"Này , sao có thể ?" Hệ thống khϊếp sợ.
"Sao lại không có khả năng ?" Lục Bạch cẩn thận giải thích: “Nhãi con Lục Quỳnh được nuông chiều , cũng là lớn lên từ hào môn thế gia. Chưa thấy qua thịt heo cũng từng xem qua heo chạy , trong nhà đột nhiên lại nhiều thêm một người , cha mẹ lại bị đại ca tống cổ đi du lịch thế giới , ngươi nói hắn sẽ không phát giác ra gì sao ? Dù cho suy đoán ta là con riêng , cũng sẽ không thờ ơ."
Hệ thống :: “Cho nên hắn......"
"Đúng , hắn là cố ý. Ba anh em Lục gia đối với người em trai này không chút phòng bị , nâng trong lòng bàn tay mà nuông chiều , ngay cả đám người hầu trong nhà cũ cũng cùng chủ nhân giống nhau."
"Lục Quỳnh có vây cánh của chính mình , muốn điều tra một cô nhi cũng không phải điều khó khăn."
"Huống chi , Lục Bạch sống hai mươi năm , thật sự quá có chút bi thảm. Thảm đến chỉ cần tùy tiện tìm người hỏi qua tên hắn , liền biết hắn sống có bao nhiêu không dễ dàng."
Lục Bạch đột nhiên có điểm thở dài.
Bất đồng với Lục Quỳnh được nuông chiều mà lớn lên , Lục Bạch là từ bùn đất bò ra. Mang theo thân phận tầm thường của Lục Quỳnh , hắn ở tiểu khu cũ nhất Yến Kinh lớn lên.
"Cái đồ xui xẻo , hại chết mẹ của mình."
"Mẹ tao nói , mày là đồ sao chổi , bởi vì sinh mày ra mà mẹ mày mới chết."
"Đừng chơi với nó , chơi cùng nó sẽ bị xui xẻo."
"Tôi không phải......Tôi không có......" Từ khi bắt đầu có ký ức , tiểu Lục Bạch vẫn luôn sinh hoạt trong sự lạnh nhạt cùng chán ghét của mọi người.
Chưa bao giờ có một đứa trẻ nguyện ý chơi cùng hắn. Mà phụ thân nhìn thì giống như chăm lo cho hắn , kỳ thật lại sống như một cái máy , chỉ phụ trách ba bữa cơm , cũng không nói chuyện với Lục Bạch , càng là chưa bao giờ ôm lấy hắn.
Nhưng dù vậy , Lục Bạch vẫn luôn cố chấp cho rằng , căn phòng nhỏ mười lăm mét vuông này , chính là nhà của hắn.
Mà sự tra tấn tinh thần trong gia đình kéo dài suốt mười tám năm qua , cuối cùng vẫn là kết thúc ở lễ thành niên của Lục Bạch.
"Ba ba ! Đây là mua cho con sao ?" Thấy trên bàn có bánh kem , cùng đồ ăn do phụ thân tự làm , Lục Bạch liền khóc vì quá vui mừng.
"Đúng vậy , ăn đi ! Lại cùng ba uống một chén."
Sườn xào chua ngọt thật ngọt , bánh kem thật ngọt , ngay cả cơm , Lục Bạch cũng nếm được trong đó vị ngọt ngào.
Nhưng lần duy nhất trong đời được ăn đồ ngọt của hắn , lại biến thành máu tươi từ trên người dưỡng phụ trào ra vào ngày hôm sau.
Lục Bạch đã thành niên , có thể tự mình sinh hoạt. Dưỡng phụ tự sát , rốt cuộc có thể theo vợ của hắn mà rời đi.
Từ đó về sau , Lục Bạch không bao giờ ăn bất luận một ngụm đồ ngọt nào , càng là đối với sinh nhật của chính mình chán ghét vô cùng.
Mà những chuyện như vậy , lẽ ra đều là Lục Quỳnh trải qua. Lục Bạch thay hắn gánh vác , cuối cùng lại còn muốn làm thành bước đệm chiếu sáng cho cuộc đời lộng lẫy của hắn , thật là một chuyện khiến người ta phải bật cười lớn.
Nhưng Lục Quỳnh lương thiện đơn thuần trong miệng của mọi người , đối với những chuyện này cũng không có phản ứng quá lớn. Thời điểm sau khi Lục Bạch chết , hắn bất quá không nhẹ không nặng bệnh một hồi , liền trực tiếp cắt đứt tia ôn nhu cuối cùng mà ba anh em Lục gia đối với đệ đệ ruột là Lục Bạch.
Loại không có đầu óc mà cưng chiều như này , thật là quá quỷ dị. Lục Bạch hít sâu một hơi , cẩn thận tính toán kế hoạch sau này.
Ngoài cửa , quản gia lại lần nữa xuất hiện: “Lục tiên sinh hôm nay tốt nhất không cần xuất hiện ở đại sảnh , cơm chiều sẽ cho người đưa tới."
Hắn đối với vị khách ở nhờ như Lục Bạch đã sớm có bất mãn , hôm nay bởi vì Lục Quỳnh sinh bệnh vô cớ , hắn vội vàng quay lại , thái độ so với bình thường ngược lại có vẻ ôn hòa hơn.
Lục Bạch không đáp lại hắn , chờ quản gia đi rồi , liền kéo ra tủ quần áo tự thu thập hành lý.
"Lục Bạch tiên sinh , hiện tại có thể ăn cơm !" Ước chừng nửa giờ sau , có hầu gái đi lên đưa cơm.
Nàng gõ cửa mấy lần cũng không nghe được tiếng đáp lại. Vì thế nàng đặt bữa tối sang một bên , trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng không có một bóng người.