Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 15: 15: Mất Việc




Trans: Nàng fish.

Sau khi trở về từ lần áp tiêu trước, hắn luôn cảm thấy nương tử có điều gì đó là lạ, chẳng qua nhất thời không hiểu ra sao, hôm nay trông thấy thái độ của nàng đối với tiểu Mục thì càng khiến hắn thêm nghi ngờ.

Tiểu Mục mới tới tiêu cục được nửa năm, ba tháng trước thì xin nghỉ về quê do trong nhà xảy ra chuyện, ngay cả hắn cũng chỉ làm việc chung với tiểu Mục chưa đến một tháng.

Đầu óc Lăng Ngọc nhanh chóng hoạt động, định viện một lý do nào đó cho qua chuyện, nhưng không biết vì sao mà khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm chất chưa lo âu của hắn, trái tim đang lơ lửng của nàng thoắt cái hạ xuống, quay về hiện thực.

“Nếu thiếp nói với chàng rằng, kiếp trước thiếp biết tiểu Mục, chàng có tin không?” Nàng hỏi dò.

Trình Thiệu Đường cau mày: “Nếu nàng không muốn trả lời thì ta cũng không ép nàng nữa, nàng cần gì nói những lời này.”

Huống hồ, người ta thường nói là, nếu kiếp này có may mắn kết thành phu thê thì đều nhờ duyên phận kiếp trước tu được.



Nếu như nói người kiếp trước mà nàng biết, có lẽ phải là hắn mới đúng?

“Là chàng muốn hỏi mà, bây giờ ta nói cho chàng, chàng lại không tin.” Lăng Ngọc không hề bất ngờ trước phản ứng của hắn, nàng khẽ hừ.

Trình Thiệu Đường lắc đầu bất lực, đang định nói gì đó thì Lăng Ngọc đã nói trước: “Thiếp từng sống hai kiếp đó! Kiếp trước chàng mất sớm, bỏ lại ta và bé Thạch, ta..”

Không biết vì sao, nàng bỗng dưng nhớ đến những khổ cực ở kiếp trước, sống mũi cay cay, trong lòng dâng lên nỗi tủi hờn khó nói thành lời, giận dỗi nói: “Ta đã mang theo bé Thạch Đầu và toàn bộ gia sản của chàng tái gí, từ đó về sau sống cuộc đời giàu sang hạnh phúc!”

Trình Thiệu Đường dở khóc dở cười, khẽ trách: “Nàng chỉ biết nói nhảm!”

Lăng Ngọc lập tức bùng nổ, tức giận mà nói: “Thiếp nói nhảm gì chứ? Chẳng lẽ thiếp không thể tái giá, phải thủ tiết vì chàng sao? Hay là thiếp không thể sống cuộc đời giàu sang phú quý?!”

Thấy nàng tức đến nỗi đôi mắt sóng sánh, Trình Thiệu Đường không nhịn được cười, nhưng lại sợ nàng bực hơn nên vội vàng kìm chế, hắn nắm nhẹ lấy tay nàng định an ủi vài câu, nào ngờ Lăng Ngọc lại vung tay của hắn ra, quay người, đưa lưng về phía hắn.

Trình Thiệu Đường cười, vươn tay ôm lấy eo nàng, lại bị nàng hất mạnh tay ra không chút đắn đo, hắn không biết phải làm sao, thủ thỉ nói: “Ta hứa với nàng, nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, chắc chắn sẽ cho nàng một cuộc sống giàu sang phủ quý, hạnh phúc không sầu lo!”



Giọng nói trầm khàn của nam nhân trong bóng đêm mờ mịt khiến cho lòng nàng lâng lâng, và cũng có lẽ vì vậy mà nàng luôn cảm thấy trong giọng nói của chàng chất chứa sự dịu dàng, tinh tế.



Mải đắm chìm trong hương vị của cám rỗ làm nàng không để ý đến việc chàng đã bỏ qua những lời về tái giá, nàng hục hặc mà hừ một tiếng, vươn tay ôm lấy bé Thạch đầu đang ngủ say sưa vào lòng, như thể chỉ khi làm như vậy mới có thể khiến trái tim đang đập dồn dập của nàng không đến nỗi loạn nhịp.

Trình Thiệu Đường không thấy nàng nói năng gì, suy nghĩ một lát rồi thử ôm lấy nàng, lần này Lăng Ngọc chỉ khẽ cựa quậy tỏ ý từ chối, nhưng không còn hất tay hắn ra nữa.

Như vậy là hết bực rồi? Hắn khẽ bật cười.

“Không được cười!” Lăng Ngọc bị hắn cười đến nỗi cả người không được tự nhiên, giống như có người phẩy nhẹ lông vũ lên trái tim nàng vậy, cảm giác ngưa ngứa, tê dại.



Trình Thiệu Đường cười tủm, định ôm nàng vào lòng thì bàn tay to lớn lại chạm vào một cơ thể bé nhỏ nào đó, hắn ngớ ra, giọng nói có chút bất lực, nhưng phấn lớn là ấm ức: “Tên nhóc này đã hơn một tuổi rồi, nàng còn muốn cu cậu ngủ cùng chúng ta đến lúc nào?”

Lăng Ngọc thơm lên khuôn mặt của nhi tử, nghiêng mặt nhìn hắn với vẻ hả hê: “Nếu chàng không thích thì tự đi sang phòng khác mà ngủ.”

Cho nên, nàng nói vậy là chỉ cần nhi tử, không cần tướng công nữa? Trình Thiệu Đường nhướng mày, nhưng hiếm khi trông thấy nàng cười một cách dí dỏm như thế, hắn chỉ đành lắc đầu bất lực, nhéo nhẹ chóp mũi nàng: “Nàng đó….”

Giọng nói của hắn thật sự quá đỗi dịu dàng, ngay cả đôi mắt đen láy như mực cũng như hai hồ nước mùa xuân có thể nhấn chìm người ta.

Thế nhưng, nam nhân này càng tốt, càng bao dung nàng, thì càng khiến nàng cảm thấy tủi thân.

Nàng chẳng nhớ nổi đã bao lâu rồi mới có người đối xử với nàng bằng thái độ cưng chiều và dịu dàng như vậy.

“Mấy ngày nữa sẽ để thằng bé ngủ với mẹ….” Giọng của nàng cực kỳ khẽ khàng, nếu không phải thính lực của Trình Thiệu Đường vô cùng tốt, có lẽ cũng chẳng nghe rõ nàng đang nói gì.


Có lẽ mấy ngày nữa nàng có thể khắc phục được nỗi sợ hãi trong lòng, và sẽ không còn sợ cảm giác ban đêm có thêm một người bên cạnh nữa!

“Được…” Hắn nói nhỏ.

Ngay sau đó, Lăng Ngọc có chút bất đắc dĩ, không phải ban đầu chàng muốn hỏi nguyên nhân nàng trở nên kỳ lạ sao? Sao cuối cùng trọng tâm của câu chuyện lại lệch ra xa tít tắp thế này?



Đêm dần khuya, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua song cửa sổ rọi vào trong phòng, chiếu xuống một lớp sa bạc mong mỏng, đồng thời phản chiếu gia đình ba người đang say giấc nồng trên giường.

(*) Sa: Vải mỏng cực kì mềm mượt.

Lăng Ngọc nằm mơ, trong mơ nàng vừa từ bên ngoài trở về, nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đứng dưới tàng cây tùng cách nhà mình không xa, nam tử này đang ôm một vật vuông vức được bọc bằng vải xanh, trông hắn như thể muốn đi ra, nhưng chỉ đi được một bước đã lùi về.

Nàng lấy làm khó hiểu, nhưng lại không sao nhìn rõ diện mạo của người nọ, lúc nàng đang định đi tới hỏi hắn có phải đang tìm ai không, thì người nọ bỗng quay người, sải bước thật nhanh.

Lúc Lăng Ngọc tỉnh lại, đầu óc hơi mơ màng, phải mất một lúc lâu mới có thể nhận ra rằng, thật ra đó không phải là mơ, mà là một việc rõ ràng đã xảy ra ở kiếp trước.



Nó khác với đời này ở chỗ, vì nàng của đời này đã biết tiểu Mục từ lâu, cho nên mới chủ động mời hắn vào nhà.

Nàng bật cười xoa nhẹ cái trán, cảm thấy buồn cười vì không ngờ mình lại mơ thấy một chuyện vặt vãnh này.

Trình Thiệu Đường bên cạnh không biết đã dậy từ lúc nào, nàng nhẹ nhàng đẩy cái chân mũm mĩm của bé Thạch Đầu đang gác lên bụng mình ra, rồi nhìn sang thằng nhóc đang ngủ trong tư thế chữ 大 mà mỉm cười lắc đầu.



Sau đó, nàng đi giày rồi xuống giường, sau khi rửa mặt các thứ xong xuôi, nàng bắt đầu chuẩn bị cho công việc buôn bán ngày hôm nay.


Nàng đang nhào bột mì thì Vương Thị đi vào, hai người cùng nhau chuẩn bị đồ để bán như mọi ngày, hai huynh đệ Trình Thiệu Đường cũng đi vào, cùng nhau xếp gọn đồ lên xe đẩy.

“Hôm nay nàng và mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, ta và Thiệu An đi là được rồi.” Nàng còn chưa kịp tháo tạp dề, Trình Thiệu Đường đã nói.

Lăng Ngọc nhíu mày, nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ: “Chàng? Được chứ?”

Nam nhân này là người trời sinh không thích nói chuyện, xưa nay lúc nào cũng thích chưng ra cái vẻ mặt nghiêm túc, nào có dáng vẻ của một người làm ăn buôn bán, rõ ràng là đang đuổi khách đi!

“Ấy, đại tẩu yên tâm, còn có đệ mà!” Trình Thiệu An cười hề hề.



Lăng Ngọc suy nghĩ một lát thấy cũng được, so với Trình Thiệu Đường thì nàng vẫn yên tâm với Trình Thiệu An hơn, cho nên lập tức đồng ý: “Vậy cũng được, hai người đi đường cẩn nhận nhé!”

Tướng công săn sóc mình như thế, nàng cần gì phải làm phật ý tốt của chàng!

Mấy ngày sau đó, Trình Thiệu Đường đều đi ra ngoài bán hàng với Trình Thiệu An, như thể đã quên khuấy chuyện của tiêu cục.



Lăng Ngọc cũng không hỏi chàng chuyến tiêu lần này nhận được bao nhiêu tiền công, không phải nàng không muốn hỏi, chỉ là trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy chiếu tiêu lần này có thể có liên quan tới việc sau này chàng rời khỏi tiêu cục, nếu là vậy, đây chắc hẳn không phải chuyện gì tốt đẹp, nàng cần gì phải khơi lên nỗi buồn trong lòng chàng.

Khi tin tiêu cục gặp trộm truyền ra, Trình Thiệu Đường và Trình Thiệu An đang chuẩn bị thu dọn quầy hàng để về nhà, nghe vậy khiến tay hắn chợt chững lại, gặng hỏi: “Có mất gì không?”

“Đếm đi đếm lại, thật ra chưa hề phát hiện thiếu mất thứ gì.



Nhưng mà Trình đại ca này, không biết có phải ảo giác của đệ không, nhưng đệ luôn cảm thấy mấy ngày nay mình như thể bị người nào đó theo dõi vậy, làm toàn thân đệ đều không được thoải mái.” Đường Tấn Nguyên khẽ nói.

Trình Thiệu Đường đầy vẻ đăm chiêu, trong lòng đã có suy đoán mơ hồ.

Chẳng lẽ kẻ đó đến vì chiếc hòm kia? Nếu là thế, có lẽ đối phương vẫn chưa biết đồ đã bị tiểu Mục đánh tráo, và hiện tại đang ở trong tay mình.

Nghĩ đến chiếc rương đã bị hắn chôn dưới hầm trong nhà, hắn cảm thấy, thứ này thật sự đã trở thành một củ khoai tây nóng, không thể giữ mà cũng chẳng thể vứt đi.

Vì trong lòng có tâm sự nên hắn cũng chẳng có tâm tư an ủi Đường Tấn Nguyên.



Nếu việc này thật sự là do kẻ giết Hà Tổng tiêu đầu làm, có vẻ như người nọ không thể tìm thấy thứ mà hắn ta muốn tìm kiếm trong nhà của Tổng tiêu đầu và tiêu cục, có lẽ hiện giờ hắn ta đang nghi ngờ người trong tiêu cục đã trộm nó đi, cho nên mới phái người theo dọi bọn họ?

Mấy hôm nay hắn luôn bận việc của quán trà, không có thời gian để ý đến xung quanh, nói không chừng xung quanh đây cũng có người đang âm thầm theo dõi hắn.


Chuyện đã đến nước này, dù hắn không muốn giữ đồ trong chiếc hòm kia thì cũng phải giữ.

Tiêu cục không có Tổng tiêu đầu như rắn mất đầu, đám tiêu sư ai cũng có dự tính riêng, cũng có nhiều người ngấp nghé vị trí Tổng tiêu đầu mà bắt đầu tranh đấu gay gắt.

Đứng trước sức hấp dẫn vô cùng to lớn của lợi ích, tình nghĩa vào sinh ra tử ngày xưa đã phai nhạt đi rất nhiều.



Những tiêu sư được Tổng tiêu đầu tiền nhiệm bồi dưỡng như Tống Siêu, Đường Tấn Nguyên, hay Trình Thiệu Đường đều là những người làm việc lâu nhất trong tiêu cục, khi bọn họ trông thấy vẻ mặt dữ tợn vì tranh giành lợi ích của những huynh đệ ngày xưa thì cảm thấy vừa phẫn nộ vừa thất vọng, dần dần nảy sinh suy nghĩ muốn rời đi.

Tiêu cục của hiện tại đâu còn là tiêu cục mà bọn họ đã từng cũng nhau cố gắng phấn đấu.



Đáng lẽ ngay từ khi Ngô tiêu đầu rời đi, bọn họ phải mưu tính con đường khác mới đúng.

Chỉ là, điều khiến bọn họ không ngờ là, không biết là do vận đen của tiêu cục ập xuống hay là vì nguyên nhân nào khác, tiêu cục liên tiếp bị khách hàng đến tận cổng làm ầm, không nói bọn họ hộ tiêu không cẩn thận dẫn đến hỏng đồ, thì là bảo bọn họ trộm cắp đồ của khách, ầm ĩ như thế mấy lần, danh tiếng của tiêu cục tuột dốc không phanh, trước cổng có thể giăng lưới bắt chim.

Qua vài ngày nữa, chủ nhà tìm đến tận cửa và yêu cầu tiêu cục phải trả tiền thuê nhà trong vòng ba ngày với lý do hợp đồng thuê nhà đã hết hạn, nếu không sẽ bị thu hồi nhà.

Đám tiêu sư nào có rảnh tiền mà giúp tiêu cục sớm đã bấp bênh này nộp tiền thuê nhà, chưa đến ba ngày, đám tiêu sư đã rời đi hơn một nửa.

Đám Trình Thiệu Đường hoàn toàn không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn tiêu cục rơi vào tay người khác.

Chưa đầy nửa tháng mà biến cố đã luân phiên ập đến, nếu nói phía sau không có người sai khiến, hắn nhất định sẽ không tin.

“Đại ca, sau này chúng ta phải làm sao đây?” Tiêu cục đã mất, đương nhiên bọn họ cũng mất việc, giờ không khỏi âu sầu về chuyện kiếm kế sinh nhau sau này.

Tống Siêu mím chặt cánh môi, đôi mày rậm nhíu chặt, nhất thời cũng không có cách nào trả lời Đường Tấn Nguyên.

Trình Thiệu Đường thở dài, cảm thấy đau đầu mà day thái dương.

Mấy ngày trước hắn còn định kiếm một khoản tiền, sau này thuê một cửa tiệm trong thị trấn tiếp tục làm buôn bán nhỉ, như vậy nương tử cũng không cần dầm mưa dãi nắng nữa.

Giờ thì hay rồi, hắn chẳng những không thuê được cửa hàng, thậm chí còn mất luôn cả việc!

“Thôi được, nếu đã thế, vậy thì chúng ta phải tìm đường khác để đi thôi! Nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ có thể chết đói chắc?” Tống Siêu vỗ lên mặt bàn, khảng khái nói.

“Đại ca nói đúng đấy!”

“Không xong rồi không xong rồi, có quan sai đến đây bắt người!” Bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên trong sân, trái tim Trình Thiệu Đường thắt lại, cửa phòng bị người ta đá văng ra, ngay sau đó, hơn mười quan sai lập tức lao vào, không nói hai lời đã trói bọn họ lại..