1
Vài tuần trước, đâu đó khoảng giữa tháng tám, Sieghart von Edelstein lần đầu có cảm giác kì lạ.
Sieghart kết thúc kỉ nghỉ hè sớm để hoàn thành nhiệm vụ với tư cách thành viên trong hội học sinh và chuẩn bị để chào đón tân sinh viên tới học viện. Anh ấy nhận ra mình có quá nhiều việc cần làm trong vòng hai tuần trước khi kì hoc mới bắt đầu. Tuy nhiên đã có sự việc kì lạ xảy ra vào cuối hè.
Với lí do cá nhân, Seighart đặc biệt mong chờ tháng chín này. Cuối cùng ngày đó cũng đến cận kề. Có lẽ vì đó khiến anh ấy cảm thấy bất an, và chỉ một sai sót nhỏ cũng có khiến anh ấy lo lắng.
Khi giáo viên hoặc các thành viên khác của hội học sinh nhìn thấy anh ấy ở hành lang, họ có vẻ bối rối và nghiêng đầu một bên nhìn lại nơi họ vừa tới. Nhưng với Seighart, người nhận thức được vẻ ngoài có phần khác biệt của mình, từ lâu đã quen với kiểu chú ý này.
Điều này có thể hiểu khi mình vẫn còn là năm nhất nhưng giờ đã là năm ba. Thực sự là vẫn còn ai đó vẫn thấy hình ảnh của anh ta đáng chú ý không ? Seighart đã có suy nghĩ như vậy, dù sao thì họ đã không gặp anh ấy trong cả mùa hè
Có lẽ không có gì nghiêm trọng cả. Một ý nghĩ như vậy đến với anh.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng anh ấy nhận ra có gì đó không ổn khi những phản ứng đáng ngờ này đã diễn ra suốt hai tuần qua của kì nghỉ hè. Khi kì học mới đến gần và các học sinh trở lại kí túc xá của họ, hàng loạt sự kiện kì lạ xảy đến.
Nam sinh cùng lớp : “ Cảm ơn đã cho mình mượn vở bài tập hè của bạn. Cuốn tập rất dễ hiểu, đúng như mong đợi từ học sinh đứng đầu lớp. Cậu thực sự là cứu tinh đấy.”
“Huh? Ah, không có gì đâu. Nhưng vào kì nghỉ đông, nhớ tự làm bài tập của mình đấy.”
“Aw, không phải chứ ? Bố mẹ tớ là thương nhân, nên mỗi khi về nhà trong các kì nghỉ, tớ sẽ lại phải tất bật phụ giúp việc kinh doanh của gia đình. .”
“Ngay cả con trai trong các gia đình quý tộc cũng có rất nhiều việc, trong đó có việc học quản lý lãnh thổ từ cha mình, gặp gỡ các quý tộc khác, làm quen với các mối quan hệ, vì vậy hoàn cảnh của cả hai là giống nhau.”
“Yeah, yeah.” Người bạn cùng lớp đáp lại một cách thờ ơ, trong khi bị chỉ trích, tất nhiên chỉ mang tính đùa dỡn. Thực tế thì Seighart không hề có kí ức gì trong việc cho cậu bạn này mượn vở. Anh ấy đã cho một người khác mượn nên có lẽ nó đã được lan truyền cho nhiều người. Seighart nhanh chóng quên nó nhưng cùng ngày hôm đó lại sảy ra một sự kiện đáng ngờ khác.
“Ah, Chủ tịch. Cảm ơn anh vì đã giúp em phân loại tài liệu vào tối qua. Chuẩn bị để đón tân sinh viên thật là mệt mỏi phải không ?” một đàn em của Seighart trong hội học sinh cảm ơn Seighart .
“Huh? Ah, ừ, tốt lắm... Mà, em có chắc đó là anh không?”
Cô ấy cười khúc khích trước khi đáp lại, “Anh khéo đùa thật đấy ! Sao em có thể nhầm Chủ tịch quyến rũ của chúng ta với một người khác chứ?”
Sieghart không có kí ức gì về việc giúp người đàn em nên anh ấy nghiêng đầu về phía trước tỏ vè bối rối.Tối qua, anh ấy đã vào thị trấn để mua lọ mực mới, cái cũ đã cạn sạch .
Cảm thấy có gì đó không ổn, Seighart đã lập tức chạy về phòng để kiểm tra cây bút là lọ mực mà anh ấy chắc chắn mình đã mua và nhận ra chúng vẫn còn trong ngăn kéo. Điều này khiến cho Seighart càng bối rối.
Ngày qua ngày, tần suất những người “trông thấy Seighart” làm những việc mà bản thân bản anh ấy không có kí ức về nó ngày càng tăng lên. Hai ba rồi bốn lần nối tiếp nhau, điều này khiến cho Seighart có cảm giác lạnh sống lưng mỗi khi có ai đó đến gặp và trò chuyện với anh ta.
Vào thời điểm mà học kì mới bất đầu, Seighart tin rằng đã trông thấy thứ gì đó giống với bản thân đang rình mò quanh hội trường của học viện.
“Oh? Không phải mình vừa thấy cậu ở tầng 3?”
“ Cái bình này á? Đúng vậy, chẳng phải chính cậu đã đem nó tới phòng hội học sinh hôm qua sao ? Điều này không giống chủ tịch mọi khi chút nào, nếu cảm thấy mệt mỏi nhớ báo tụi mình nhé?”
“ Cảm ơn vì đã tới mặc dù cậu có vẻ đang bận bù đầu với công việc của hội học sinh. Bọn mình đang thiếu người nên cậu thực sự là cứu tính đấy.”
Tần suất Seighart nghe thấy mọi người khẳng định rằng họ đã nhìn thấy anh ấy khoảng hai đến ba lần một ngày. Nhưng nó đang dần tăng lên về số lượng. Seighart đã nghĩ rằng do anh lo lắng quá sinh ảo giác. Một, hai lần thì có thể, nhưng tần suất chúng càng gia tăng khiến anh ấy cảm thấy như bị dồn vào chân tường.
Cái người mà “ tôi nhưng không phải tôi” này là ai? Tại sao anh ta lại xuất hiện, hay mục đích của anh ta là gì?
Với việc mọi thứ vẫn còn là bí ẩn, sự bồn chồn của Seighart tiếp tục gia tăng. Một cảm giác kì lạ len lỏi vào anh từng chút một. Seighart cảm thấy như có một sợi chỉ hồng đang cuốn quanh cổ, trong khi mồ hôi lạnh ứa ra.
Không thể thư giãn, Seighart đắm chìm trong các công việc của hội học sinh mong có thể quên đi cảm giác khó chịu này.
2
Ngày tổ chức lễ chào mừng tân sinh viên cuối cùng cũng tới . Khi mà buổi lễ kết thúc, Seighart nghe thấy có tiếng ai đó đang gọi mình. Đó là giọng một cô gái trẻ, trong trẻo như âm thanh một chiếc chuông sau lưng anh – mặc dù giọng cô ấy không lớn nhưng vẫn vang vọng trong không khí.
Đôi chân của Seighart dừng lại trên hành lang lát đá, được nhuộm màu bởi những tia nắng lúc chiều tà. Hôm nay là ngày nghỉ của học sinh năm hai trở lên nên không có ai bước ngang qua anh trong suốt thời gian qua.
“Cảm ơn đã dắt em đi tham quan. Ngôi trường này quá lớn, nên nếu em đi một mình thì có lẽ lạc mất...”
Không phải nữa chứ? Seighart suy nghĩ, đứng chết chân tại chỗ. Cô gái này có lẽ là một học sinh mới. Cô ấy nói rằng đã gặp anh ấy sớm hơn nhưng Seighart đã bận rộn dọn dẹp hội trường sau buổi lễ nên anh ấy không thể dẫn ai đi thăm quan. Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là tác phẩm của “ kẻ đó”
Tất nhiên anh ấy không thể nói cho cô gái về sự nghi ngờ của mình. Việc giải thích không những không giải quyết vấn đề gì mà ngược lại còn khiến cô ấy bối rối hơn.
“Không có g—” không còn lựa chọn nào khác, Seighart nở một nụ cười gượng gạo và quay lại đối mặt với cô gái. Nhưng khi chưa kịp xoay xong, anh nhận ra có gì đó sai sai.
“Đùa thôi, đùa thôi mà,” Sieghart nghe thấy cô ấy tự thì thầm với bản thân.
Sau khi nghe thấy điều đó, Seighart vứt bỏ hết mọi lo lắng về việc hình ảnh của mình sẽ bị hủy hoại, anh ấy bước lại gần cô gái đến khi cả hai chỉ còn cách một bước chân. Seighart ôm lấy cô gái có thân hình nhỏ nhắn, thua anh vài cái đầu.
“Nicola. Vậy đó thực sự là em, em có biết anh nhớ em nhường nào không?” Seighart hít sâu, cảm nhận mùi hương của bộ đồng phục mới và hương thơm của cô gái trong khi những gợn tóc chọc vào mũi. Mái tóc đen mượt đó thuộc về Nicola Von Weber. Mặc dù cô trẻ hơn Seighart hai tuổi nhưng họ là bạn thân từ nhỏ và cô là người mà anh yêu nhất trên đời.
Trong điều kiện bình thường, chắc chắn không có chuyện Seighart không nhận ra giọng của Nicola. Điều đó cho thấy anh ấy đang phải chịu gánh nặng tâm lý lớn nhường nào..
“Anh vẫn không thay đổi chút nào phải không? Em mới chỉ rời mắt khỏi anh một chút mà anh đã lại vướng vào rắc rối. Cảm ơn đã tạo công việc, nhưng làm ơn cho em nghỉ ngơi một chút thôi cũng không được sao? .” Giọng nói không hài lòng của Nicola cho thấy cô ấy đang mệt mỏi và ít quan tâm tới vấn đề của Seighart. Kể cả thế, Seig vẫn không thể không cảm thấy nhẹ nhõm.
Đây là cách cư sử thường thấy của Nicola. Cảm giác gặp được một người thân thuộc khiến cho Seig cảm thấy nhẹ nhõm. Hai chữ “bạn thuở nhỏ” có sức mạnh thật đáng kinh ngạc.
“Ah, thật là, sao chúng ta không sinh cùng một năm để cả hai có thể nhập học cùng nhau? Em có biết anh đã phải đợi em lâu thế nào không Sieghart mím môi.
Khoảng cách hai năm không bao giờ vơi dần đối với đôi bạn thưở nhỏ. Seighart đã phải đợi tận hai năm để Nicola đạt độ tuổi tối thiếu có thể tham gia học viện tức 16 tuổi.
“Em không biết nữa. Sao anh không đi hỏi ba mẹ em ý, người đã sinh ra em 15 năm trước?”
“Oof...anh không thể nói điều đó với những người mà sẽ trở thành bố mẹ trên pháp luật của mình được.”
“Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, bây giờ hay mãi mãi nên không sao cả. Làm ơn hay tiến tới và hỏi họ về điều đó. Ngoài ra anh vẫn chưa từ bỏ phải không?”
“Dĩ nhiên là không rồi”. Vẫn bám chặt vào Nicola, Seighart ngẩng đầu lên một cách mạnh mẹ rồi cả hai chợt nhận ra khuôn mặt họ đang gần nhau đến nhường nào. Cả hai đều há hốc mồm ngạc nhiên, Seighart có cảm giác sống mũi họ sẽ chạm nhau bất cứ lúc nào.
“Uhm, gần quá, khuôn mặt của anh quá đẹp—em mù mất...” Nicola thốt ra một chuỗi những tiếng rên kì dị như vậy.
Đối với Seighart anh ấy đã mong có thể nhìn lại gần hơn với đôi mắt xanh biển sâu thẳm của Nicola. Sau khi bị đẩy ra không thương tiếc, Seighart nhận ra mình đang nằm hít đất.
“Nicola, cú vừa rồi đau đấy...”
“Oh, vậy là đủ rồi. Đừng nhìn chằm chằm vào em nữa, Quý ngài có gương mặt đẹp một cách phi lý.”
Nhờ vào cuộc cãi vã trẻ con này mà Seighart cảm nhận được mối quan hệ thường ngày của họ dần trở lại và lần đầu tiên nở một nụ cười sau một khoảng thời gian dài. Có lẽ là vì nhìn thấy Seighart đã cười trở lại hoặc vì lý do gì đó khác mà Nicola bắt đầu nghiêm túc và nói
“Giờ thì, vấn đề ở đây là gì? Em cảm nhận được có một thực thể đang vất vưởng gần đây nhưng có vẻ như nó đang khoác trên mình một gương mặt quen thuộc.”
Mặc dù sở hữu chiều cao khá khiêm tốn với các cô gái cùng tuổi, nhưng khi đứng thẳng lưng và khoanh tay, nhìn Nicola trông chững trạc hơn hẳn các bạn đồng chang lứa.
Sieghart trả lời bồn chồn, “Có vẻ như có thứ trông giống như anh xuất hiện.” Sau đó anh ấy giải thích rằng anh ấy bắt đầu nhận thấy có thứ kì lạ từ khoảng hai tuần trước, và tần suất của những sự kiện kì lạ cứ thế tăng lên. Nicola không nói gì khi Seig giải thích mà im lặng, chăm chú lắng nghe.
Khi nghe anh ấy nói xong, cô chỉ đặt bàn tay trắng trẻo của mình lên cằm và thì thầm, “Hmmm.”
“Hắn ta mong muốn đạt được điều gì khi giả dạng thành anh chứ?” Seighart lầm bầm, thở dài gần như càu nhàu. Đó là khi Seig nhận ra Nicola đang nhìn anh, mặt không chút biểu cảm
“Đối với em, có vẻ nó thậm chí đã bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn chỉ với việc ăn trộm danh tính phải không? . Quý ngài có-thể-là-bất-cứ-ai?”
“Huh?” Nicola ấn nhẹ một ngón tay vào ngực của Seighart, khiến anh hơi loạng choang lùi về sau. Vẫn không có ai ở xung quanh. Mặt trời bắt đầu lặn ở đằng tây, nhuộm hành lang lát đá một màu đỏ sẫm.
Mặc dù cả hai là những người duy nhất đang ở hành lang lúc này, tiếng giày nện vào đá cuội vang vọng khắp hành lang. Tiếng bước chân của người thứ ba dường như đến từ phía sau của Seighart
“Nicola, tránh xa hắn ta ra. Đó là tên giả mạo.”
Nicola im lặng trong một thoáng. “Huh?”
Sieghart không thể tin vào tai mình. Giọng nói của người đến sau, không nghi ngờ gì, là của anh ta . Không những vậy, tên giả mạo còn tự nhận mình là bản thật. Những từ mang hàm ý đáng sợ, đi vào tai này rồi lọt qua tai kia. Anh ấy không thể tiêu hóa được chúng.
“Mày nói gì vậy...tao là...tao...” Sieghart nói. Tất nhiên, tôi là thật.
Lẽ ra không có gì để nghi ngờ sự thật đó. Tuy nhiên, chưa có ai từng gặp phải kẻ giả mạo , thứ đó,đi lại quanh trường mà không ai nhận ra nó là Seighart giả. Hay chính anh mới là Seighart giả. Ai thật, ai giả, lúc này chính anh cũng không chắc.
Nếu Nicola tin rằng kẻ đến sau là thật, thì cô ấy sẽ coi anh là kẻ giả mạo. Sau khi nghĩ đến điều đó, Seighart nhận ra toàn bộ máu của mình rút trong chớp mắt. Anh cảm thấy cơ thể của mình như đông cứng từ chân lên đến đầu. Anh ấy cảm thấy đau đầu. Mặt đất phía dưới có cảm giác như sắp tan chảy, nên ngay cả bước đi của anh ấy cũng không chắc chắn. Hơi thở của Seighart trở nên nặng nhọng đến mức chỉ hít thở thôi cũng đau nhói.
“N-Nicola...” Sieghart khó nhọc nhìn Nicola, người vẫn đứng trước mặt anh. Nicola, tuy nhiên vẫn không nhìn lại Seighart. Cô nhìn chằm chằm vào không gian phía sau anh, nở nụ cười quỷ quyệt.
Sieghart cẩn trọng nhìn phía sau, nhưng chính Nicola đã đưa tay ra ngăn không cho anh quay lại
“Tuyệt đối không được phép quay lại,”
cô thì thầm trong khi hai bàn tay vẫn đặt trên má Seighart.
Tim Seighart nhảy vụt khỏi lồng ngực. Tình huống này đáng lẽ sẽ khiến anh cảm thấy lo lắng nhưng anh quan tâm nhiều hơn đến thứ phía sau mình.
“Không phải ngươi hơi ngây thơ sao? Ta đã nghĩ sẽ giả vờ thử nghi ngờ Seighart thật để dụ ngươi ra ngoài. Nhưng ai ngờ ngươi lại tự động xuất hiện.” Với đôi mắt kiên định gắn vào thứ đằng sau Seighart, cô gái khẽ nhún vai, mỉm cười: “Cảm ơn vì đã giúp ta tiết kiệm thời gian tìm kiếm ngươi.”
“Trò hề đến đây là kết thúc, ngươi thôi đóng kịch được rồi.”
Nicola buông lời chế nhạo thứ đằng sau Seighart.
Giọng nói phía sau Seig vang lên, nó vẫn cố gắng thuyết phục cô: “Nicola, em đang bị lừa...”
“ Không, nếu ngươi muốn giả mạo tên này thì ngươi hẳn phải là một loạt khổ dâm...” Cô cắt lời giọng nói một cách thô lỗ. Sau đó, cô nhún vai bực tức. Vào lúc đó, Seighart đã nhận ra Nicola đã xác nhận thứ sau anh mới là giả. “ Trong mọi trường hợp, ta sẽ không cho phép ngươi đóng giả người đàn ông này. Đã đến lúc kết thúc trò hề này, đừng để ta nhắc lại.”
Thứ đằng sau im lặng một hồi, có lẽ nó nhận ra việc giả dạng bây giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa, nó liền đổi giọng điệu.
“KHÔNG CÔNG BẰNG. TUYỆT THẬT ĐẤY, SAO NGƯƠI KHÔNG CHO TA VỊ TRÍ CỦA NGƯƠI?
TA CŨNG MUỐN CÓ MỘT NƠI ĐỂ THUỘC VỀ
NÈ, SAO NGƯƠI KHÔNG BIẾN CHO KHUẤT MẮT ĐI VÀ CHO TA CUỘC SỐNG CỦA NGƯƠI, SEIGHARTT.”
Giọng nói phía sau Seighart đã thay đổi, nó không còn giống anh nữa mà nghe nhầy nhụa, đáng sợ hơn. Mồ hôi lạnh đổ xuống mặt Seighart, hai hàm răng đập vào nhau, anh không thể ngừng run rẩy.
Sieghart nhìn Nicola lần nữa với ảnh nhìn khẩn khoản, Nicola nhìn lại anh với vẻ trách móc, cô kiễng chân lên, vuốt ve mái tóc của anh “Không sao rồi, mọi thứ kết thúc rồi, nên bình tĩnh lại.”
Kể cả khi được người con gái anh yêu an ủi, Seighart vẫn không khỏi cảm thấy một áp lực khủng khiếp phía sau, nguyên nhân dẫn đến mọi thứ, thứ đã khủng bố tinh thần Seighart xuất thời gian qua vẫn còn đó.
Khi Nicola thấy nỗi sợ của Seighart vẫn chưa biến mất, cô thở dài khó chịu, kéo tay anh lại gần.
3
“Đã đến lúc kết thúc trò lừa gạt này, đừng để ta nhắc lại.” Khi Nicola gằn giọng, thứ
lấy nhận dạng người bạn thưở nhỏ của cô mất khả năng duy trì hình dạng của nó trong nháy mắt.
Nicola mỉm cười với chính mình. Nếu chỉ khích tướng một chút mà nó đã mất khả năng duy trì hình dạng chứng tỏ nó không quá khó đối phó. Thứ mà mới lúc trước còn đang mang nhân dạng con người lúc này đã trở thành một đám mây mù màu đen.
Hài lòng vì nhận ra sẽ tốn ít công sức hơn trong việc thanh tẩy nó, Nicola có chút buông lỏng cảnh giác. Người bạn thưở nhỏ, đứng phía sau , nắm chặt tay cô . Nicola rời mất khỏi đám mây đen rồi nhìn người bạn thưở nhỏ lúc này đang nhìn cô với ánh mắt một chú chó con bị bỏ rơi.
“Ugh” cô mím môi thành một đường mỏng khi mái tóc bạc dài mà đẹp đẽ ngăn cô lại. Vẻ sợ hãi không làm giảm đi sự thanh lịch của làn da trắng không tì cùng khuôn mặt với những đường nét tuyệt đẹp trên gương mặt. Nicola chưa bao giờ có thể cưỡng lại đôi mắt đầm lệ
những cũng đầy nam tính này. Một chàng trai đẹp kinh hồn, dường như đã nhận được toàn bộ sự sủng ái của nữ thần.
Ngay cả khi được an ủi rằng mọi chuyện đã ổn, Seighart, người bạn thơ ấu hơn cô hai tuổi, mặt vẫn trắng bệch. Nicola cô gắng kìm lại mong muốn tặc lưỡi khó chịu, cô nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Seighart, kéo anh về phía mình. Seighart làm theo và được Nicola ôm lấy.
“Huh? N-Nicola?!”
Nicola cho rằng nếu cô nghi ngờ Seighart thực, cô sẽ có thể kéo kẻ mạo danh ra ngoài . Cô biết rằng, mục đích sau cùng của Doppelgänger thường là thay thế người mà chúng hóa thành. Điều này đúng mọi nơi, mọi lúc.
Nhưng Nicola cho răng nghi ngờ những người bị doppelgänger ám mà không thông báo hay ra hiệu trước cho nạn nhân có vẻ không phải cách tiếp cận chu đáo nhất. Ngược lại có thể khiến nạn nhân suy sụp, dẫn tới các suy nghĩ dại dột. Cô hơi cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra việc truy tìm mục tiêu lần này không phải tốn quá nhiều công sức.
Trong khi ôm Seighart, Nicola tự nhắn nhủ bản thân rằng đây chỉ là cách để cô có thể chấn an người bạn thuở nhỏ của mình. Cô ấy chỉ thực hiện một cách quyết liệt những việc mà mình cho rằng là cần thiết, hoàn toàn không có chút động cơ thầm kín nào. Hoặc ít nhất đó là điều mà cô tự nhủ khi ôm lấy thân hình mảnh khảnh nhưng săn chắc của Seighart.
Nicola vỗ lưng Seighart, giống với cách mọi người hay giỗ giành những đứa trẻ. Bằng cách nào đó mà việc này tỏ ra khá hiệu quả. Có lẽ là do cô đã làm hơi quá. Vẫn nằm trong vòng tay của cô, Seighart lúc này đã không còn cảm thấy kinh hãi mà bắt đầu thấy bối rối, gương mặt anh lúc này đỏ như trái cà chua vì xấu hổ. “ Giờ thì, đối với ngươi, nếu chỉ muốn đi xung quanh và lòe mọi người, có lẽ ta có thể nhắm mắt bỏ qua và cho ngươi một con đường sống. Nhưng bây giờ ngươi thậm chí còn muốn thay thế vị trí của người khác, ta không thể để yên như vậy, đúng chứ?” Nicola nói trong khi nhìn chằm chằm vào màn khói đen. Làn sương mù nhận ra có điềm không lành, nó cố trườn bò dọc hành lang nhằm tạo khoảng cách với Nicola. “ Rời đi hoặc ở lại và biến mất. Tùy thuộc vào ngươi, chọn cho khéo.” Trong khi tay trái vẫn vòng qua vai Seighart, Nicola giơ ngón giữa và ngón trỏ của tay phải kết vào nhau rồi vẽ một đường trong không khí như thể đang vung một lưỡi dao. Lúc này, màn sương khi nãy còn đang ở dạng người bị cắt đôi làm hai ngay tại vị trí nơi đã từng là cái cổ như thể bị một lưỡi kiếm vô hình chém qua.
Phần đầu bị cắt rời, lập tức biến thành bụi rồi tan biến. Bị mất đầu, màn sương vặn vẹo co ngót lại đến khi chỉ còn kích thước bằng một quả bóng. Trong khi vẫn đang lơ lửng trong không trung, quả bóng khẽ rung lên như thể đang kinh sợ Nicola.
Cô gái khẽ nhíu mày. “ Không cần tỏ ra quá kinh hãi như vậy đâu. Ngươi đang hành sử như thể ta là kẻ xấu vậy. Mặc dù ta đã hứa là sẽ không thanh tẩy nếu ngươi rời đi, ah hahaha.” Ngay cả khi nó tiếp tục run rẩy, Nicola chỉ vào quả cầu có bề mặt sáng bóng một cách kì lạ, kéo nó về phía cô. Tới khi thứ đó, vẫn còn đang run rẩy lo lắng, vào trong tầm tay, không chút chần chừ, Nicola chụp lấy quả bóng, lập tức vứt nó đi thật xa thông qua ô cửa sổ gần nhất. Quả bóng bay đi rất xa, xa tới độ không ai nghĩ có thể thực hiện chỉ với sức của một cô gái với thân hình mảnh khảnh.
“ Whoa, nó bay xa thật đấy.”
Nicola giơ tay phải lên ngang tầm mắt trong khi nhìn quả bóng lùi dần về phía xa. Cô không nhìn thấy nó chạm đất. Nó chỉ đơn giản là tiếp tục bay về phía chân trời, rồi tan biến trong ánh hoàng hôn.
Sau khi đợt một lúc nhầm đảm bảo rằng quả bóng sẽ không quay lại. Nicola lúc này mới nắm lấy tay trái, túm lấy gấu áo Seighart, đẩy anh ra xa một cách không thương tiếc.
“ Mọi thứ kết thúc rồi đấy.” Màn sương đen được tạo ra bởi suy nghĩ tiêu cực của mọi người trong vô thức. Mặc dù mỗi người chỉ đóng góp một phần rất nhỏ, nhưng những ý nghĩ tiêu cực của nhiều người tự chúng thu hút nhau. Để rồi cuối cùng nó trở nên đủ mạnh và có thể hưu hình hóa và tác động tới thực tại. Đây có lẽ là cái mà mọi người hay gọi là góp gió thành bão.
Trong trường hợp này là do có nhiều người cùng có một cảm giác ghen tị đối với một con người. Qua thời gian, những cảm xúc đó tích tụ lại, và nó có thể tự duy trì cho mình một hình dạng, có đầy đủ chức năng như người thật. Ít nhất đây là khái quát của những gì đã xảy ra. Mặc dù có rất nhiều người trong học viện, nhưng tất cả họ đều hướng cảm xúc của mình về một người. Đây là một trường hợp rất hiếm bởi cảm các cảm xúc như đố kị, ghen ghét ít khi có thể hình thành nên một thực thể trong hầu hết các trường hợp. Điều này cho thấy sự đáng sợ của việc sở hữu một gương mặt đẹp cùng địa vị xã hội đáng mơ ước. Tuy nhiên, những thứ này sẽ sớm biến mất nếu bị tách khỏi nguồn cơn của cảm xúc tiêu cực trong thời gian dài, và miễn là nó không trở lại học viện, mọi thứ coi như đã được giải quyết.
“ Nè, đó là cái gì vậy..?”
“ Em không nghĩ nó còn dám quay lại sau khi đã bị dọa chạy như vậy. Kẻ mạo danh anh sẽ không còn xuất hiện bất cứ lần nào nữa đâu.”
Seighart thở dài nhẹ nhõm. Nicola kiểm tra gương mặt Seighart và nhận ra khóe mắt anh có nhiều quầng thâm. Có lẽ Seighart đã không được nghỉ ngơi trong khoảng thời gian dài.
Anh ấy nắm lấy bàn tay của Nicola bằng bàn tay khá gân guốc và nam tính của mình. Anh ấy nhẹ nhàng, nâng niu chúng. “ Nicola, cảm ơn em nhiều lắm. Anh xin lỗi vì đống rắc rối đã gây ra.”
“ Không, không, không có gì...” Nicola biết rất rõ, Seighart người được trời ban cho vẻ đẹp hiếm có, là đối tượng thu hút của mọi loại thành phần trên trần đời, cho dù là anh ấy có muốn hay không. Điều đó bao gồm con người và cả những thứ không phải người, vậy nên đây không phải lỗi của Seighart. Lương tâm không cho phép Nicola bỏ rơi một người mà sẽ lập tức mất mạng ngay khi cô ấy rời mắt. Hơn nữa đây cũng không phải lỗi của Seighart. Nicola không phải loại quái vật sẽ đỉ chỉ chích người khác kphi họ vướng vào tình huống nguy hiểm ngoài ý muốn.
Hai người bạn bước cạnh nhau qua hành lang lát đá được nhuộm đỏ bởi ánh nắng lúc chiều tà.
“ Phải rồi, Nicola, duy chỉ tối nay thôi, chúng ta có thể ngủ cùng nhau không? Như hồi cả hai còn bé ấy.”
Sau khi nghe điều kì quặc ấy, Nicola nhìn Seighart bằng ánh mắt lạnh băng có thể khiến mọi thứ hóa cứng chỉ bằng một cái liếc. “Hả, anh bị ngu à? À phải rồi, anh quả thật là bị ngu mà.”
“ Anh chỉ muốn nói là nếu em có thể ở cạnh, anh có thể nghỉ ngơi mà không lo về những cơn ác mộng vào ban đêm... hơn nữa, chẳng phải mới hồi nãy, em còn ôm ấp vào an ủi anh còn.”
“ Anh thật sự làm em shock đấy. Hơn nữa chúng ta đang không ở trong dunh thự của gia đình, mà là học viện đấy. Anh đinh mời một cô gái đến khu kí túc xá nam? Có thật anh là hội trưởng hội học sinh không vậy?”
“Oof” Seighart càu nhàu. Người bạn thửo nhỏ của anh, mặc dù đã chiều chuộng anh nhiều đến vậy dường như vẫn giữ lại lí trí và thường thức.
Tuy nhiên, Seighart vẫn không từ bỏ, tiếp tục tiến tới: “ Vậy thì một giấc ngủ ngắn thôi, ở một phongg học trống... Liệu câu trả lời có còn là không?”
Nicola nhìn xuống chân của Seighart. Đôi chân khỏe khoắn thường ngày nay lại bước đi những bước đi không vững. Nicola còn nhớ rất rõ khi cô ấn ngón tay vào ngực Seighart, anh ấy liền bị đẩy lùi lại. Điều này chứng tỏ Seighart đã tới giới hạn. Nicola nhướn mày trước khi thở dài một hơi mạnh, có cảm tưởng như mọi không khí trong phổi như được đẩy ra ngoài.
Sau đó, cô càu nhàu: “Chỉ hôm nay thôi đấy, đồ ngốc.” Sau khi bước vào một lớp học gần đó, Nicola ngồi xuống một cái ghế bành, Seighart nằm gối đầu lên đùi cô, dùng nó như chiếc gối mềm mại. Không những vậy, Seighart, không còn chút liêm sỉ nào, vòng tay ôm lấy eo cô. Nicola tất nhiên, không cho phép Seighart tiến xa như vậy. Khi cô định gạt tay anh ra thì Seighart lẩm bẩm điều gì đó khiến cô dừng lại.
“ Anh thật thảm hại phải không? Điều duy nhất anh có thể làm là run rẩy, sợ hãi,...” Nicola trầm tư một lúc. “ Khi anh cảm thấy sợ hãi, đó đơn giản là do bản năng tự vệ trước những mối nguy không rõ nguồn gốc. Nỗi sợ giúp anh tự bảo vệ bản thân khỏi các sự đe dọa. Em tin rằng điều đó tốt hơn là không biết sợ. Vậy nên hãy cứ sự hãi khi cần thiết. Đôi lúc con người ta cũng cần cảm thấy sợ.”
Con người ta sợ những thứ họ không biết. Nỗi sợ này không được sinh ra, nó giống như một loại bản năng, đó là một loại phản ứng thích hợp giúp con người có thể lập tức phản ứng khi gặp mối nguy thật sự. Bất kể mong muón của bản thân, Seighart luôn thu hút không chỉ con người mà cả các thực thể kì lạ, tất cả là do vẻ đẹp trời phú. Nicola cảm thấy tội nghiệm cho anh ta, và chỉ những kẻ khổ dâm mới muốn vào vị trí ấy.
Lời nói của Nicola khiến Seighart nới lỏng vòng tay đang ôm lấy eo cô. “ Nicola, em là người duy nhất nhận ra sự yếu đuối của anh và đồng cảm với anh. Điều đó đã cứu rỗi anh suốt những năm qua.” Căn phòng hoàn toàn im lặng, không có một tiếng động. Duy chỉ có hơi thở trầm, nhẹ nhàng của người đàn ông lúc này đang nằm gối đầu trên đùi của Nicola vang trong không khí. Khuôn mặt Seighart lúc này trông trẻ hơn vài tuổi. Nicola nhìn ra cửa sổ chỉ để nhận ra lúc này mặt trời đã hoàn toàn khuất núi, và không gian chìm trong bóng đêm tĩnh mịch “Ah. Jezz”. Nicola nhận ra cô đã bỏ lỡ cô hội để hạ đầu Seighart xuống và bỏ trốn. Lần thứ mười một trong ngày, cô thở dài, lấy khuỷu tay trống lên bàn, trưng ra bộ mặt khó chịu.