Mã Bội Loan không tin tà, sau khi ra khỏi công ty Hình Vân, bèn chạy thẳng tới đại học A, tìm Tiết Doanh Song hỏi tội.
Bà như một cơn gió đi vào văn phòng Mã Tăng Nhạc, mở cửa, trong văn phòng chỉ có một mình Mã Tăng Nhạc, không thấy Tiết Doanh Song .
Mã Bội Loan nhíu mày: “Tiết Doanh Song đâu?”
Mã Tăng Nhạc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cũng không ngẩng đầu lên: “Phòng thí nghiệm.”
Mã Bội Loan: “Phòng thí nghiệm nào?”
Mã Tăng Nhạc không nói, Mã Bội Loan hỏi lại lần nữa.
Mã Tăng Nhạc rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, khinh thường nói: “Mắc gì tới mày, mày muốn qua làm thí nghiệm giùm nó hả?”
Mã Bội Loan rống: “Mã Tăng Nhạc! Cả anh cũng muốn giúp nó sao!”
Mã Tăng Nhạc rống lại: “Vậy đó thì sao!”
Hai anh em nhà này đều là một cái nết đụng chút liền nổi khùng, trong tiếng rống giận dữ, hai cặp mắt chó to rủ xuống “thương hiệu” của Mã gia phẫn nộ trừng nhau.
Đằng đằng sát khí.
Mã Bội Loan vào cửa, “ầm” một tiếng đóng sập cửa lại, lại sải bước đến trước bàn làm việc của Mã Tăng Nhạc.
“Anh cảm thấy Tiết Doanh Song xứng với Hình Vân?” Mã Bội Loan đập bàn, “Anh nhẫn tâm để thằng cháu anh ở bên cạnh loại người đó?”
“Đủ chưa? Mày cũng không coi thử thằng con trai của mày giống chó cỡ nào, Tiết Doanh Song bằng lòng cần nó là mày nên cảm tạ trời đất rồi.” Mã Tăng Nhạc đập lại.
“Dựa vào nó?”
“Nó thì sao?”
Lúc này, Mã Tăng Nhạc nói giúp cho Tiết Doanh Song, nhưng mấy giờ trước, ông mới mắng Tiết Doanh Song một trận xong.
Hôm đó, sau khi Tiết Doanh Song tạm biệt ông rồi đi khỏi, chọc ông giận gần chết. Hôm nay Tiết Doanh Song tự biết sắp ngủm rồi, sáng sớm liền tới cửa nhận tội.
Tiết Doanh Song nghiêm túc sám hối một hồi, sám hối bản thân bởi vì hèn nhát mà dẫn đến hành vi ngu xuẩn, hơn nữa tỏ rõ quyết tâm thi nghiên cứu sinh của bản thân, đồng thời nộp lên bản kế hoạch cho ba năm tiếp theo.
Không chỉ như thế, Tiết Doanh Song còn tặng trà bảo vệ cổ họng, khiến Mã Tăng Nhạc mắng không được, không mắng cũng không xong.
Đương nhiên Mã Tăng Nhạc vẫn mắng Tiết Doanh Song một trận, nhưng mắng xong cũng hết giận.
Dù sao Tiết Doanh Song đến cùng là hạng người gì, hai người chung đụng mấy tháng nay, ông cũng không phải không biết.
Lúc này, Mã Tăng Nhạc nhìn dáng vẻ bệ vệ của Mã Bội Loan, bực tức nói: “Mày ở chung nó được ba ngày sao! Mày hiểu nó được bao nhiêu chứ? Nó là người thế nào, mày có biết chưa!”
Mã Bội Loan chậm lại, lập tức cãi tiếp: “Cái loại người đó em liếc cái là thấu rồi, nó khẳng định muốn dạy hư Hình Vân!”
Nghe thấy học trò bị phê bình như vậy, Mã Tăng Nhạc hết nhịn nổi, quát: “Đừng cho rằng mình gặp phải một thằng tồi, thì Hình Vân cũng giống như mày! Coi như hai đứa nó không ở được với nhau, đó cũng là cái số của Hình Vân, nó phải tự học cách vượt qua, mày đừng gây trở ngại cho nó!”
Còn không đợi Mã Bội Loan cãi lại, Mã Tăng Nhạc lại quát: “Mày biết Tiết Doanh Song được bao nhiêu, ở chung nó được ba bữa chắc? Anh nói cho mày biết, Tiết Doanh Song rất tốt!”
Trình độ khó ở của ông anh nhà mình so với bản thân chỉ có hơn chứ không có kém, Mã Bội Loan rất hiểu.
Bà còn tưởng rằng lúc nãy Mã Tăng Nhạc chẳng qua là muốn cãi nhau cùng bà, tuyệt đối không nghĩ tới Mã Tăng Nhạc lại công nhận Tiết Doanh Song.
Mã Bội Loan bỗng chốc im lặng.
Mã Tăng Nhạc thấy bà không cãi lại, khinh thường: “Dù sao thì mày ở cùng nó mấy ngày đi, liền hiểu thôi.”
Mã Bội Loan không cho là đúng, nhưng vẻ kiêu ngạo lại bớt đi rất nhiều. Mã Tăng Nhạc cười khẩy: “Chỉ có điều, anh nói thiệt mày nghe. Nếu không phải mày rảnh quá không có chuyện gì làm thiệt, bớt đụng mặt nó đi, bằng không…”
Mã Bội Loan: “Bằng không?”
Mã Tăng Nhạc: “Bằng không mày sẽ biết thế nào là lễ hội.”
Hối hận á?
Bây giờ là chuyện gì đây, chẳng những Hình Vân, mà cả Mã Tăng Nhạc cũng nhắc nhở bà?
Trong lòng Mã Bội Loan mơ hồ lung lay, nhưng bà lập tức nghĩ lại.
Tiết Doanh Song còn có thể khiến bà hối hận ư? Hề hước!
Khiến Tiết Doanh Song hối hận là bà nè!
*
Bảy giờ tối, chuông cửa nhà Hình Vân vang lên.
Hình Vân mở cửa, liền nhìn thấy Mã Bội Loan đứng ngoài cửa, sát khí đầy mặt, khí thế hừng hực.
Hình Vân vừa thấy bà, nhất thời đau đầu không thôi, bất đắc dĩ nói: “Mẹ lại đến à, mẹ không mệt sao?”
Mã Bội Loan chẳng ừ chẳng hử, hất cằm vào nhà.
Hình Vân vươn tay giữ chặt bà, trầm giọng nói: “Con cho mẹ cơ hội cuối cùng để hối hận, mẹ thật sự muốn bước vào căn nhà này?”
Mã Bội Loan: “?”
Hình Vân: “Bây giờ mẹ chạy vẫn còn kịp, bây giờ Tiết Doanh Song hơi hăng máu đó, nêu mẹ thật sự muốn vào, thì đợi mấy ngày nữa lại đến đi.”
Mã Bội Loan: “? ?”
Hình Vân: “Mẹ đi mau!”
Mã Bội Loan: “? ? ?”
Nói làm như lên đoạn đầu đài không bằng?
“Ai đến đó?” Giọng nói Tiết Doanh Song truyền ra từ nhà bếp, “Anh kêu thức ăn ngoài à?”
Nghe thấy tiếng Tiết Doanh Song, Hình Vân buông tay đang giữ chặt Mã Bội Loan ra, thở dài nói: “Không kịp nữa rồi, lần này mẹ muốn đi cũng không còn kịp nữa đâu.”
Hình Vân nói xong, quay đầu về phía nhà bếp, cao giọng nói: “Là cô Mã mà em nhung nhớ đến rồi!”
Lời vừa dứt, tiếng xé gió vang lên.
“Cô Mã đến rồi? Cô Mã đến rồi?” Âm thanh phấn khởi của Tiết Doanh Song nhanh chóng sáp đến gần, chưa tới mấy giây. Mã Bội Loan chỉ thấy bóng người xoẹt ngang trước mặt, Tiết Doanh Song xuất hiện trước mặt bà.
Cơn gió Tiết Doanh Song cuốn đến thổi lên mái tóc Mã Bội Loan, một giây sau, Tiết Doanh Song niềm nở dắt tay Mã Bội Loan, thăm hỏi: “Cuối cùng ngài cũng đến rồi, mau vào thôi!”
Mã Bội Loan: “?”
Tiết Doanh Song dắt Mã Bội Loan vào nhà, vô cùng thân thiện: “Ngài đến đúng lúc quá, cơm tối vừa nấu xong.”
Thái độ Tiết Doanh Song khiến Mã Bội Loan chấm hỏi đầy đầu, bà nghi ngờ quay đầu lại nhìn Hình Vân, Hình Vân chỉ một biểu cảm “Con đã sớm nhắc mẹ rồi”, cười nhạt đi theo sau bọn họ.
Trong phòng ăn, trên bàn ăn đặt 4 món mặn 1 món canh, là bữa ăn tối của Tiết Doanh Song và Hình Vân hôm nay.
Tiết Doanh Song bố trí cho Mã Bội Loan vào bàn, nhanh chóng cầm chén đũa đến. Cậu nhìn thức ăn trên bàn, lại nói: “Thức ăn nhiêu đó sao đủ? Mọi người ăn trước đi, con đi nấu thêm vài món.”
Hình Vân cạn lời: “Có ăn là được rồi.”
Tiết Doanh Song: “Như vậy sao được chứ? Cô Mã đã đến, phải tiếp đãi tử tế.”
Tiết Doanh Song nói xong, chạy như gió vào phòng bếp. Hình Vân vừa ăn vài miếng, cuối cùng đặt đũa xuống: “Con đi giúp em ấy.”
Hình Vân cũng vào nhà bếp, trong phòng ăn nhất thời chỉ còn lại có một mình Mã Bội Loan.
Mã Bội Loan: “?”
Mình đến ăn cơm hả?
Hơn hai mươi phút sau, lại lần lượt mang lên cá kho tộ cùng tôm kho, còn bưng ra một nồi chè đậu xanh mát lạnh.
Mùi thơm hai món ăn xông vào mũi, Mã Bội Loan gắp miếng cá kho tộ, nghĩ thầm làm không tệ, cá rất tươi, nước sốt cũng vừa miệng… Ủa, mình đâu phải đến ăn cơm!
Mã Bội Loan ngẩng đầu, trừng Tiết Doanh Song: “Cậu…”
Tiết Doanh Song: “Cô Mã, ăn tôm nào.”
Tiết Doanh Song cười dịu dàng đặt một con tôm đã lột vỏ vào trong dĩa nhỏ trước mặt Mã Bội Loan, nhất thời Mã Bội Loan quên luôn định nói gì.
Hình Vân bên cạnh sốt ruột: “Của anh đâu?”
Tiết Doanh Song: “Đừng gấp, bây giờ lột cho anh nè.”
Hình Vân liếm miệng đợi, Tiết Doanh Song bóc tôm xong, hắn liền thò đầu qua dùng miệng nhận lấy. Ăn xong hắn hớn hở mặt mày, vùi đầu vào thau gắng sức ăn cơm.
Mã Bội Loan nhìn thấy cảnh tượng này vô cùng kinh hãi, sao có chó trên bàn cơm vậy?
Ủa đâu phải, đó là con trai mình mà!
Được lắm, một thằng con trai ngoan ngoãn, cuối cùng bị nuông chiều thành chó!
Mã Bội Loan tìm được chỗ để chê Tiết Doanh Song, lập tức trừng Tiết Doanh Song, chuẩn bị mở mắng.
Nhưng mà bà vừa há mồm, Tiết Doanh Song lại niềm nở đặt tôm vào chén bà, đặt xong ngẩng đầu cười cười với bà, ánh mắt lại vô cùng sùng bái.
Mã Bội Loan: “?”
Ánh mắt gì đây?
Mã Bội Loan thoáng cái quên mất định nói gì, tức đến nghiến răng, chỉ có thể cúi đầu ăn cơm.
Ba phút sau, Mã Bội Loan nhớ ra mình định mắng cái gì. Nhưng ngẩng đầu lên, lại đối mặt với hai mắt sáng lóng lánh của Tiết Doanh Song.
Tiết Doanh Song không chỉ dùng ánh mắt sùng bái, còn tràn đầy chờ mong, giống như chờ mong bà mở miệng mắng vậy đó.
Thằng nhóc này uống lộn thuốc?
Mã Bội Loan lại không mắng ra lời nữa, chỉ có thể hậm hực ăn cơm.
Một bữa cơm kết thúc trong bầu không khí mê hoặc, Mã Bội Loan ăn chè đậu xanh, ngồi trên sô pha phòng khách thoải mái nghỉ ngơi.
Bà suýt nữa quên mất mục đích mà mình đến đây, mãi cho đến Tiết Doanh Song mang tách trà nóng lên cho bà, bà mới cau mày, mới nhớ ra là bà đến đuổi Tiết Doanh Song mà.
“Tiết Doanh Song!” Mã Bội Loan gầm lên.
“Đừng gọi nữa, em ấy đến thư phòng rồi.” Hình Vân bên cạnh bình tĩnh nói, ánh mắt đầy thương cảm.
Trực giác Mã Bội Loan thấy sai sai, nhưng không nghĩ nhiều, để tách trà xuống, hùng hổ đi đến thư phòng.
Cửa thư phòng khép hờ, Mã Bội Loan đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tiết Doanh Song ngồi bên bàn học. Bà tiến lên một bước, lại nghe thấy tiếng “lạch cạch” vang lên đằng sau lưng, quay đầu lại, cửa thư phòng đã bị đóng lại.
Bà vươn tay kéo tay nắm cửa, tay nắm vẫn không nhúc nhích.
Chuyện gì đây?
Phía sau cửa, Hình Vân cắn răng ra sức giữ chặt cửa, muốn căng cả đuôi.
Gió thổi à? Thôi bỏ đi. Mã Bội Loan đè lại nghi hoặc trong lòng, bình tĩnh đi đến chỗ Tiết Doanh Song.
“Ngài đến rồi.” Trước bàn đọc sách, Tiết Doanh Song ngẩng đầu lên, không kiềm nổi nhìn Mã Bội Loan cười tười rói.
Mã Bội Loan nhìn quyển sách còn đang mở ra trên bàn học, trong lòng cười khẩy không thôi, đọc sách gì chứ? Khẳng định không phải sách đứng đắn gì!
“Đừng có mà làm bộ làm tịch nữa, tôi thấy cậu chính là trong lòng bất an!” Mã Bội Loan hung ác nói.
“Ngài nói đúng.” Tiết Doanh Song sùng bái nhìn bà.
“Trước đến nay cậu chưa từng có ý định rời xa Hình Vân, lại dám gạt tôi!”
“Là con sai rồi.”
“Quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu!”
“Ngài nói rất đúng!”
“Đều do cậu dạy hư Hình Vân!”
“Rất phải!”
Bất kể Mã Bội Loan mắng thế nào, Tiết Doanh Song đều khéo léo bày tỏ “Ngài nói phải” “Là lỗi của con”, hệt như đi diễn phụ họa.
Mã Bội Loan như đánh trên bông, có sức nhưng không biết dùng đâu, càng mắng càng đuối, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi: “Cậu đang giở trò quỷ gì? Nói, lúc nào thì đi!”
Rốt cuộc Tiết Doanh Song không kìm nén được: “Con có thể hỏi một vấn đề trước không, rồi mình lại nói tiếp chuyện này?”
Mã Bội Loan: “Cậu mà có vấn đề gì chứ!”
“Ngài ngồi xuống trước nha.” Tiết Doanh Song kéo ghế Hình Vân qua, ân cần hầu hạ Mã Bội Loan ngồi xuống.
Mã Bội Loan vừa ngồi xuống, chỉ thấy Tiết Doanh Song cầm quyển sách đang đọc lúc nãy đưa sang: “Nghe Hình Vân nói ngài làm giảng viên đại học, con có chỗ này không hiểu lắm, ngài có thể dạy con chứ?”
Mã Bội Loan nhìn qua, thứ gì đây… Tài liệu hướng dẫn môn Tư tưởng chính trị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học?
Tuy rằng đến bất ngờ, nhưng bệnh nghề nghiệp của Mã Bội Loan khiến cho bà không thể nhìn thấy người khác gặp vấn đề, bà căng mặt, lạnh nhạt dăm ba câu giải thích cho xong. Nói xong bà lại ghét bỏ nói: “Vấn đề nát gì đây, lúc trước cậu thi đại học sao mà học?”
Tiết Doanh Song: “Rất nhiều chỗ hiểu nửa vời lắm, mất gốc ạ.”
Mã Bội Loan: “Cả học phổ thông cũng học chưa đến một năm, có gốc gì để mất!”
“Dạ phải!” Tiết Doanh Song gật đầu đồng ý, lại chỉ thêm đề bài khác, “Cái này con cũng không hiểu.”
Mã Bội Loan nghĩ thầm, giảng xong câu này, sẽ quay lại chuyện chính, hỏi thử thằng nhóc này khi nào cuốn gói đi.
Ba phút sau, Mã Bội Loan nói xong. Tiết Doanh Song tràn đầy vui sướng, lại hỏi câu tiếp theo.
Được, giảng xong câu này thôi không giảng nữa.
Lại ba phút sau, Tiết Doanh Song tự nhiên hỏi thêm câu nữa.
Được, giảng xong câu này…
Chẳng mấy chốc, một tiếng trôi qua.
Mã Bội Loan phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện…phát hiện mình đã ở trong sáo lộ Nghìn Lẻ Một Đêm. (1)
Bà ngừng lại, nhấp hớp trà nóng Tiết Doanh Song đã chuẩn bị giúp bà, thầm nghĩ: Nhất định phải chú ý, đừng để trúng kế nữa.
Đang nghĩ ngợi, bà ngắm thấy một quyển sách trên bàn Tiết Doanh Song, thình lình phát hiện… Chờ một chút, quyển này là mình viết à?
Trên bàn xếp vài quyển sách, tất cả đều là sách lúc trước bà viết. Bên cạnh đặt một đống tài liệu in dày cộm, tập trung nhìn vào, là luận văn trước kia bà từng phát biểu.
Mã Bội Loan: “? ? ?”
Mã Bội Loan chợt nhớ tới gì đó, túm lấy quyển sách Tiết Doanh Song vừa đọc ban nãy, hở! Vậy mà cũng là của bà viết!
Viết từ nhiều năm trước, vậy mà bà cũng quên mất!
“Mấy ngày nay con có đọc được một chút tác phẩm của cô Mã, viết thật sự rất hay luôn.” Tiết Doanh Song chú ý tới tầm mắt bà, giải thích, “Thật đáng tiếc không thể quen biết người giáo viên giỏi như ngài sớm hơn.”
Nói cái gì đó, tôi cũng không tin cậu đọc…
Mã Bội Loan tiện tay cầm luận văn lên xem, chỉ thấy bên trên viết đầy ghi chép, ghi chép không phải viết bừa vẽ bậy, viết vô cùng nghiêm túc.
Tâm tình Mã Bội Loan phức tạp, có kinh ngạc, có khó hiểu, nhưng vẫn có âm thầm… vui vẻ.
“Con có thể hỏi thêm một cậu chứ?” Tiết Doanh Song chớp chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng học hỏi.
“Hỏi.” Mã Bội Loan cao ngạo gật đầu. Bà tự nhận không phải là người hẹp hòi, đã có học trò sùng bái bà muốn hỏi, bà sẽ đại phát từ bi, phát chút thời gian để giải đáp, dù sao muốn đuổi Tiết Doanh Song, thời gian còn đầy.
Chỉ là bà không ngờ phát một cái, tới luôn 2 giờ sáng!
Mã Bội Loan bị ép khô rồi, chỉ có thể rót trà đặc từ ly này sang ly khác.
Bỗng nhiên bà hiểu ra tại sao Hình Vân bảo bà chạy mau rồi.
Tiết Doanh Song thật là đáng sợ, dục vọng ham học quá mãnh liệt!
Quả thật như lang tựa hổ!
Bà muốn chạy trốn, nhưng triệt để trốn không thoát, hơn nữa Tiết Doanh Song rất biết hỏi, còn không phải hỏi bừa một câu ngốc nghếch, có vài vấn đề rất có chiều sâu, khiến bà hứng thú trào dâng.
Lúc này bà giảng được một đoạn, Tiết Doanh Song đang cắm cúi ghi chép.
Mã Bội Loan yên lặng nhìn, chỉ thấy nét chữ Tiết Doanh Song nắn nót cân đối, ghi chép vô cùng chỉnh tề. Thân làm giáo viên, nhìn thấy chữ viết như vậy từ trong lòng bà cũng cảm thấy thoải mái.
Bà nhìn quyển sổ nhỏ đặt trên bàn, cầm qua xem, thì ra là lịch làm việc của Tiết Doanh Song.
Quyển sổ nhỏ đã dùng rất lâu, trang giấy mềm nhũn rồi, vừa mở ra, phía trên viết dày đặc các mục công việc phải làm hàng ngày. Mỗi khi cậu hoàn thành một cái, sẽ dùng bút đỏ gạch đi, rồi đánh dấu thời gian hoàn thành ở phía sau.
Mã Bội Loan nhìn, phát hiện nhiệm vụ học tập mỗi ngày của Tiết Doanh Song rất nặng, nhưng không bị bỏ sót cái này. Mà ngay cả hôm vốn định ra nước ngoài, rõ ràng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhiệm vụ học tập lại cũng hoàn thành vào đêm khuya.
Bên trong còn có một vài việc vặt thường ngày, nấu cơm cho Hình Vân, chuẩn bị hành lý đi công tác giúp Hình Vân, mang cơm cho Hình Vân, chơi trò chơi với chó… Chó?
Mặc dù không biết chó ở đâu ra, nhưng có thể thấy cuộc sống Tiết Doanh Song ngoại trừ học tập, làm việc ra, còn lại tất cả đều là Hình Vân.
Lại lật sang trang đầu tiên trên lịch làm việc, bên trên có một hàng chữ viết rất lâu: Trải qua khổ trong khổ, mới là người trên người.
Mà bên dưới, thì là một hàng chữ tương đối mới, nhưng nhìn chữ cũng viết được một thời gian rồi.
Nhất định phải trở thành người xứng với Hình Vân.
Mã Bội Loan dừng thật lâu tại trang đó.
“Được rồi! Đừng viết nữa!” Mã Bội Loan rút bút trong tay Tiết Doanh Song ra, trừng mắt, “Còn cho người ta ngủ hay không? Tôi thấy ngay cả chăm sóc bản thân cậu cũng không biết, còn đòi chăm sóc Hình Vân! Người ham học như cậu, sao có thể ngủ muộn như vậy!”
Dường như Tiết Doanh Song phát giác được gì đó, nhìn Mã Bội Loan ngoan ngoãn cười cười, gật đầu nói: “Dạ.”
“Cô Mã, con đã chuẩn bị xong phòng cho ngài rồi, ngài mau nghỉ ngơi ạ.” Tiết Doanh Song nói, “Thật xin lỗi đã làm trễ nhiều thời gian của ngài như vậy.”
“Biết là tốt rồi!” Mã Bội Loan lại là trừng.
Đã là nửa đêm nửa hôm, Mã Bội Loan vào phòng cho khách, nhìn thấy căn phòng thu dọn rất ổn thoả, trong bụng nói không thoải mái thì cũng xạo ghê.
Bà mệt như chó, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Nhưng mà vào phòng tắm, tắm cũng xong rồi, lúc này thình lình bà mới nhớ ra, nguy rồi! Quần áo!
Bà vốn không tính ở qua đêm, hiển nhiên là không mang quần áo đến. Tắm cũng xong rồi, muốn bà mặc lại quần áo bẩn, bà tất nhiên không muốn. Đang nghĩ ngợi làm sao đây, thò đầu vừa nhìn, lại phát hiện thì ra Tiết Doanh Song đã sớm chuẩn bị quần áo sạch giúp bà.
Bà thở phào nhẹ nhõm.
Được rồi, thằng nhóc Tiết Doanh Song này, vẫn rất biết cách chăm sóc người khác.
Ba phút sau, Mã Bội Loan mặt không cảm xúc thay bộ đồ ngủ chó xấu màu hồng Tiết Doanh Song chuẩn bị cho bà.
Bà hối hận rồi, bà ăn năn không kịp.
Bà thật sự nên nghe lời Hình Vân với Mã Tăng Nhạc.