Lúc ánh mắt hắn nhìn thấy Ngô Hạo Thiên, Thương Đông Thần a một tiếng, chỉ vào Ngô Hạo Thiên hắn nói, "A, ta nhớ ra ngươi là ai rồi, ngươi là người xấu bắt nạt Như Nhi muội muội, ngươi là người xấu."
"Câm miệng, lại kêu to, ta cắt lưỡi ngươi vất cho chó ăn bây giờ." Hiện tại Ngô Hạo Thiên mới nhận ra, một người bình thường không thể nói chuyện cùng với một tên ngốc được, chính là hắn mới nói chuyện với tên ngốc này mấy câu thôi mà đã không chịu được, thậm chí còn sinh ra một loại xúc động muốn bóp chết tên ngốc này.
Thương Đông Thần sợ hãi gắt gao che miệng mình, mở to hai mắt nhìn hắn, trong mắt đều là sợ hãi.
"Ngươi đem tên ngốc này về hậu viện đi, không cần cho hắn uống nước hay ăn cơm, ta muốn để cho hắn đói chết khiếp." Ngô Hạo Thiên cười quỷ dị nói.
"Vâng." Gã sai vặt cẩn thận nghe theo phân phó của Ngô Hạo Thiên, đem Thương Đông Thần nhốt vào trong sài phòng ở hậu viện, vừa ra đến đại sảnh, hắn liền cảm giác được lưng mình toàn mồ hôi lạnh, đại thiếu gia nhà mình trông thật khủng bố, hắn còn tưởng thiếu gia nhà mình bắt Thương công tử về sẽ đánh người ta một trận sau đó đem người ta về, thật không ngờ thiếu gia nhà mình lại muốn mạng của người ta, nghĩ đến chủ ý này của đại thiếu gia nhà mình, hai chân gã sai vặt liền phát run.
Bên trong sài phòng ở hậu viện, sau khi gã sai vặt vất Thương Đông Thần vào bên trong, có chút áy náy, nói, "Thương thiếu gia, nếu ngươi thật sự bị thiếu gia nhà ta làm cho chết đói, ngươi chết rồi ngàn vạn đừng tới tìm ta nhé, ta cũng chỉ là một hạ nhân, phụng mệnh làm việc, nếu muốn tìm thì tìm thiếu gia nhà ta ấy."
Thương Đông Thần rầu rĩ không vui, ngồi trên nền nhà, nghe thấy tiếng nói truyền đến trên đầu mình, hắn nhìn gã sai vặt cầu xin, "Ta không cần ở trong này, ta muốn đi tìm Như Nhi muội muội, ngươi thả ta ra ngoài. Thả ta ra ngoài."
Tiểu cây cột theo dõi hắn, ở trong lòng thầm nghĩ, ngốc tử, thực xin lỗi, ta cũng muốn thả ngươi, nhưng nếu thả ngươi ra, thiếu gia liền giết ta mất.
Thương Đông Thần thấy hắn không trả lời mình, cũng yên tĩnh ngồi, tập trung tinh thần nghe người ta nói.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không trách ngươi , ta cũng không muốn ngươi bị thiếu gia nhà ngươi giết chết." Thương Đông Thần đột nhiên mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn.
Tiểu cây cột vừa nghe đến hắn những lời này, chân lui về sau hai bước, sắc mặt tái nhợt nhìn hắn lắp bắp hỏi, "Ngươi, ngươi là người hay quỷ thế, tại sao ngươi có thể nghe được suy nghĩ trong lòng ta ? Trời ạ, thật là gặp quỷ ." Nói xong những lời này, hắn bỏ chạy ra ngoài, hoảng sợ khóa cửa sài phòng vội vã chạy mất.
Ở Hàn phủ, Hàn Mạch Như và bốn gã sai vặt tìm kiếm một hồi cũng không thấy bóng dáng Thương Đông Thần.
Ngay lúc Hàn Mạch Như đang thất vọng, đột nhiên một âm thanh tỉnh ngủ của ai đó vang lên.
Nàng ban đầu còn tưởng rằng là Thương Đông Thần, đến khi nàng đi đến ngõ nhỏ nhìn thấy một lão khất cái đang nằm một đống trên chiếu, nhìn thấy trên mắt hắn còn dính gỉ mắt, chắc chắn hắn vừa tỉnh ngủ dậy.
Thấy không phải là người mình muốn tìm, nàng thất vọng hạ mi mắt chuẩn bị rời đi, đột nhiên gã khất cái lên tiếng gọi nàng lại.
"Tiểu nữ oa nhi, ngươi có phải đang tìm người không, tìm một người nam nhân." Lão khất cái khẳng định nói.