng Tần Dư.
Càng tốt hơn nếu như Tần Dư có thể không bị Lâm Tương Ca đánh bại!
Lão phu nhân liếc nhìn Lâm thị một cái thật sâu, giao Tần Hứa cho Tề thị, vẫy vẫy tay: "Ngươi lại đây, cùng ta đi dâng hương."
Lâm thị lo sợ bất an.
Tề thị thuận theo nói: "Vậy người cùng Nhị đệ muội đi trước dâng hương, con trước mang theo mấy đứa nhỏ đến sương phòng dàn xếp ổn thỏa."
Sau khi được lão phu nhân đồng ý, Tề thị liền mang theo mấy hài tử đến sương phòng.
Lão phu nhân dâng hương, quỳ gối trên đệm hương bồ, Lâm thị cũng vậy.
"Ngươi nghĩ cửa hôn sự Phó gia này có thể thuộc về Dư tỷ nhi sao?"
Lão phu nhân chợt mở miệng, Lâm thị sợ tới mức hương trên tay đều rơi xuống đất.
Lâm ma ma lập tức đổi hương mới đưa cho Lâm thị.
"Con chỉ là, chỉ là, đau lòng cho Dư tỷ nhi."
"Đau lòng cái gì?" Giọng lão phu nhân lạnh dần: "Cửa hôn sự Phó gia này, ngươi cảm thấy là có thể cho phép Tần gia chúng ta thay đổi người? Dư tỷ nhi cập kê cũng được một thời gian rồi, ngươi nếu thật lòng thương nó, nên sớm thay nó tính toán tốt. Mà không phải chờ người ta tới cửa xin cưới, mới nghĩ đến Dư tỷ nhi."
"Nhưng Phó gia kia, không phải cũng chưa nói là đến vì Vận tỷ nhi hay sao?"
Lâm thị nhẹ giọng phản bác.
Nàng cảm thấy lão phu nhân bất công, cái gì tốt đều cho đại phòng.
Lão phu nhân im lặng một lát, đột nhiên nói: "Phó gia đúng là không nói rõ là đến vì Vận tỷ nhi, có thể kết thân với Phó gia là bản lĩnh của đại phòng. Nếu nhị phòng cũng có bản lĩnh này, thì tự mình đi tìm Phó gia nói đổi người. Nếu không có bản lĩnh, thì an phận thủ thường, chọn một mối hôn sự thật tốt cho Dư tỷ nhi."
Lâm thị đỏ mặt. Có tức giận, cũng có xấu hổ.
Tần gia là dòng dõi thư hương. Ở phủ Hàng Châu, Tần gia cũng là có tiếng đứng đầu.
Nhưng ở thế hệ này của Tần gia, hữu dụng nhất quả thật là đại lão gia của đại phòng.
Lâm thị chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, hận không có cái khe đất để mình chui vào.
Sau khi trở lại sương phòng, Tần Dư sốt ruột đi lên đón: "Nương, Tổ mẫu nói như thế nào?"
"Tổ mẫu con..." Lâm thị hít một hơi thật sâu, mới có thể miễn cưỡng mở miệng: "Tổ mẫu con sẽ không đồng ý việc này."
Tần Dư chợt ủ rũ: "Vì sao Tổ mẫu lại thiên vị Tần Vận như vậy? Nhiều năm như vậy, con vẫn luôn tẫn hiếu trước mặt người, Tần Vận kỳ quái như vậy, cũng không được Tổ mẫu yêu thương, vì sao lần này Tổ mẫu lại đứng về phía Tần Vận?"
Nói xong lời cuối cùng, Tần Dư trực tiếp cầm lấy chung trà, hung hăng ném xuống đất.
Trong khoảnh khắc chung trà chạm xuống mặt đất, Lâm thị đột nhiên lấy lại tinh thần, kéo tay Tần Dư lại: "Dư tỷ nhi, con không thể xúc động. Con nói rất đúng, ở trước mặt Tổ mẫu con vẫn luôn được yêu thích hơn so với Tần Vận.
Lần này Tổ mẫu con đứng về phía Tần Vận là vì Tần gia. Nhưng nếu con có thể lọt vào mắt Phó gia trước, khẳng định Phó gia sẽ đổi ý."
Lâm thị sai người xử lý chung trà vỡ vụn trên mặt đất, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài ồn ào: "Lâm ma ma, bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Lâm ma ma lập tức vén rèm tiến vào: "Phó phu nhân ở Kim Lăng đi ngang qua Hàng Châu, hôm nay cũng đến Ninh An Tự."
Phó gia?
Hai mắt Tần Dư đột nhiên sáng lên.
Đây là một cơ hội!
Tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này.
Nếu như có thể lọt vào mắt Phó phu nhân, nàng nhất định có thể thuyết phục Phó gia.
"Là Tiền phu nhân đến sao?" Lâm thị suy tư một lát rồi hỏi.
"Đúng vậy."
Ngay sau đó Lâm thị hỏi: "Ngoài Tiền phu nhân, còn có ai?"
Khóe mắt Lâm ma ma khẽ nhếch, hiện lên ý cười: "Còn có Kim Lăng Phó Vân Phó công tử. Nghe nói vốn là Phó công tử bồi Tiền phu nhân du ngoạn Giang Nam, hôm nay đúng lúc đi ngang qua phủ Hàng Châu, liền bồi Tiền phu nhân đến Ninh An Tự lạy Phật."
Lâm thị cơ hồ là theo bản năng nhìn lại Tần Dư: "Mau mau, rửa mặt chải đầu thật kỹ cho Dư tỷ nhi. Chờ lát nữa chúng ta đi bái phỏng Tiền phu nhân."
Lâm ma ma lui ra ngoài, nhưng không bao lâu lại vòng trở về: "Phu nhân, Tiền phu nhân cùng Phó công tử đã đi bái kiến Đại phu nhân."
Sắc mặt Lâm thị lập tức ủ rũ, Tần Dư cũng không có tâm tư chỉnh sửa.
Lâm ma ma thấp giọng nói: "Phu nhân, đến chỗ Đại phu nhân cũng tốt, người mang theo Nhị cô nương qua lại càng danh chính ngôn thuận[2]."
[2] đủ tư cách, chức năng để đảm trách, giải quyết công việc nào đó, được pháp luật hoặc mọi người thừa nhận, có danh nghĩa đàng hoàng thì lời nói mới có trọng lượng
- -
Tiền phu nhân và Phó Vân đã đến, đánh Tần Vận một cái trở tay không kịp.
Kiếp trước, trước khi bọn họ thành thân căn bản là chưa từng gặp nhau.
Kiếp này, lại phải gặp mặt trước khi hôn sự được định ra...
Tâm trạng Tần Vận rất phức tạp.
Tề thị thấy nàng thất thần, liền nói: "Lúc này thời tiết bên ngoài còn mát mẻ, bảo Bán Hạ và Đậu khấu bồi con ra ngoài đi dạo đi. Nhưng tuyệt đối đừng đến nơi nhiều người, để tránh bị người va chạm."
Tần Vận ước gì tránh được Phó Vân, liền vội vàng đứng dậy rời khỏi sương phòng.
"Cô nương, ngài không muốn gặp Phó công tử kia sao?" Bán Hạ hồ nghi hỏi: "Phó gia là tới cầu hôn cô nương nha, sao cô nương không nhìn xem Phó công tử trước, nếu như không hài lòng, còn có thể nói với lão gia."
"Nếu lão gia đã quyết định hôn sự này, sao có thể vì một câu của cô nương mà hủy bỏ chứ." Đậu Khấu cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Bộ dáng này của cô nương, căn bản không giống như là không muốn gặp, mà giống như là sợ gặp thì đúng hơn?
Tần Vận nghe hai nha hoàn đối thoại, lấy lại tinh thần, tìm nơi mát mẻ ngồi xuống: "Nam nữ bảy tuổi bất đồng tịch (không cùng ngồi), sao có thể tùy tiện gặp mặt đây?"
Nếu Tiền phu nhân tới, nhất định là đã gặp qua Tổ mẫu.
Chỉ cần gặp qua tổ mẫu, vậy không có khả năng không biết nàng cũng tới.
Nếu biết nàng cũng ở đây, lại còn mang theo Phó Vân tới... ý tứ này rõ như ban ngày!
Nàng tránh đi, có lẽ tốt hơn.
Hơn nữa khẳng định là Lâm thị và Tần Dư sẽ đi.
Như suy đoán của Tần Vận.
Lâm thị và Tần Dư quả thật đi qua, Tiền phu nhân cũng đã sớm biết Tần Vận đi theo đến.
Nhưng Tần Dư cũng không nhìn thấy Phó Vân.
Bởi vì phòng trong đều là nữ tử, Phó Vân không tiện gặp mặt nên trực tiếp tránh đi.
"Cô nương, nô tỳ nghe nói Ninh An Tự có một chỗ cầu nhân duyên thực linh, ngài muốn đi xem hay không?" Bán Hạ nhìn ra tâm tình Tần Vận có chút sa sút, liền hứng thú nói.
Tần Vận lười nhác nhìn nàng một cái: "Ta vẫn chưa cập kê đây, các ngươi xúi giục ta như vậy, không tốt lắm phải không?"
"Cô nương, đi thôi." Đậu Khấu cũng đồng ý nói: "Phu nhân bên kia nhất định không nhanh kết thúc như vậy, cho dù không cầu nhân duyên, người cũng có thể nhân tiện đi lạy Phật."
Tần Vận bị hai nha đầu quấy nhiễu đến không còn cách nào, liền đứng dậy đi.
Nơi cầu nhân duyên của Ninh An Tự cũng không phải ở trong điện.
Mà là trong một mảnh rừng đào ở sau núi.
Trước rừng đào còn có một gốc cây cổ thụ trăm năm tuổi.
Trên cổ thụ đã treo đầy dải lụa đỏ.
Khi gió thổi qua, dải lụa đỏ liền tùy ý tung bay.
Tần Vận đứng dưới tàng cây, bất đắc dĩ nhìn hai nha hoàn: "Quả nhiên là nơi cầu nhân duyên thực linh, phía sau còn có một mảnh rừng hoa đào đáng tin cậy đây này."
Tần Vận không có hứng thú, nhưng nếu đã tới thì cũng đi cầu nguyện.
Nhưng nàng thỉnh cầu không phải nhân duyên, mà là người nhà yên vui, mà nàng chỉ cầu cả đời lại không vào phủ vương hầu quý tộc, không còn cùng hắn có bất kỳ dính líu gì nữa.
Nhắm mắt lại, trong mông lung cảm thấy bên cạnh có người quỳ xuống đệm hương bồ.
"Cả đời yên vui?" Thanh âm quen thuộc truyền đến, làm cho cả người Tần Vận cứng đờ.