Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức

Chương 48: Thảm không dám nhìn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 48: Thảm không dám nhìn

Edit + Beta: Ruby

--------------------

Ngày thứ ba đi làm, cuối cùng đến trưa Tiết Doanh Song không bị đuổi về nhà nữa.

Bởi vì cả ngày hôm nay giáo sư Mã chưa đến văn phòng.

Ngày hôm trước Tiết Doanh Song vừa phải quét dọn, vừa phải soạn mục lục cho sách, mục lục thật sự soạn quá vội vàng.

Bởi vậy cậu bỏ ra một ngày, sắp xếp lại sách vở từ đầu.

Hôm sau lúc giáo sư Mã đi làm, Tiết Doanh Song đã soạn xong mục lục một lần nữa.

Tiết Doanh Song cầm tài liệu được soạn thảo lại, tiến lên: "Thầy, em đã làm lại mục lục, có nhiều chỗ muốn xác nhận với ngài..."

Giáo sư Mã không thèm nhìn tới, nói: "Lấy thùng giấy đựng sách? Coi được hả?"

Giáo sư Mã đang nói, Tiết Doanh Song bèn nghe thấy tiếng động truyền đến từ bên cạnh cửa.

Chỉ thấy mấy sinh viên đang góp sức khiêng một tủ sách vào cửa, giáo sư Mã đi lên, chỉ huy: "Để đây! Nhẹ chút! Tục tằn thô bạo!"

Giáo sư Mã nói xong quay đầu trừng Tiết Doanh Song: "Còn không mau chuyển mấy cái thùng rách của mày sang một bên!"

"Vâng!" Tiết Doanh Song vội vàng đi lên, di chuyển toàn bộ những thùng giấy được chất ngay ngắn bên vách tường đi.

Nửa giờ sau, giá sách mới vào chỗ, sách ban đầu được đặt trong thùng, cũng được dời toàn bộ đến giá sách.

Giáo sư Mã nhìn phòng làm việc lại thay đổi một diện mạo mới, hài lòng "Hừ hừ" hai tiếng.

Ông liếc Tiết Doanh Song, quan sát phản ứng Tiết Doanh Song. Phải biết rằng, giá sách mới được mang đến, sách vở được sắp xếp lại lần nữa, đại biểu cho toàn bộ công việc mà Tiết Doanh Song làm hai ngày nay là uổng phí.

Ông muốn nhìn thử Tiết Doanh Song sẽ phản ứng thế nào, chuẩn bị nhìn Tiết Doanh Song lộ ra một chút không kiên nhẫn, thì sẽ giáo huấn tên nhóc này một trận. Nhưng mà ông nhìn sang, chỉ thấy Tiết Doanh Song vẫn cười hì hì, dường như không bị ảnh hưởng chút nào.

Tiết Doanh Song tháo thùng giấy không ra gấp lại, dọn ra bên ngoài, tiếp đó lại chạy tới: "Thầy, vậy em soạn mục lục lại lần nữa được chứ? Lúc trước em đã nhập thông tin sách rồi, sắp xếp lại lần nữa, rất nhanh là xong."

Bất kể làm thế nào, Tiết Doanh Song vẫn là dáng vẻ tràn đầy hăng hái, giáo sư Mã lần này cũng không biết phải làm gì luôn.

Ông tức giận nói: "Đợi lát rồi làm, có mấy cuốn sách tao không cần nữa, có mấy cuốn cần sắp xếp lại, đợi làm xong mấy thứ này, mày lại đi làm cái mục lục nhỏ của mày."

Tiết Doanh Song: "Được!"

Không thể không nói, mục lục của Tiết Doanh Song vẫn là có công dụng. Giáo sư Mã đối chiếu mục lục, khoanh tròn một số sách cần loại bỏ, bảo Tiết Doanh Song lấy chúng từ giá sách ra. Giáo sư Mã lại sắp xếp lại bảng phân loại do Tiết Doanh Song thực hiện, trên miệng ông càm ràm: "Làm phân loại quái quỷ gì không biết, phân linh ta linh tinh, đã đọc sách chưa vậy?", trên tay lướt lướt vài nét bút, sửa đổi nội dung.

"Cầm lấy, sắp lại."

"Được!"

Sau khi phân loại lần nữa, Tiết Doanh Song lại tốn một ngày để sắp xếp lại.

Sắp xếp xong, phòng làm việc lại càng có trật tự hơn so với lần đầu tiên thu dọn cách đây hai ngày.

Nhìn thành quả trước mắt, Tiết Doanh Song rất có cảm giác thành tựu.

Cậu nhìn thời gian cũng gần đến giờ rồi, chuẩn bị tan việc. Bỗng nhiên, cậu phát hiện trên bàn nhỏ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện chiếc hộp giữ nhiệt mà hôm đó cậu để lại.

Cậu bước lên phía trước, nhẹ nhàng xách lên. Hề, trống trơn!

Cậu nhìn giáo sư Mã đang ngồi đọc sách trước bàn làm việc, cẩn thận hỏi: "Thầy, mùi vị lê hấp đường phèn được chứ?"

Giáo sư Mã không để ý tới cậu, vài giây sau, sau quyển sách mới truyền đến giọng nói trầm thấp của giáo sư Mã: "Thiếu ngọt."

Tiết Doanh Song mừng rỡ: "Vậy lần sau em làm ngọt một chút!"

Tiết Doanh Song phấn khởi bừng bừng mà đi.

Tiết Doanh Song đi rồi, giáo sư Mã để sách xuống, vẻ mặt xem thường.

Chút chuyện vậy cũng vui được, thật không có tiền đồ!

*

Từ sau khi ra ngoài làm việc, mỗi ngày Tiết Doanh Song tan việc đều muốn trò chuyện cùng Hình Vân một hồi, chủ đề của hai người còn nhiều hơn cả lúc trước.

Tiết Doanh Song kể chuyện hôm nay thay giá sách cho Hình Vân nghe, Hình Vân nghe xong trực tiếp nhíu mày: "Vậy công việc hai ngày nay em làm không phải phí công sao?"

Tiết Doanh Song: "Cũng không hoàn toàn vô ích, sau đó vẫn có công dụng không ít. Hơn nữa coi như vô ích thiệt đi, vậy cũng không sao."

Hình Vân: "Em không tiếc à?"

Tiết Doanh Song: "Tại sao phải tiếc? Cũng không phải không được lãnh lương."

Hình Vân: "..."

Hình Vân cảm thấy con người Tiết Doanh Song thật thú vị, vừa có thể toàn tâm toàn ý mà nỗ lực, nhưng đồng thời lại vô cùng yêu tiền, quả thực là một người vừa có lý tưởng lại vừa thực tế.

"Cũng đến giờ rồi, tôi phải học bài đây." Tiết Doanh Song làm việc thì làm việc, học hành cũng không bị sa sút, tán gẫu một hồi, liền vào phòng học tập.

Kỳ thật Hình Vân còn muốn trò chuyện thêm với cậu, nhưng cũng không dám làm phiền việc học của cậu, suy nghĩ một chút, dứt khoát gọi điện thoại cho Bạch Khiêm Dịch.

"Gì đấy?" Đầu bên kia điện thoại, âm thanh Bạch Khiêm Dịch mơ hồ không rõ, "Tiết Doanh Song đâu?"

"Học bài rồi." Hình Vân hỏi, "Cậu vừa ngủ dậy?"

"Hôm qua bận đến ba giờ mới ngủ, mệt chết được... thôi bỏ đi, tôi dậy rồi." Bạch Khiêm Dịch giữ vững tinh thần, "Gần đây cậu và cậu ấy tiến triển sao rồi?"

"Không có tiến triển gì lớn, chỉ là trò chuyện thường xuyên hơn."

"Quả nhiên."

Chuyện Hình Vân muốn tỏ tình với Tiết Doanh Song, Bạch Khiêm Dịch sớm đã biết, cũng vẫn luôn chờ tin tốt lành từ Hình Vân.

Sau đó y không đợi được tin tức của Hình Vân, trong lòng biết chuyện chắc là không thành rồi. Y cũng không dám lập tức truy hỏi, một mực đợi đến trước lúc này, đoán là tâm tình Hình Vân đã bình phục, mới tán gẫu chuyện này cùng Hình Vân.

Bạch Khiêm Dịch: "Hôm đó lúc cậu ấy đi thi, tôi đã từng nói với cậu rồi, đừng tự tin như vậy, người ta cũng đâu phải không thích cậu không được đâu. Nhìn xem, bây giờ biến thành như vậy, tôi thấy cậu thì không được rồi."

Hình Vân: "Tôi biết."

Bạch Khiêm Dịch: "Biết thì triển khai thế tiến công đi!"

Trước đây Hình Vân tán gẫu cùng Bạch Khiêm Dịch, luôn tán gẫu mấy chủ đề tình yêu trai gái, nói tràng giang đại hải, bây giờ cuối cùng đã có chút chủ đề đúng đắn, Hình Vân phát hiện lời Bạch Khiêm Dịch thật đúng là không ít.

Bạch Khiêm Dịch: "Tính tình Tiết Doanh Song tốt chứ?"

Hình Vân: "Đương nhiên."

Bạch Khiêm Dịch: "Lớn lên dễ nhìn chứ."

Hình Vân: "Quả thực là nam minh tinh."

Bạch Khiêm Dịch: "Vậy cậu còn đợi cái gì? Cậu để cậu ấy lên đại học rồi, khẳng định chưa mấy ngày là một đống người dòm ngó cậu ấy liền. So với đám người trẻ tuổi đó, cậu ngoại trừ có tiền, có khuôn mặt, có vóc dáng, cậu còn có cái gì có thể so sánh với người khác hả?"

Hình Vân: "Không phải tôi đang cố gắng đó sao!"

Bạch Khiêm Dịch: "Cậu dọn cái điệu bộ tổng tài của cậu đi giùm đi, cái mode đó đã ăn hết ngon rồi, bây giờ thịnh hành là mẫu hình chó con làm cho người ta yêu mến."

Sau khi trò chuyện kết thúc, Hình Vân đứng dậy đi vào nhà bếp.

Lời Bạch Khiêm Dịch nói rất có lý, nhưng hắn vẫn không dự định làm như vậy.

Chó con gì chứ? Hắn không thèm. Lúc trước Tiết Doanh Song chỉ dùng sự dịu dàng của mình để chinh phục hắn, bây giờ hắn cũng muốn dùng sự trưởng thành và quan tâm của mình, để Tiết Doanh Song nhìn thấy sự thay đổi của hắn!

Một tiếng sau, Hình Vân hưng phấn xông vào phòng Tiết Doanh Song.

"Tiết Doanh Song!"

Tiết Doanh Song đang đọc sách, ngẩng đầu thấy hắn đến, lộ vẻ sửng sốt. Hình Vân thấy phản ứng của cậu, biết chắc là cậu đang vui mà.

Hình Vân đặt dĩa cầm trên tay xuống trước mặt Tiết Doanh Song, cười nói: "Mau ăn, tôi gọt hoa quả cho em nè."

Tiết Doanh Song: "..."

Hình Vân: "Mau ăn đi, mới gọt xong đó."

Tiết Doanh Song: "... Được."

Hình Vân: "Ăn ngon chứ?"

Tiết Doanh Song: "Ngon... Ngon vô cùng..."

Hình Vân: "Vậy là tốt!"

Thấy Tiết Doanh Song ăn hoa quả mình đích thân chuẩn bị, Hình Vân hài lòng.

Quả nhiên, bày ra sự trưởng thành và tài giỏi của bản thân, mới là phương pháp chính xác nhất.

"Không làm phiền em học bài nữa, " Hình Vân lại thể hiện sự quan tâm của mình, "Ngủ ngon."

Hình Vân đi rồi, Tiết Doanh Song vẫn chưa hết hoảng hồn, run lên vài cái.

Lúc nãy cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy Hình Vân, suýt nữa bị dọa chết khiếp.

Khi đó, nửa khuôn mặt của Hình Vân còn dính một vết đỏ chưa khô, trên áo sơ mi trắng cũng lốm đốm chấm đỏ. Không chỉ như thế, một tay Hình Vân cầm con dao chặt thịt chà bá lửa, chất lỏng màu đỏ trên mũi dao liên tục xuống nhỏ, tay kia thì cầm dĩa nhỏ, trên dĩa nhỏ là một thứ gì đó huyết nhục mơ hồ.

Giống như boss phản diện vừa giết người moi tim xong.

Hình Vân muốn cậu ăn hết, căn bản là cậu không dám ăn. Nhưng nhìn con dao bự của Hình Vân lóe sáng lên, đố cậu dám không ăn.

Ăn rồi, cậu mới nhận ra được cái cục máu chảy đầm đìa đó, hoá ra là mấy miếng thanh long bị cắt nát bét.

Cậu không cách nào tưởng tượng nổi, lúc sinh thời mấy quả thanh long đó rốt cuộc đã gặp phải điều gì, mà lại biến thành bộ dạng như thế.

Quá thảm thương.

*

Thu dọn xong phòng làm việc, mấy ngày tiếp theo, Tiết Doanh Song vẫn làm việc lặt vặt.

Một tuần sau, cuối cùng Tiết Doanh Song đã nghênh đón nhiệm vụ mới của mình.

"Sửa PPT này lại." Giáo sư Mã ném cho Tiết Doanh Song một cái USB.

Khai giảng sắp đến rồi, mấy ngày qua giáo sư Mã đều đang sắp xếp lại phần mềm học tập cho học kỳ mới. Tuy rằng ông đã đứng lớp được mấy chục năm, nhưng mỗi học kỳ ông đều đổi mới nội dung dạy học, điều chỉnh một phen, lại đổi mới tài liệu học tập.

Mà công việc ông giao cho Tiết Doanh Song lúc này, chính là bước làm đẹp và điều chỉnh cuối cùng cho PPT dạy học.

Mặc dù Tiết Doanh Song học lớp online từng xem không ít PPT, nhưng chưa tự mình bắt tay vào làm bao giờ.

Lúc này cậu vừa mở tài liệu ra, nhìn nội dung vốn dĩ là giấy trắng mực đen, thoáng cái đau cả đầu.

Bắt đầu làm từ đâu đây?

Cậu nhấn bậy nhấn bạ, cuối cùng cũng tìm thấy mẫu thiết kế đi kèm trong phần mềm, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cậu chọn một mẫu phù hợp, điều chỉnh phông chữ, sắp xếp chữ, rất nhanh đã hoàn thành được một cái. Cậu thao tác những file khác y như mẫu đã làm, khoảng chưa đến một tiếng đã điều chỉnh xong tài liệu, trả USB lại cho Mã giáo sư.

Giáo sư Mã nhíu mày: "Nhanh như vậy?"

Tiết Doanh Song: "Mỗi tài liệu đã chỉnh xong."

Mấy ngày qua Tiết Doanh Song làm việc không có chỗ nào chê được, đã mấy ngày giáo sư Mã không được mắng người rồi. Tiết Doanh Song nói như vậy, giáo sư Mã cũng không nói thêm gì, ông chỉ lấy USB, cắm vào máy tính, kiểm tra ngay lập tức.

Nhưng chưa đến một phút, nét mặt ông liền thay đổi.

"Mày đang lừa gạt thầy đúng không!" Giáo sư Mã cáu kỉnh hỏi.

Tiết Doanh Song hết hồn, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể lắc đầu.

"Nếu như tao muốn làm kiểu vậy, còn cần tìm mày làm gì?" Giáo sư Mã nói, "Tùy tiện lấy mấy thứ này đi báo cáo kết quả, cái này là thái độ làm việc của mày?"

Đã vài ngày giáo sư Mã chưa mắng người, lần này vừa mắng người phải vô cùng dữ dội. Ông trợn mắt: "Chỉ tốn tâm tư vào chuyện không đâu, chuyện thật sự nên làm thì làm ba bảy hai mốt! Sao nào, mày dự định cả đời quét dọn pha trà à?"

Tiết Doanh Song lắc đầu.

"Hay là mày chỉ biết quét dọn pha trà?"

Tiết Doanh Song vẫn lắc đầu.

"Lại còn để thầy thấy mày thừa nước đục thả câu lần nào nữa, thì mày không cần đến nữa ha!" Giáo sư Mã rút USB, ném vào Tiết Doanh Song, "Cút!"

*

Lần đầu tiên kể từ khi làm việc, Tiết Doanh Song cụp đuôi đi về.

Hôm nay đúng lúc là Tết Nguyên Tiêu, Hình Vân đã hẹn nấu bánh trôi cùng Tiết Doanh Song. Hình Vân chờ mong ngày hôm nay đã lâu, vì thế còn đặc biệt tan ca sớm. Chỉ là hắn không ngờ rằng, hắn vừa về đến nhà đã nhìn thấy Tiết Doanh Song mặt mày chán nản ngồi trên ghế sô pha.

Quen biết Tiết Doanh Song đã lâu như vậy, Hình Vân chưa từng thấy bộ dạng Tiết Doanh Song như vậy. Nội tâm Tiết Doanh Song mạnh mẽ đến nỗi suýt nữa có thể nói là khác người luôn rồi, trước đây lúc hắn cố tình gây sự với Tiết Doanh Song, nhiều lắm thì Tiết Doanh Song lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, cũng không mất tinh thần như lúc này.

"Em sao vậy?" Hình Vân khẩn trương, vội vàng đi tới.

"Hình Vân, " Tiết Doanh Song thấp giọng nói, "Tôi thật là quá kém cỏi, tôi còn lừa gạt thầy nữa."

Sau khi Tiết Doanh Song bị đuổi về nhà, vẫn không hiểu mình rốt cuộc đã làm sai ở đâu.

Không phải cậu đã dùng bản mẫu, không phải đã điều chỉnh từ ngữ hay sao?

Mãi cho đến khi cậu lên mạng tìm được bài dạy PPT mà trước đây thầy Mã dạy, cậu mới phát hiện mình đã làm được chuyện tốt gì.

Bài PPT trước đó, mỗi file được thiết kế xinh xẻo đẹp mắt, phối màu hài hòa, còn có đủ loại tranh minh hoạ phù hợp chủ đề. Trọng điểm là, những PPT đó không chỉ đẹp mắt, mà còn thêm nhiều biểu đồ, đồ thị khác nhau, khiến cho nội dung vô cùng rõ ràng, ngay cả Tiết Doanh Song cũng có thể nhìn hiểu.

So ra, những PPT mà Tiết Doanh Song làm không hề có mỹ cảm thì không đề cập đến nữa, nội dung bên trong càng qua quýt lỗ mãng, giáo sư Mã cho cậu cái gì, thì cậu bỏ vào hết cái đó.

So với những tác phẩm tốn toàn bộ tâm tư khéo léo, tác phẩm của cậu vừa nhìn là biết làm không để tâm gì cả, lần này Tiết Doanh Song cuối cùng cũng hiểu tại sao giáo sư Mã lại nổi trận lôi đình rồi.

"Ôi..." Tiết Doanh Song thở dài nằng nề, "Tôi quá tệ rồi."

"Nói lời ngốc gì chứ, " Hình Vân nói, "Em không có kinh nghiệm, làm ra như vậy rất bình thường."

"So với người khác, quá xấu thiệt luôn." Tiết Doanh Song lắc đầu.

"Không sao cả, ai làm lần đầu cũng sẽ làm thành như vậy, trước đây tôi cũng như vậy mà." Hình Vân nói.

"Thật hả?" Tiết Doanh Song bán tín bán nghi.

"Đương nhiên rồi." Hình Vân nói, móc máy tính từ cặp làm việc ra, rồi lại mở một file ppt, "Em xem, đây là lúc tôi năm 1 làm đó."

Dứt lời Hình Vân lại mở một file khác: "Đây là tôi làm hồi năm 4, có phải khác rất nhiều hay không?"

Quả nhiên, hai file PPT khác biệt quá nhiều, cái trước qua quýt lỗ mãng, cái sau tiến bộ rõ rệt.

Hình Vân an ủi: "Ngày mai Chủ nhật, tôi cùng làm với em."

Nghe thế, Tiết Doanh Song cũng coi như vực dậy tinh thần rồi.

Hình Vân lại nói: "Đi nào, đi nấu bánh trôi, tôi đoán em lại cả ngày không ăn gì rồi."

*

Cái hai người gọi là bánh trôi, là từ cục mochi* bắt đầu nặn bánh trôi.

(~ kiểu như làm bột gạo nếp được chế biến sẵn thành từng viên mochi á)

Tiết Doanh Song mua mochi, lại tự mình làm nhân vừng và nhân thịt, chuẩn bị gói bánh trôi thành hai loại nhân mặn ngọt. Mà ngoại trừ gói nhân bánh ra, bọn họ còn dự định nặn chút bánh trôi nhỏ, cho thêm vào chè trôi nước đậu đỏ.

Hình Vân nặn bánh trôi tay chân vụng về, trôi nước không phải lớn nhỏ không đều, thì là nhân bánh từ đít chảy ra, xếp cùng một chỗ, thành một đám bại binh nghiêng vó ngã ngựa.

Hình Vân gói được mấy cái, từ bỏ rồi. Hắn nhìn Tiết Doanh Song vẫn còn hơi buồn buồn, không thích nói chuyện, bèn dứt khoát tóm cục mochi qua, bắt đầu nặn chó con.

Hắn nặn mấy con chó xấu ngốc nghếch, thiếu tay thiếu chân, xếp đám chó xấu ra trước mặt Tiết Doanh Song, rồi lại nói với Tiết Doanh Song: "Em đừng tự trách, có đôi khi làm PPT còn phải dựa vào thiên phú nghệ thuật nữa, tài năng nghệ thuật của em có thể kém hơn tôi sao?"

"Em xem nè, xấu hay không?" Hình Vân chỉ vào một cục mochi nhỏ trên bàn, "Con chó này còn xấu hơn mấy con kia nữa, đứng cũng không thẳng, tứ chi bại liệt mệt mỏi, cái mặt dung tục, vừa nhìn là biết cái thứ không có tiền đồ rồi. Người làm ra thứ này, vừa nhìn là biết rõ không có mỹ cảm."

Hình Vân nói như vậy, là để chứng minh tài năng nghệ thuật của mình vô cùng thê thảm. Nhưng mà hắn nói xong, lại thấy Tiết Doanh Song vẻ mặt bị đả kích.

Hình Vân: "Làm sao vậy?"

Tiết Doanh Song: "... Đó là của tôi nặn."

Hình Vân: "!"

Hình Vân hết hồn, lúc này mới phát hiện Tiết Doanh Song cũng đang dùng mochi để nặn mấy thứ đồ chơi.

Tiết Doanh Song cũng đang nặn mấy món đồ chơi nhỏ kỳ quái, Hình Vân nhầm lẫn những món đồ chơi nhỏ đó với con chó xấu của mình rồi!!

Nhất thời Hình Vân đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói sang chuyện khác: "Kỳ thật cũng rất đáng yêu... Em nặn gì vậy?"

Tiết Doanh Song: "... Anh đó."

Trong nhà bếp, mây mù thảm đạm.

~

* Chú thích:

chapter content



Chè bánh trôi đậu đỏ