Nội dung chính là bệnh mỹ nhân bị ôm sai đến hào môn Lục Quỳnh làm thế nào chiến thắng công tử hào môn chân chính Lục Bạch ác độc , cuối cùng một tay cầm bút vẽ , một tay dắt bạn lữ , phía sau được che chở bởi ba vị bá tổng ca ca cùng hắn không có huyết thống , lại đem hắn nuông chiều trong lòng bàn tay , từng bước một đi lên vị trí tối cao của nghệ thuật , tạo nên chuyện xưa tốt đẹp.
Làm vai chính , Lục Quỳnh có một dung mạo vô cùng xinh đẹp , khí chất chọc cho người thương tiếc , tính cách thiện lương trong sáng không tì vết.
Tuy nhiên , hoàn mỹ như vậy , liền yêu cầu một cái đối lập , mà Lục Bạch , chính là cái đối lập kia.
Cùng Lục Quỳnh được nuông chiều mà lớn lên bất đồng , Lục Bạch là từ bùn đất mà bò ra.
Tự ti , dơ bẩn , thô tục , Lục Quỳnh là ánh trăng sáng trong , Lục Bạch thậm chí đến ngôi sao còn không xứng.
Mà thanh niên trước mặt , chính là lão tam của Lục gia , Lục Can. Anh ba của Lục Bạch.
Mặt ngoài ôn nhu , quân tử khiêm tốn. Trong trường là học bá hội trưởng Hội Học sinh , trời sinh là nghệ thuật gia. Hắn từ nhỏ đã đi theo đại sư nghệ thuật học tập , nhìn thì như trời quang trăng sáng , nhưng tính tình lại vô cùng tàn nhẫn.
Trong trường học , hắn có thể trơ mắt nhìn Lục Bạch bị khinh nhục lại làm bộ như không thấy. Đến lúc Lục Bạch đỏ con mắt bắt lấy góc áo hắn , hắn lại có thể hung hăng đem Lục Bạch hất ra , sau đó dùng giọng điệu lạnh nhạt mà nói , "Lục Bạch , đây là khảo nghiệm để cậu có thể quay về Lục gia."
"Cậu cho rằng thân phận của cậu là danh chính ngôn thuận ? Lưu lạc bên ngoài hai mươi năm , sợ là tật xấu gì cũng đều có. Tôi hiện tại làm giảm đi khí thế của cậu cũng vì muốn tốt cho cậu. Bởi vì mặc dù chúng ta đều họ Lục , nhưng Lục gia không chấp nhận được loại lòng lang dạ sói hay giở trò như cậu."
Nguyên nhân chỉ là bởi vì sau khi chân tướng bại lộ , Lục Bạch không muốn ở lại nhà bố mẹ nuôi bần cùng nghèo khổ , muốn trở lại Lục gia thôi.
Mà trò khôi hài như vậy , từ khi Lục Bạch quay trở lại Lục gia , liền liên tiếp không ngừng phát sinh giữa hai người. Toàn bộ người trong trường đều đang xem náo nhiệt , lại bởi vì đương sự giữ kín như bưng , ai cũng không biết Lục Bạch kỳ thật mới là công tử Lục gia chân chính. Chỉ coi cậu như thuốc cao bôi trên da chó bám dính lấy Lục Can.
Tựa như hiện tại , Lục Bạch chạy chậm phía sau Lục Can , xung quanh đều là tiếng nói khe khẽ.
"Ha ha ha , cái tên Lục Bạch ngu ngốc kia lại đeo bám Lục tam thiếu ! Mày nói hắn như thế nào lại không có mặt mũi như vậy ?"
"Đừng nói nữa , tao thấy Lục Bạch trộm đi phòng vẽ tranh Thiên Quang , hình như là ở nơi đó vẽ nguyên một buổi trưa. Mày nói một kẻ học kế toán như hắn , tới đó làm gì ?"
"Nghĩ có thể lây được chút tế bào nghệ thuật đó !"
Nói lớn như vậy , Lục Bạch có thể nghe thấy , đương nhiên Lục Can cũng có thể. Nhưng hắn lại tỏ vẻ không nghe thấy.
Điều đó cũng là bình thường , ở trong mắt Lục Can , nghệ thuật theo đuổi sự cao quý , tao nhã , Lục Bạch như vậy căn bản không xứng chạm tới. Cùng hắn đắm chìm trong nghệ thuật rộng lớn , chỉ có vị trong sáng đáng yêu đoàn sủng bệnh mỹ nhân Lục Quỳnh mà thôi.
Nhưng hắn lại quên mất một điều cơ bản , bất luận người được nuôi ở Lục gia hai mươi năm là ai , Lục Bạch , vẫn là đệ đệ ruột của hắn !
Trong một đoạn đường ngắn ngủi , Lục Bạch đem bối cảnh thế giới xem xét đơn giản một lần , đồng thời cũng nhận rõ được tình cảnh trước mắt của mình.