Edit + Beta: Ruby
--------------
Mười giờ, nhận thấy Hình Vân và Bạch Khiêm Dịch có xu hướng càng ngày càng điên, Tiết Doanh Song quyết định mau gọi lái xe thuê, nhân lúc hai người còn gắng gượng tự đi được, đã lùa họ lên xe như đi cản thi.
Về đến nhà, Hình Vân cùng Bạch Khiêm Dịch đã hết đi nổi.
Tiết Doanh Song mở cửa, quay đầu thấy hai người nằm trên mặt đất.
"Đứng lên!" Tiết Doanh Song lắc Hình Vân, Hình Vân mở to mắt, nhưng không có phản ứng gì.
Tiết Doanh Song bó tay, đành phải qua lay Bạch Khiêm Dịch: "Bạch tiên sinh! Thầy Bạch! Bạch Khiêm Dịch!"
Nhưng mà Bạch Khiêm Dịch cũng là mở to mắt, kéo dài giọng nói: "Cậu cõng tuiiiiiiiiiiiii, tuiiiiiiiiiiiii cũng muốn có người cõng —— "
"Vậy phải thêm tiền, đứng lên!"
Nhưng mà bất kể Tiết Doanh Song gọi thế nào, hai người vẫn lì không nhúc nhích.
Tiết Doanh Song không biết làm thế nào, chỉ có thể miễn cưỡng cõng Bạch Khiêm Dịch lên. Bạch Khiêm Dịch cao hơn cậu một chút, nhưng rất mảnh khảnh, cậu cõng lên cũng không khó cho lắm.
Cậu cõng Bạch Khiêm Dịch lên ghế sô pha để đó, quay đầu về giải quyết Hình Vân.
Cậu thử cõng Hình Vân lên, nhưng mà Hình Vân cao hơn cậu 10 cm, lại cơ bắp đầy mình, sức nặng đó cậu quả thật không gánh nổi. Cậu hết cách rồi, đành phải hai tay kéo chân Hình Vân, kéo người vào trong phòng như kéo bao tải.
Kéo được một nửa, Hình Vân bắt đầu ồn ào: "Tại sao không cõng tui? Tại sao lại không cõng tui!"
Tiết Doanh Song nghiến răng: "Tôi không cõng nổi! Anh cho thêm tiền tôi cũng không cõng nổi!"
Hình Vân căn bản không nghe vào tai, cũng rất tủi thân: "Tôi không được trở thành người tốt nhất với em!"
Tiết Doanh Song không có sức nào đi dỗ dành hắn, gắng sức kéo người tới trên tấm thảm trước sô pha.
Mặc dù đã là tháng mười hai, nhưng lúc này Tiết Doanh Song mồ hôi đầy người, áo sơ mi ướt đẫm.
Cậu thở hổn hển, nghĩ thầm đây thật sự quá mệt chết người ta rồi, thích hợp để thêm vào hạng mục phụ thu.
Tiết Doanh Song tìm thuốc giải rượu trong nhà, cho hai người uống.
Thỉnh thoảng Hình Vân cần xã giao, nên lúc trước Tiết Doanh Song đã chuẩn bị sẵn thuốc giải rượu.
Chỉ là Hình Vân Bình thường uống rượu, nhiều lắm là đỏ mặt chút ít, vẫn có thể giữ được ý thức, cũng có thể minh mẫn nói chuyện cùng người khác, uống chút nước là không sao, Tiết Doanh Song còn chưa từng thấy dáng vẻ Hình Vân say thành thần trí mơ hồ như thế.
Bởi vậy thuốc này là lần đầu tiên dùng tới, cũng không biết rốt cuộc có tác dụng hay không.
Cho hai người uống thuốc xong, Tiết Doanh Song ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người họ, bèn cởi quần áo giùm bọn họ.
Lúc thay quần áo, Bạch Khiêm Dịch ngoan ngoãn để Tiết Doanh Song cởi quần áo giúp hệt như một con búp bê.
Đến lượt Hình Vân, Hình Vân lại bắt đầu quậy, khăng khăng nói mình phải giữ nam đức, không được cởi quần áo trước mặt Bạch Khiêm Dịch. Tiết Doanh Song vừa dụ vừa gạt, sau cùng lấy đồ che Hình Vân lại, Hình Vân mới chịu thay quần áo.
Xử lý xong, Tiết Doanh Song kiệt sức.
Cậu nhìn Bạch Khiêm Dịch ngồi phịch trên ghế sô pha, còn có Hình Vân nằm trên thảm, biết rõ đêm nay chỉ có thể cùng với bọn họ rồi.
[ ~ Ruby: mèo nằm sofa, chó nằm thảm lót sàn =)))) ]
Cậu về phòng mang sách ra, ngồi học bài ở bàn trà ngoài phòng khách.
Nhưng mới học bài không đến mười phút, liếc qua thấy có bóng người xẹt ngang, ngẩng đầu, chỉ thấy Bạch Khiêm Dịch ngồi bên phải cậu, quay đầu, lại thấy Hình Vân ngồi bên trái cậu.
Tiết Doanh Song:?
Bạch Khiêm Dịch: "Để tui dạy cho cậu!"
Hình Vân: "Để cho tui! Tui giỏi dạy học nhất!"
Hai người bắt đầu rùm beng về việc ai có thể dạy Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song mặt không cảm xúc, rút sách ra, chuyển chỗ khác, không thèm để ý tới bọn họ.
Hai người họ vừa thấy Tiết Doanh Song chạy, nhanh chóng lại sít lại gần.
Bạch Khiêm Dịch: "Tôi có thể dạy cho Tiết Doanh Song đậu Harvard... Ha...Harbin, Học viện Phật giáo Harbin!" ( ~ Harbin: Cáp Nhĩ Tân)
Hình Vân: "Có gì ghê gớm chứ? Tôi có thể để Tiết Doanh Song nhận giải Nobel toán học!"
Tiết Doanh Song gì cũng không muốn, chỉ muốn hai người đó im lặng.
Hai người ngồi bên cạnh đam mê tranh cãi, cậu cạn lời: "Các anh đừng kêu tôi, sao không nói mơ ước của các anh đi?"
Hai người thoáng cái đã im lặng, một giây sau, bắt đầu giơ tay giành trả lời.
Bạch Khiêm Dịch giơ tay cao thiệt là cao: "Tui! Tui không muốn đi làm! Tui muốn làm cá mặn! Tui muốn làm thiếu phu nhân!"
Cơ hội phát biểu bị Bạch Khiêm Dịch cướp mất, Hình Vân cũng giơ tay, gấp ơi là gấp. Thật vất vả Tiết Doanh Song mới nhìn về phía hắn, hắn nhanh chóng nói: "Tui muốn làm con cờ hó!"
Tiết Doanh Song:......
Hai người lại nhảy múa điên khùng một hồi, cuối cùng có ý muốn ngừng lại.
Tiết Doanh Song nhìn Bạch Khiêm Dịch múa đến ngoài tấm thảm, nằm nguyên con trên sàn đá cẩm thạch lạnh ngắt, bèn đi đến nói: "Thầy Bạch, về sô pha ngủ đi."
"Tui không phải thầy Bạch." Bạch Khiêm Dịch nghiêm mặt nói.
"Bạch Khiêm Dịch?" Tiết Doanh Song đổi cách gọi khác.
"Tui là thiếu phu nhân."
"..."
"Thiếu phu nhân, về sô pha ngủ đi, ngủ trên sàn nhà bị lạnh." Tiết Doanh Song gọi như vậy, cuối cùng Bạch Khiêm Dịch mới chịu theo cậu trở về.
Nhưng Bạch Khiêm Dịch không muốn ngủ sô pha, nằm thẳng trên thảm. Thảm trong nhà vô cùng sạch sẽ, hai ngày trước Tiết Doanh Song mới dọn dẹp qua một lần, bởi vậy Tiết Doanh Song cũng không miễn cưỡng y, tìm tấm thảm đắp cho y.
Bỗng nhiên Bạch Khiêm Dịch vươn tay giữ chặt Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song cho rằng y lại muốn quật, không ngờ lại nghe y nhỏ giọng nói: "Hình Vân, xin lỗi, tôi vậy mà muốn lợi dụng cậu... Xin lỗi..."
Tiết Doanh Song nhìn y.
Y lại nói: "Nhưng tôi thật sự rất mệt, tôi gắng gượng không nổi nữa... Tôi không muốn cố gắng, tôi vốn là một phế vật, tôi còn không bằng bọn họ..."
Tiết Doanh Song sờ sờ đầu y.
"Vì vậy tôi muốn làm thiếu phu nhân!" Bỗng nhiên Bạch Khiêm Dịch cao giọng nói.
"Được, chào thiếu phu nhân."
"Kêu lại lần nữa!"
"Thiếu phu nhân."
"Lại lần nữa!"
"Thiếu phu nhân."
Quậy một hồi, lần này Bạch Khiêm Dịch mới chân chính hết pin sập nguồn. Ngoẹo đầu, ngủ trên thảm.
Thu xếp xong cho Bạch Khiêm Dịch, Tiết Doanh Song quay đầu nhìn Hình Vân, quả nhiên Hình Vân cũng lăn ra ngoài thảm.
Tiết Doanh Song tiến lên đi, vỗ bàn tay hắn: "Về trên thảm ngủ."
Hình Vân lật tay, nắm chặt tay cậu, tiếp đó tự bò lên, chuyển lên trên thảm, làm ổ.
Nhìn điệu bộ Hình Vân hệt như chú cún con, Tiết Doanh Song không nhịn được vươn tay ra, ngửa bàn tay lên: "Chào bé cún con."
Hình Vân để tay đáp hai tay Tiết Doanh Song: "Chào em."
Hai người lại nắm chặt tay nhau.
Vui quá chừng, Tiết Doanh Song không nhịn được trêu chọc hắn: "Chó con kêu một tiếng nghe xem nào."
Hình Vân: "Gâu!"
Tiết Doanh Song cười ha ha, lại hỏi: "Tại sao muốn làm chó con vậy? Làm người không tốt sao?"
Trên mặt thảm, Tiết Doanh Song ngồi đó, Hình Vân nằm bên chân Tiết Doanh Song.
Đôi mắt to hơi rủ xuống của Hình Vân nhìn cậu từ dưới lên, nói khẽ: "Bởi vì mọi người đều thích chó con, không thích Hình Vân."
Nụ cười Tiết Doanh Song bỗng chốc đã dừng lại.
"Mọi người đều yêu chó con, chó con phạm sai lầm cũng không bị đánh." Trong ánh mắt Hình Vân tràn đầy ngưỡng mộ, hắn chân thành nói, "Tui cũng biết làm một chú chó con thật ngoan, mọi người sẽ thích tui."
"Tui là chó ngoan chứ?" Hình Vân hỏi.
"Anh là cừ nhất." Tiết Doanh Song đáp.
"Chủ nhân yêu tui chứ?" Hình Vân hỏi.
"Anh sẽ tìm được một chủ nhân yêu thương anh." Tiết Doanh Song đáp.
Hình Vân được cậu trả lời vừa ý, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Tiết Doanh Song đắp chăn giúp hắn, nhìn hắn hồi lâu.
Bỗng nhiên, Hình Vân lại mở mắt ra: "Em đừng làm lập trình viên."
Tiết Doanh Song trấn an: "Được, không làm."
Hình Vân thở phào nhẹ nhõm: "Em không có tóc sẽ không giống cậu ấy."
Tiết Doanh Song dở khóc dở cười.
Mười hai giờ khuya, Tiết Doanh Song canh giữ bên cạnh hai người, lẳng lặng xem sách.
Bạch Khiêm Dịch ngủ đặt hai tay trước bụng, ngủ rất ưu nhã, mà Hình Vân vẫn là cuộn như con tôm.
Tiết Doanh Song vươn tay kéo chăn cho Hình Vân, cậu sợ hai người nửa đêm có nhu cầu gì, bởi vậy không dám rời đi.
Cậu nghĩ, nhân cơ hội hiếm thấy này, bằng không hôm nay học suốt đêm đi.
Cậu đứng dậy muốn đi lấy thêm quyển sách, nhưng mà vừa đứng lên, đã cảm thấy ống quần bị người ta kéo lại. Cậu cúi đầu, thấy Hình Vân mở to mắt, chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào.
Một giây sau, Hình Vân đứng lên, ôm lấy cậu.
Tiết Doanh Song:?
Vẻ mặt Hình Vân rõ ràng còn mang theo men say, hắn đặt Tiết Doanh Song về trên sô pha.
Tiết Doanh Song tò mò hắn muốn làm cái gì, Bạch Khiêm Dịch còn ở đây đó.
Nhưng mà chuyện trong tưởng tượng không xuất hiện, Hình Vân bắt đầu thu gom gối ôm trên sô pha, chồng gối ôm lên người Tiết Doanh Song, chồng cái này tới cái kia, giấu Tiết Doanh Song trong đống gối ôm.
Thấy tay chân Tiết Doanh Song bị lộ ra ngoài, hắn lại vội vàng lấy thảm của mình, vắt hết não che cả người Tiết Doanh Song.
Mãi cho đến khi Tiết Doanh Song bị hắn che kín mít, hắn mới thở một hơi, lại cuộn người trước thảm.
Dáng vẻ đó, quả đúng là một con chó ngốc giấu bảo bối vào trong ổ chó mới chịu yên tâm đi ngủ.
Tiết Doanh Song không nhịn được lại cười lên.
Cậu nhẹ nhàng bỏ thảm xuống, thả xuống một nửa che trên người Hình Vân.
Hai người bọn họ cùng đắp chung một chiếc thảm, chẳng qua là một người nằm trên sô pha, một người nằm dưới sàn.
Nhất thời Tiết Doanh Song không ngủ được, cậu nhìn sau gáy Hình Vân, tóc Hình Vân ngủ loạn cả lên, lông mềm như nhung.
Tiết Doanh Song vô thức vươn tay muốn sờ, nhưng mà đầu ngón tay vừa mới chạm vào sợi tóc Hình Vân, ngón tay cậu bèn khẽ run lên, nắm chặt bàn tay lại.
Cậu không nên chạm vào.