- Hừ...tại sao ta không thể ở đây?
Tử Vận nhìn Lôi Cương chằm chằm mà nói. Tử Vận không biết rằng lúc này mặc dù bản thân vẫn có vẻ lạnh như băng nhưng lại không có cảm giác khiến cho người khác phải cách xa ngàn dặm. Có điều, làm sao Lôi Cương có thể nhận ra điều đó?
- Ngươi....cuối cùng thì ngươi muốn thế nào? Chẳng phải chúng ta đã nói rằng chờ sau khi ta gặp ca ca của ta đã hay sao?
Nét mặt Lôi Cương có một chút bất đắc dĩ
- Ta đồng ý với ngươi?
Tử Vận chậm rãi đi tới. Toàn thân nàng ngay cả đôi giầy cũng có màu tím. Nhưng có điều lúc này, Lôi Cương cũng không có tâm trí mà thưởng thức điều đó.
- Ngươi....
Lôi Cương nhíu mày, gương mặt xuất hiện một sự phẫn nộ. Trong lòng hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Chẳng biết tại sao, nhìn Lôi Cương có giận mà không dám nói gì, trong lòng Tử Vận lại dao động, sự lạnh lùng trên khuôn mặt cũng có chút thay đổi.
- Ngươi đừng có như vậy được không? Ngày đó ta...ta....
Lôi Cương vốn không cam lòng nhưng khi mở miệng nói lại có chút xấu hổ, phức tạp mà nhìn Tử Vận.
Hơi thở của Tử Vận như biến mất. Chiếc váy màu tím bao quanh bộ ngực hơi phập phồng, gương mặt trắng như tuyết chợt ửng đỏ, nhất thời không biết nói gì. Ánh mắt như làn nước mùa thu nhìn Lôi Cương chằm chằm còn Lôi Cương thì ánh mắt hoàn toàn vô tội mà nhìn Tử Vận.
Không biết bốn mắt nhìn nhau bao nhiêu lâu mà hơi thở của Tử Vận càng lúc càng dồn dập, gương mặt từ từ ửng hồng. Còn Lôi Cương, gương mặt hắn vốn có màu đồng thì bây giờ cũng ửng đỏ. Bầu không khí vốn có chút nặng nề thì bây giờ có chút khác lạ. Không lâu sau, cả hai người cùng nhận ra mà ánh mắt lảng sang chỗ khác.
- Ta...ta đã nói rằng chờ ta gặp được ca ca sẽ giải quyết với ngươi. Lôi Cương ta là người giữ lời.
Lôi Cương nhìn về phía vách núi mà nói.
Trong mắt của Tử Vận có chút dao động. Bất chợt, nàng nhìn thanh Hư Kiếm bên người Lôi Cương, ánh mắt ngưng trọng mà đi tới.
Cảm nhận được giai nhân đang tới gần, trong lòng Lôi Cương không hề có chút hưng phấn mà ngược lại còn có sự khẩn trương. Hắn quay đầu nhìn về phía thiếu nữ có tên Tử Vận mà run người. Ngơ ngác nhìn nàng nhặt thanh Hư Kiếm trên mặt đất. Điều khiến cho Lôi Cương không thể tưởng tượng được đó là nàng có thể cầm được Hư Kiếm. Phải biết rằng, Hư Kiếm nặng ước chừng năm trăm cân, vậy mà nàng cầm lên chẳng khác gì một thanh kiếm gỗ.
Lôi Cương nhìn thấy vậy mà run người. Tử Vận chậm rãi cầm Hư Kiếm, trong mắt xuất hiện một sự kinh ngạc. Thân của Hư Kiếm từ từ đặt lên vai của Lôi Cương, lưỡi kiếm sắc bèn gần như muốn cứa đứt cổ của hắn. Lôi Cương hít một hơi thật sâu, run người, hai tay nắm chặt trên trán nổi gân xanh. Ánh mắt hắn tức giận mà nhìn thiếu nữ không biết tới lý lẽ. Không phải Lôi Cương không dám phản kháng mà là có một nguồn áp lực vô hình đè nặng trong lòng Lôi Cương khiến cho hắn không thể động đậy.
Cảm nhận được cơn giận trong lòng hắn, Tử Vận có chút rung động nhưng ánh mắt vẫn nhìn Lôi Cương chăm chú rồi lên tiếng:
- Chẳng lẽ ngươi không biết rằng một người con gái thì quan trọng nhất là thân thể trong sạch, làm sao có thể để cho người khác muốn nhìn là nhìn? Vì vậy mà hôm nay ta có giết người thì ngươi cũng đừng có oán hận ta.
Lôi Cương nắm chặt hai tay, thân thể cứng lại. Gương mặt kiên cường của hắn liên tục giật giật. Tuy nhiên nghe Tử Vận nói, hắn cảm thấy bất đắc dĩ:
- Chẳng lẽ không còn cách nào để sửa hay sao?
- Có! Móc cặp mắt của ngươi.
Tử Vận lạnh lùng nói.
Lôi Cương cứng người lại. Ánh mắt của hắn khiến cho Tử Vận cảm thấy đau xót và cô đơn. Lôi Cương từ từ ngẩng đầu nhìn lên không trung, lẩm bẩm nói:
- Ca...tiểu Cương đã cố gắng, cố gắng tới gần ca. Nhưng....
Ánh mắt của Lôi Cương từ từ chết lặng:
- Kiếp sau, tiểu Cương vẫn làm huynh đệ với ca như thế.
Lôi Cương từ từ nhắm mắt lại, hơi thở hết sức bình thản như hiểu rõ tất cả. Hắn nói:
- Ngươi động thủ đi. Ta không oán ngươi.
Mi mắt của Tử Vận giật giật rồi trong mắt xuất hiện một thứ cảm xúc không biết tên. Nàng nhìn Lôi Cương chăm chú rồi lẩm bẩm nói:
- Tại sao ngươi không chấp nhận để ta chọc mù mắt ngươi?
- Ha ha.... Không có mắt ta sống có ý nghĩa gì hay sao? Nó cũng chẳng khác gì việc ta không gặp được ca ca. Hơn nữa, ca ca của ta nhìn thấy ta như vậy sẽ đau lòng. Chẳng bằng.....
Lôi Cương bật cười thê thảm. Một giọt nước mắt chảy theo khuôn mặt kiên cường rồi rơi xuống chiếc giầy tím của Tử Vận.
Tử Vận run người, mí mắt giật giật, trong lòng có vô vàn cảm xúc. Đôi môi chín mọng run run khi nhìn Lôi Cương.
- Được...tạm thời ta không giết ngươi.
Tử Vận lẩm bẩm nói rồi từ từ biến mất. Còn thanh Hư Kiếm vốn đang kề sát cổ Lôi Cương trong nháy mắt liền cắm xuống đất.
Lôi Cương run người, từ từ mở mắt mà không tin vào chuyện vừa xảy ra. Thiếu nữ đã không còn ở đó. Hắn ngẩn người mà nhìn về phía trước, một lúc sau thở dài rồi nắm lấy Hư Kiếm mà múa may một cách điên cuồng.
Không biết tại sao nhưng trong lòng Lôi Cương có vô vàng cảm xúc. Chẳng lẽ nhất định hắn phải là kẻ địch của nàng hay sao?
Trong nháy mắt, nửa năm lại trôi qua.
Trên đỉnh của Kiếm Cương môn, một bóng người xinh xắn đang đứng lặng bên mép núi hòa lẫn với biển mây tạo ra một phong cảnh tuyệt đẹp. Một làn gió nhẹ thổi qua, mái tóc mềm mại của nàng phất phơ trong gió càng làm tăng thêm sự cao quý.
Sau lần trước, Tử Vận không tới chỗ Lôi Cương tu luyện mà đứng ở đây nhìn xuống đám mây, không biết đang nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, Tử Vận thở dài, quay đầu nhìn về phía Tây giống như xuyên thấu mây mù mà tới được nơi nàng muốn thấy. Ánh mắt của nàng liên tục thay đổi.
Ở phía Tây tầng thứ ba thuộc Kiếm Cương môn, Lôi Cương ngồi xếp bằng trên mặt đất. Lúc này, thể hình của Lôi Cương không còn vạm vỡ như trước mà săn chắc lại. Nước da của hắn màu động lại thêm mái tóc dài phía sau khiến cho Lôi Cương mất đi sự dũng mãnh mà thêm một chút anh tuấn, phóng khoáng.
Lôi Cương chậm rãi mở mắt. Ánh mắt sáng của hắn chứa đầy những nét thông minh. Lôi Cương hơi ngẩng đầu, theo thói quen nhìn lên phía trên nhưng lại phát hiện ra không thấy bóng dáng của thiếu nữ. Lúc sau, Lôi Cương thở dài, chậm rãi đứng dậy đi tới bên mép núi mà nhìn xuống mặt đất bao la. Trong lòng Lôi Cương cảm thấy rất buồn bã. Lúc này, tu vi của hắn đã đạt tới Nội Kình Thiên cấp, Cương Khí cũng tới Thiên cấp. Nhưng cả hai cái đều không có gì động tĩnh. Trong vòng nửa năm qua, hắn ngồi tĩnh tu mà không hề có dấu hiệu đột phá. Điều này khiến cho Lôi Cương cảm thấy có chút lo lắng. Vào lúc này, hắn cũng đã được mười sáu tuổi rưỡi. Nhưng cho dù thế nào thì thể hình hay tư tưởng của hắn cũng vượt qua người trưởng thành.
- Vậy là tu luyện không thể tăng tiến thêm được nữa. Chẳng lẽ cần phải chiến đấu mới được hay sao?
Lôi Cương thầm nhủ. Lúc này, hắn chợt nghĩ tới khoảng thời gian ở tiểu Thập Vạn đại sơn cùng với Đan Thần và Luyện Hư lịch lãm. Lúc đó, gần như không có ngày nào là không chiến đấu mà hắn cũng không hề có cảm giác gặp phải chuyện như thế này.
- Chẳng lẽ...mình thiếu sự chiến đấu kích thích hay sao?
Trong mắt Lôi Cương chợt lóe lên tia sáng. Thanh Hư Kiếm sau lưng như cảm nhận được sự kích động của Lôi Cương cũng phát ra tiếng động, giống như có được linh trí. Lôi Cương nhớ tới một năm trước khi Kiếm Mộc và Kiếm Thủy dẫn mình vào Kiếm Cương môn có nói cái bình đài ở giữa là nơi để luận bàn. Lôi Cương khẽ gật đầu nhủ thầm có lẽ nơi đó rất thích hợp với mình lúc này. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Hắn cầm lấy Hư Kiếm, đóng cửa phòng rồi rời khỏi mảnh đất nhỏ. Theo con đường trong trí nhớ, Lôi Cương đi tới tu luyện tràng của đám đệ tử Cương Sư. Nơi tầng thứ ba, hai bên đều có phòng ốc chỉnh tề, trong đó thậm chí còn có cả nhưng trang viện. Chỉ sợ nếu không có thân phận thì không thể vào đó. Trước mỗi căn phòng đều có đệ tử của Kiếm Cương môn đang ngồi xếp bằng tĩnh tu. Đa số đám đệ tử đó là những người trung niên, nhưng trong đó cũng có cả những người thanh niên. Lôi Cương đi xuyên qua con đường lớn trong Tu Luyện tràng, đi thẳng tới nơi mà hắn muốn đến. Trong số đó có một số đệ tử nhìn Lôi Cương với ánh mắt quái dị. Nhưng cho dù Lôi Cương là ai họ cũng chẳng muốn biết. Điều khiến cho bọn họ ngạc nhiên đó là sau lưng Lôi Cương có một thanh Hư Kiếm thật to. Cương Tu giả mà lại có người dùng một thanh kiếm như vậy hay sao? Trong mắt bọn họ từ từ xuất hiện một sự chế giễu. Một thanh kiếm to như vậy chỉ sợ là ngoài cái vẻ bên ngoài ra thì không còn thứ gì khác. Thậm chí trong chiến đấu lại còn trở thành gánh nặng. Vì vậy mà đây cũng là nguyên nhân khiến cho nhiều Cương Tu giả thích khinh kiếm.
- Nghe nói, tháng sau Kiếm Thần sư huynh sẽ khiêu chiến lão đại của thế hệ Cương Sư là Mộc Vân sư huynh.
Trên con đường lớn có một số nhóm đệ tử đang đi lại với nhau thì thầm bàn tán. Lỗ tai của Lôi Cương giật giật có thể nghe thấy những lời đó.
- Ừ! Lần này ai thắng ai thua cũng thật khó đoán. Tư chất của Kiếm Thần sư huynh cực cao, hai mươi tuổi đã trở thành Cương Sư thiên cấp. Còn Mộc Vân sư huynh thì đã dừng lại tới ba mưoi năm. Trận chiến này thật khó đoán.
Một tên đệ tử cất giọng cảm thán, trong mắt tràn ngập một sự kính nể.
Trong lòng Lôi Cương cảm thấy căng thẳng. Mới hai mươi tuổi đã bước vào Cương Sư Thiên cấp? Tư chất như vậy chỉ sợ nhìn khắp cả Trung Xu giới cũng là cao thủ đỉnh cấp trong giới thanh niên. Còn bản thân hắn thì lúc này mới là Cương Khí thiên cấp, còn một chút nữa mới tới cảnh giới Cương Sư, nhưng trong đó thấm đẫm không biết bao nhiêu là mồ hôi. Mà Lôi Cương biết bản thân bây giờ mới chỉ có mười sáu tuổi, trong khi đó Cương Sư còn có bốn cấp độ nhỏ là Thiên Địa, Huyền Hoàng. Chỉ sợ nếu không có kỳ tích xuất hiện thì năm, sáu năm sau hắn không thể nào đạt tới. Vậy mà Kiếm Thần mới chỉ có hai mươi tuổi đã đạt tới Cương Sư thiên cấp, quả là không thể tưởng tượng.
Bất chợt, Lôi Cương nghĩ tới ca ca được đại sư gọi là thiên tài tuyệt đối. Không biết, với tư chất của ca ca so với Kiếm Thần thì ai cao ai thấp?