"Quyển cậu mượn kia vốn là học kỳ sau của năm ba mới học tới , hiện tại xem sẽ có chút khó khăn. Sách cơ bản nên mượn quyển này."
Lục Bạch còn cố ý trêu chọc hắn: “Học đệ năm nhất khoa mỹ thuật à? Chương trình học bây giờ đã khó như vậy rồi sao?"
Hạ Cẩm Thiên trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Lục Bạch: “Dù sao gặp được cũng coi như là có duyên phận. Cậu về sau có vấn đề gì có thể trực tiếp tìm tôi. Tôi ngồi ở bên kia. Cậu cứ viết điều không hiểu lên giấy , buổi chiều tôi học xong sẽ về dạy cho cậu."
Nói xong , Lục Bạch nhìn thời gian liền rời đi , một câu mình là năm hai khoa quản lý cũng chưa kịp lưu lại cho Hạ Cẩm Thiên.
Lục Bạch giống như đặc biệt bận rộn , hai lần ngẫu nhiên gặp được , Hạ Cẩm Thiên đều thấy cậu rời đi rất vội vàng.
Cho nên vì cái gì một sinh viên năm hai như cậu lại bận rộn như vậy? Hạ Cẩm Thiên đứng suy nghĩ một hồi , cuối cùng vẫn là viết một câu lên tờ giấy rồi đặt ở giá vẽ mà Lục Bạch thường dùng.
"Xin hỏi muốn bắt chước phong cách vẽ của tác phẩm thì phải làm thế nào?"
Viết xong , Hạ Cẩm Thiên lại bồi thêm một câu ở phía sau: “Tôi là Hạ Cẩm Thiên , năm ba khoa quản lý. Là học trưởng của cậu."
Mà Lục Bạch lúc này đang đi tới phòng học. Cậu tới tương đối trễ , chỉ còn lại vài chỗ trống ở hàng đầu tiên. Lục Bạch vốn dĩ vì muốn nghe giảng nên mới tới , tùy tiện chọn một chỗ rồi ngồi xuống.
Phòng học lớn tương đối ầm ĩ bởi vì sự xuất hiện của cậu cũng hơi an tĩnh một chút , Lục Bạch có thể cảm nhận được không ít tầm mắt dừng lại trên người mình.
Vốn dĩ Lục Bạch ở khoa quản lý không tính là nổi tiếng gì. Thậm chí những người ở trong kí túc xá cũng ít khi gặp qua Lục Bạch , càng miễn bàn tới người khác. Nhưng hiện tại đã không còn giống như trước , chuyện cậu theo đuổi Lục Can học trưởng suốt nửa năm , giờ còn ai chưa nghe qua tên của Lục Bạch đâu.
"Trời ạ ! Lục Bạch thế mà lại đi học , nghe nói hắn bị Lục gia đuổi ra ngoài rồi."
"Đúng rồi đấy , đều thành trò cười cho người khác , vậy mà vẫn không biết xấu hổ , thật là làm mất mặt khoa quản lý chúng ta."
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ toàn những lời nói trào phúng như vậy , Lục Bạch hoàn toàn coi như không nghe thấy. Mở quyển sách ra , chuyên tâm vào đọc , cả người tập trung vào chương trình học tiếp theo.
Mà những âm thanh đó rất mau cũng biến mất , giảng viên vào lớp , tuyên bố một sự kiện quan trọng: “Còn hai tuần nữa là đến kỳ thi giữa kỳ. Kỳ thi lần này vô cùng quan trọng , ảnh hưởng trực tiếp đến thành tích cuối kỳ của các em , mong mọi người chuẩn bị thật cẩn thận."
Giảng viên nói rất nghiêm túc , đám sinh viên phía dưới cũng không hẹn mà cùng tập trung sự chú ý.
Chuyện bát quái nào có quan trọng bằng kỳ thi. Một chút sự chú ý cuối cùng dừng ở trên người Lục Bạch cũng đã biến mất.