"Bá mẫu quá khách khí, hết thảy việc làm của bá mẫu đều làm cho Như nhi hết sức kính nể, người đem Thần ca ca giáo dục tốt như vậy, Như Nhi phải cám ơn người mới đúng, Như Nhi có thể cam đoan cùng với hai người, sau này trách nhiệm bảo vệ Thần ca ca liền giao cho Như nhi đi." Đợi đến khi nói xong những lời này, Hàn Mạch Như mới thấy kinh hãi bởi vì cảm động trước Thương Lưu thị mà mình lại đem những lời cất giấu trong lòng nói ra.
Bỗng chốc không khí trong viện có chút cổ quái, trừ bỏ Thương Đông Thần, nơi này ánh mắt của ba người đều nhìn về phía Hàn Mạch Như, làm hại Hàn Mạch Như hận không thể cắn đầu lưỡi của bản thân, tự trách bản thân xúc động đã đem những lời nói ở trong lòng nói ra, cũng không biết Thương gia hai lão có cảm thấy mình là một nữ nhân lỗ mãng không nữa.
Khi thấy Hàn Mạch Như xấu hổ đầu thiếu chút nữa cúi thấp xuống sát đất, lập tức cười thầm thay nàng giải vây nói, "Kia thương bá mẫu liền xin nhờ Như Nhi ."
Thương Lưu thị hướng đến bên người Hàn Mạch Như, trên mặt đều là nét tươi cười hài lòng, làm cho mọi người đều thấy được nàng thật vừa lòng con dâu tương lai này.
Nàng đi lên phía trước, dắt tay Hàn Mạch Như, nhẹ nhàng ở trên mu bàn tay vỗ vài cái, ôn nhu nói, "Hài tử ngoan, cùng Hàn bá mẫu tiến vào phòng”.
Hàn Mạch Như quay người, cùng Thương Lưu thị tiến vào bên trong.
Đương nhiên , Thương Đông Thần luôn luôn nắm tay Hàn Mạch Như cũng cùng tiến vào, thậm chí khi hắn đi theo các nàng vào, đôi mắt màu đen hữu thần của hắn luôn dán ở tay của Thương Lưu thị đang kéo tay Hàn Mạch Như, kỳ thực phải nói là trừng mắt mới đúng.
Quay đầu cùng Hàn Mạch Như nói chuyện lúc Thương Lưu thị nhìn thấy biểu cảm này của con mình, thật là vừa bực vừa buồn cười, chuyện này làm cho bọn họ làm phụ mẫu không biết nên nói là hắn không có lương tâm, hay nên nói là hắn không thương cha mẹ bằng nàng dâu.
Trong phòng, ba người ngồi xuống bên cạnh cái bàn, có một người đứng bên cạnh là Thương Đông Thần, vừa lúc tiến vào phòng bất kể ai bảo hắn ngồi xuống, hắn đều không ngồi, chỉ muốn đứng ở bên cạnh Hàn Mạch Như, hơn nữa tay còn lôi kéo nắm tay Hàn Mạch Như.
Thương Lưu thị bất đắc dĩ nhìn thoáng qua con trai, đảo mắt nhìn phía Hàn Mạch Như, hiện tại ánh mắt Thương Lưu thị nghiêm túc, nói, "Như Nhi, bá phụ cùng bá mẫu cũng đi thẳng vào vấn đề nói cùng ngươi , ngươi hiện tại hẳn là cũng đã nhìn ra sự khác thường của Thần nhi." Nàng cười khổ một chút, trong mắt chợt lóe mà qua hối hận tích tụ rất sâu, bình phục lại hạ xuống tâm tình bi thương, Thương Lưu thị tiếp tục nói, "Thần Nhi hắn hiện tại chỉ giống như đứa nhỏ mười tuổi, hắn về sau sẽ không bao giờ có thể đa tài đa nghệ giống như nam nhân bình thường, hắn chỉ có thể luôn luôn sống ở thời điểm mười tuổi này”.
"Thương bá mẫu không cần phải nói , Mạch Như đã biết." Hàn Mạch Như thật sự không muốn cùng nàng nói về chủ đề này, làm cho bọn họ hồi tưởng lại chuyện thống khổ, hơn nữa mặc dù bọn họ không nói, kỳ thực do trí nhớ của kiếp trước trong lòng nàng đã sớm biết chuyện về Thương Đông Thần.
Thương Lưu thị không có nghĩ nàng lại cắt ngang lời nói của mình, bà có chút khẩn trương nhìn Hàn Mạch Như, tuy rằng mình tận mắt nhìn thấy nàng đối xử với con mình rất tốt, nhưng một nữ tử có trí tuệ như vậy sẽ thật sự đồng ý gả cho một ngốc tử hay sao, chuyện này Thương Lưu thị vẫn không dám ôm hy vọng nhiều, chỉ sợ biểu hiện của nàng đối với con mình chính là xuất phát từ sự thương cảm mà thôi.