Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức

Chương 30: Dâng hương




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Ruby

----------------

Lúc Bạch Khiêm Dịch mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là đống trần caisson (1) đẹp đẽ đến phiền phức treo trên đỉnh đầu.

Trong nháy mắt y còn tưởng rằng mình đã xuyên không rồi, một lát sau mới nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc tối ngâm suối nước nóng, y vào ngâm suối nước nóng sớm hơn Hình Vân chừng mười phút, vốn đã ngâm đến nỗi có chút váng đầu, sau đó lại thêm kích động, trực tiếp bất tỉnh luôn, còn là Hình Vân kéo y lên bờ.

Nghĩ đến Hình Vân, Bạch Khiêm Dịch xoay đầu tìm bóng dáng Hình Vân.

Phía bên kia phòng đặt một chiếc bàn phong cách cổ, trên bàn lúc này đang thắp một chiếc lồng đèn nhỏ, Hình Vân ngồi trước bàn sách, lẳng lặng nhìn quyển sách trên tay.

Nhìn từ góc độ này, Bạch Khiêm Dịch vừa vặn có thể trông thấy góc nghiêng của Hình Vân.

Hình Vân mỗi năm càng anh tuấn hơn, tự đáy lòng Bạch Khiêm Dịch cảm thán.

Năm cấp 2, Bạch Khiêm Dịch được xếp cùng lớp với Hình Vân.

Hình Vân dậy thì hơi chậm, khi đó chiều cao hắn bình thường, tóc mái hơn dài che khuất mắt, làm cho người ta thấy không rõ khuôn mặt hắn. Lúc nào hắn cũng cúi đầu ngồi đọc sách trong góc phòng học, rất hiếm khi nói chuyện, lại càng không thích giao tiếp cùng người khác.

Ấn tượng của Bạch Khiêm Dịch đối với hắn, chỉ biết thành tích hắn rất tốt, họ cũng rất đặc biệt, Họ "Hình" chứ không phải "Hình".

[(*) 2 chữ này đồng âm / xíng/ nhưng khác nghĩa ha.

Chữ Hình trong tên Hình Vân là "刑" trong từ "hình phạt"

Còn họ Hình phổ biến thì là chữ "邢" trong từ "hình dung" này nè.]

Còn nữa, hắn mặc kệ là mùa đông hay hè, vẫn luôn mặc bộ đồng phục áo tay dài.

Bạch Khiêm Dịch không qua lại với Hình Vân, mãi cho đến một buổi tối nọ, hai người mới dần dần quen thuộc.

Lại nhìn Hình Vân bây giờ, thân hình cao lớn, tóc tai cắt tỉa gọn gàng, gương mặt anh tuấn đẹp trai, nhất là đôi mắt to đặc biệt dễ nhìn, quả thực như hai người khác nhau.

Thực tế lần này về nước, Bạch Khiêm Dịch phát hiện Hình Vân trở nên thích cười hơn rất nhiều. Nếu là trước đây, y cũng không dám tưởng tượng cái người nhìn ảnh khỉ mà có thể cười không ngừng chính là Hình Vân.

Chỉ có điều, bất kể thay đổi ra sao, trong xương cốt Hình Vân vẫn là một người dịu dàng.

Bạch Khiêm Dịch nghĩ vậy, càng cảm thấy ông bạn này là một người thích hợp làm bạn đời.

Điều kiện bên ngoài đẹp trai lại nhiều tiền thì khỏi cần nói tới, trọng điểm là bên trong đơn thuần thiện lương, hơn nữa có ơn tất báo, xem trọng cảm tình.

Người ưu tú như vậy còn bằng lòng đối xử tốt với mình, Bạch Khiêm Dịch cảm giác mình vô cùng may mắn.

Nếu như Hình Vân có sở thích dạy "học trò" lúc nửa đêm gì đó, y cũng phụng bồi!

"Hình Vân."

"Tỉnh rồi?" Hình Vân thấy y tỉnh lại, đứng dậy rót ly nước, "Vừa nãy dọa tôi hết hồn, còn tưởng cậu chết rồi. Nào, uống chút."

"Cảm ơn." Bạch Khiêm Dịch nhận nước uống một ngụm, lại cười nói, "Làm sao? Vừa nãy có hô hấp nhân tạo giúp tôi hay không?"

"Cậu vẫn còn thở mà, làm hô hấp nhân tạo gì chứ." Hình Vân cũng mỉm cười, "Đừng hòng ăn đậu hủ của tôi."

Nụ cười Bạch Khiêm Dịch khựng lại, Hình Vân lại không phát hiện, đứng dậy đi trở lại trước bàn sách.

Bạch Khiêm Dịch nhìn Hình Vân, đáy lòng có chút bất an, hỏi: "Hình Vân, cậu thích người như thế nào?"

Hình Vân ngẩng đầu, nhíu mày nói: "Sao đột nhiên hỏi như vậy?"

"Tôi chỉ muốn biết cậu độc thân nhiều năm như vậy, rốt cuộc đang người như thế nào."

"Cũng đúng." Hình Vân quả thật suy nghĩ đến vấn đề, "Tôi thì..."

Hình Vân đi lòng vòng bút, suy nghĩ một hồi, trả lời: "Tôi thích biết người biết nấu ăn."

Bạch Khiêm Dịch mừng rỡ, nói vậy không phải là nói mình à, mình giỏi nhất là nấu cơm đó!

Hình Vân lại nói: "Thích cười."

Bạch Khiêm Dịch vừa mừng, nụ cười luôn luôn ở trên môi mình.

Hình Vân lại nói: "Biết vươn lên."

Bạch Khiêm Dịch lại... chột dạ, nhưng nghĩ lại, mình có thể sống đến ưu nhã như thế, lẽ nào không biết vươn lên sao?

Căn bản là Hình Vân dựa theo dáng vẻ của mình để nói mà!

"Còn gì nữa không?"

"Bây giờ chỉ nghĩ được những thứ này."

Ăn cơm tự tay đối phương làm, có thể rõ ràng cảm nhận được mình đang được người yêu thương.

Nhìn đối phương cười, có thể hiểu lòng đối phương.

Mà người cùng nhau vươn lên, có thể cùng nhau nỗ lực, cùng nhau trưởng thành.

Nhất thời Hình Vân chỉ nghĩ được những thứ này, chẳng qua cũng đủ rồi.

Bỗng nhiên, trong đầu y hiện ra dáng vẻ Tiết Doanh Song, y sững sờ, không hiểu mình tại sao lại nghĩ đến nhóc thế thân đó.

Lúc này, điện thoại Hình Vân vang lên, có tin nhắn gửi đến.

Hình Vân liếc mắt nhìn, là Tiết Doanh Song.

Hắn cáu kỉnh một cách khó hiểu, để di động qua một bên.

Bạch Khiêm Dịch thấy hắn không trả lời tin nhắn, vội vàng tỏ vẻ ân cần: "Cậu đừng quan tâm tôi, cứ bận trước đi."

Hình Vân gật đầu, nhìn về quyển sách đặt trên bàn.

Mặc dù đã đến giờ bình thường đi ngủ, nhưng vừa nãy Bạch Khiêm Dịch đã ngủ một giấc, lúc này tinh thần không tệ.

Y thấy Hình Vân nhưng đang đọc sách, nảy ra một ý.

Tập thơ lúc nãy rơi vào suối nước nóng, trang sách bị ngâm cho nhăn lại, chỉ có thể phơi ở một bên. Bạch Khiêm Dịch đau lòng lật ra từng trang, làm sao bây giờ, thơ Byron của y... Thở dài một tiếng, Bạch Khiêm Dịch mở hành lý ra, lấy ra 5 tập thơ dự phòng khác, chọn lựa cẩn thận, cuối cùng chọn được tập thơ Lý Nghĩa Sơn phù hợp nhất với bầu không khí lúc này.

Bạch Khiêm Dịch cầm tập thơ trong tay đi đến bên cạnh bàn, ngồi đối diện Hình Vân.

Trong phòng lúc này hương gỗ thoang thoảng, gió nhẹ lùa vào khung cửa sổ khắc hoa khép hờ, thổi vào tấm màn voan phấp phới bên giường. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng Hình Vân cầm bút viết, âm thanh sàn sạt ma sát giữa ngòi bút và trang giấy.

Bạch Khiêm Dịch nhắm mắt thưởng thức phút giây yên tĩnh này, thầm nghĩ nếu sau này đúng là cùng Hình Vân bên nhau, mỗi ngày cùng nhau đọc sách như vậy, cũng là một chuyện thú vị.

Bạch Khiêm Dịch mở tập thơ, tĩnh tâm bắt đầu đọc.

"Ợ."

Mấy phút sau, âm thanh Hình Vân phá vỡ sự yên lặng.

Bạch Khiêm Dịch ngẩng đầu, chỉ thấy Hình Vân gãi đầu, chau mày, mặt lộ vẻ khó xử.

Bạch Khiêm Dịch là người khéo hiểu lòng người như thế, đương nhiên phải lập tức nói: "Có gì tôi có thể san sẻ cùng cậu chứ?"

Hình Vân ngẩng đầu, sâu sắc nhìn Bạch Khiêm Dịch. Bạch Khiêm Dịch chớp chớp mắt, chuẩn bị show ra sự thông minh lanh lợi của mình.

"Cậu biết Toán cao cấp chứ?"

"?" Bạch Khiêm Dịch bối rối, "Toán gì?"

"Toán cao cấp, đại học từng học chứ?"

"Tôi học trường luật..."

"Vậy bó tay rồi." Hình Vân lắc đầu, lại cúi xuống.

Giận thiệt chứ, Tiết Doanh Song hỏi hắn một bài thật là khó.

Thầy Hình bị lâm vào cuộc khủng hoảng đầu tiên trong sự nghiệp giảng dạy của mình.

Bạch Khiêm Dịch mờ mịt nhìn lại, y vẫn cho là Hình Vân đang xem sách kinh doanh gì đó, lúc này mới phát hiện đề mục trên bìa sách là "Toán cao cấp ".

... Hơn nửa đêm Hình Vân đang làm đề toán?

Nhìn tiếp, Hình Vân đột nhiên nắm chặt tay, thấp giọng khen hay.

Làm ra rồi!

Hình Vân ngẩng đầu chú ý tới ánh mắt ngỡ ngàng của Bạch Khiêm Dịch, vội vàng thu lại biểu cảm, bình tĩnh nói: "Tôi gần đây đầu quân vào ngành giáo dục rồi."

Bạch Khiêm Dịch:???

Y cảm giác mình hình như lại không hiểu nổi ông bạn này rồi.

*

Khu nghỉ mát suối nước nóng nằm trong núi, bởi vậy hành trình của buổi sáng ngày thứ hai là leo núi.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Bạch Khiêm Dịch thức dậy, phát hiện Hình Vân ngủ bên cạnh y.

Trong lòng Bạch Khiêm Dịch rung động, hai người bọn họ cuối cùng cũng ngủ cùng một giường rồi, xem ra Hình Vân còn là thích y...

Hình Vân không đắp chăn, toàn thân cuộn tròn lại. Bạch Khiêm Dịch vươn tay kéo chăn giúp hắn, lại thấy trong ngực hắn dường như đang có thứ gì.

Lại nhìn, là cuốn đề cương Toán cao cấp tối hôm qua.

Hình Vân vậy mà ôm đề cương Toán cao cấp đi ngủ, là coi trọng như vậy à...

7:30, Hình Vân miễn cưỡng bò dậy.

Tối qua hắn giải xong bài toán, kết quả Tiết Doanh Song lại gửi thêm một cái đề còn khó hơn. Khó khăn lắm mới giải ra được, hắn quả thật mệt không chịu nổi nữa, gửi cách giải đề cho Tiết Doanh Song xong, ngay cả sách cũng quên dọn vào, nằm ngủ thẳng cẳng.

Lúc thức dậy, Hình Vân lấy điện thoại ra trước tiên.

Vừa nhìn, là hai tiếng trước Tiết Doanh Song gửi cho hắn một chuỗi tin nhắn "Cảm ơn" "Thầy Hình rất đẹp trai" "Thầy Hình số một thế giới", cũng không biết rốt cuộc mấy giờ mới ngủ.

Hình Vân cong môi cười, lập tức trả lời Tiết Doanh Song: "Có đi ngủ hay không vậy? Nghe lời thầy nào, đi ngủ."

Suy nghĩ một chút lại gửi thêm một tin: "Hôm nay về nhà, chờ tôi."

Lúc Hình Vân cất điện thoại, ngẩng đầu bèn thấy Bạch Khiêm Dịch đang nhìn hắn.

"Làm sao vậy?"

"Không sao." Bạch Khiêm Dịch cười ôn nhu, "Cùng đi ăn sáng nào."

Hình Vân sớm đã đói bụng, lập tức xuống giường rửa mặt.

Điều hắn không thấy được chính là, ở sau lưng hắn, Bạch Khiêm Dịch như có điều suy nghĩ.

Hình Vân mới sáng sớm ngủ dậy, vậy mà không phải nói chuyện với y trước, mà là gửi tin nhắn cho người ta trước...

Hình Vân thật sự thích y sao...

*

Ăn sáng xong, hai người thay đồ thể thao, chuẩn bị leo núi.

"Trên đỉnh núi có một nhà hàng, review cũng oke đó, hơn nữa rất tốt cho sức khỏe, hẳn là phù hợp khẩu vị của cậu." Trước khi xuất phát, Hình Vân nói, "Hy vọng trước bữa trưa có thể tới nơi."

Bạch Khiêm Dịch ngẩng đầu nhìn đường núi, nghĩ thầm dốc cũng không quá đứng, làm sao có thể không đến kịp giờ ăn trưa?

Nửa giờ sau, Bạch Khiêm Dịch hiểu rồi.

Y mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển nói với Hình Vân: "Hình Vân, nghỉ một lát..."

"Cậu còn ổn không?" Hình Vân mặt không đỏ, thở không gấp.

Bạch Khiêm Dịch miễn cưỡng quệt mồ hôi: "Không sao, chỉ là... chỉ là phong cảnh chỗ này không tệ, tôi phải dừng lại ngắm..."

Hình Vân gật đầu: "Cậu quả là thích ngọn núi này, từ lúc xuất phát đến bây giờ đã dừng lại ngắm phong cảnh ba lần rồi."

Bạch Khiêm Dịch biết nói gì giờ, y chỉ có thể gật đầu.

Y cũng hết cách rồi, y không ngờ con đường núi này lại dốc như vậy á!

Lúc mới xuất phát còn không có gì, ai biết leo đến một chỗ, bỗng nhiên thế núi xoay chuyển, dốc đứng vô cùng. Y vốn nghĩ rằng phải leo núi một cách ưu nhã, ai ngờ bây giờ thở như chó, hận không thể bò bằng bốn chân.

Không được, nhũn chân rồi... Bạch Khiêm Dịch ngồi xuống tảng đá bên cạnh.

Hình Vân ngồi đối diện y, đưa nước cho y: "Uống chút đi."

"Cảm ơn..." Bạch Khiêm Dịch lại chẳng thèm quan tâm hình tượng nữa, đổ một ngụm lớn.

"Tuần sau cậu phải về rồi, " Hình Vân nói, "Với cái thể lực cùi bắp này của cậu, sao làm luật sư được?"

Bạch Khiêm Dịch nghe thế, không biết nên đáp lời thế nào.

Lúc trước y đặt ra cho mình một kỳ hạn, nếu như tuần sau không tiến triển chút nào với Hình Vân, y liền cam chịu số phận quay về văn phòng luật làm mọi.

Chỉ là bỗng chốc y cảm nhận được tấm lòng Hình Vân đối với y, bỗng chốc lại cảm thấy đó là hy vọng xa vời, không biết rốt cuộc bước tiếp theo nên đi như thế nào.

Bạch Khiêm Dịch ngẩng đầu nhìn con đường núi thật dài trước mắt, đường núi cong cong uốn lượn, vĩnh viễn không điểm cuối, tựa như cuộc đời của y.

Y cũng chẳng hề muốn nhúc nhích một chút nào nữa, chỉ muốn ngồi phịch tại đây. Quay đầu nhìn lại Hình Vân, Hình Vân vẫn đang tinh lực dồi dào, dường như vừa nãy chỉ là tản bộ trên đất bằng.

"Hình Vân."

"Hả?"

"Cậu cõng tôi đi."

"Hả?"

Bạch Khiêm Dịch ngồi trên tảng đá, ngửa đầu nhìn Hình Vân, lặp lại: "Cậu cõng tôi đi, tôi mệt quá."

Hình Vân không tin nổi, lập tức cười "hà" một tiếng: "Cõng cậu? Mơ đê."

Hắn còn chưa từng cõng Tiết Doanh Song nữa là... Không đúng, nếu là Tiết Doanh Song, chắc chắn sẽ không để hắn cõng, nói gì cũng phải tự mình leo lên.

"Cậu đừng quên, lúc trước tôi còn từng cõng cậu đó."

"Cái đó của cậu làm gì gọi cõng chứ?" Hình Vân biết y đang chỉ chuyện gì, cười nói, "Vừa cõng tôi lên thì mình đã nằm sấp rồi, quỳ bò trên mặt đất, còn phải tự tôi đứng lên nữa."

"Cậu đừng có lấy oán trả ơn."

"Mau đứng lên!"

Hình Vân làm bộ muốn đá Bạch Khiêm Dịch, Bạch Khiêm Dịch nhanh chóng né tránh, hai người cùng nở nụ cười.

Hình Vân nói: "Nếu cậu mệt thật rồi, thì ở đây chờ tôi, phía trên có một nơi tôi muốn đến. Cậu chờ tôi xuống, chúng ta sẽ không leo đến đỉnh núi nữa."

Bạch Khiêm Dịch nói: "Được rồi, bò là được."

Hai người lại xuất phát lần nữa.

Bạch Khiêm Dịch vốn có chút bối rối, nhưng sau khi bị Hình Vân từ chối, ngược lại nhẹ nhõm không ít.

Hình Vân trước kia rất ít từ chối y, chớ nói chi là dùng lời thẳng thắn như vậy để từ chối y.

Chỉ là Hình Vân bằng lòng dùng thái độ nhẹ nhàng như vậy, nói về quá khứ mà họ đã khép lại không nhắc đến, ngược lại khiến y cảm giác được thiện chí của Hình Vân.

Bạch Khiêm Dịch càng thêm tin tưởng, mình có thể từ chức ngay lập tức.

*

Lần này, Hình Vân đi chậm lại, cuối cùng Bạch Khiêm Dịch cũng có thể đuổi kịp.

Bạch Khiêm Dịch nghĩ đến cuộc đối thoại vừa nãy, hỏi Hình Vân: "Đúng rồi, lúc nãy cậu nói muốn đi chỗ nào?"

Hình Vân đáp: "Có lẽ ở phía trước, sắp đến rồi."

Trên đường núi ban đầu chỉ có lác đác vài người leo núi giống như bọn họ, đi đến đây, liền có thể nghe thấy có tiếng người truyền đến từ phía xa, điểm đến có lẽ ở cách đây không xa.

Lại qua năm sáu phút, Hình Vân nói: "Đến rồi."

Bạch Khiêm Dịch vốn tưởng rằng sẽ là một chòi nghỉ mát có thể ngắm phong cảnh, tuyệt đối không ngờ, vậy mà trước mắt xuất hiện một ngôi miếu.

Ngôi miếu nhìn bề ngoài đổ nát nhỏ bé, phóng tầm mắt là có thể quan sắt hết toàn bộ, nhìn là biết có niên đại lâu đời. Nhưng tuy là cũ kỹ, bát hương trước miếu lại cắm đầy hương, có thể nói hương khói hưng thịnh.

Tới đây làm gì?

Bạch Khiêm Dịch đang khó hiểu, chỉ thấy Hình Vân đi lên nhận hương, hẳn là muốn bái lễ.

"Khi nào cậu bắt đầu thắp hương bái Phật đấy?"

"Bây giờ."

Hình Vân đứng trước tượng thần, hai tay cầm hương, cung kính nhắm mắt lại, im lặng không biết đang niệm cái gì.

Trong hương khói lượn lờ, nét mặt Hình Vân nghiêm túc cung kính. Bạch Khiêm Dịch chưa từng nhìn thấy hắn như thế, biết hắn khẳng định đang cầu xin chuyện gì đó quan trọng, nên cũng không làm phiền.

Bạch Khiêm Dịch đi vòng quanh ngôi miếu, lại thấy có một tấm bảng nho nhỏ ở trước miếu, vừa nhìn, mới biết đây là miếu thờ cúng Văn Khúc tinh quân. (2)

Bạch Khiêm Dịch càng thêm khó hiểu, Hình Vân muốn đi thi?

Một hồi, Hình Vân xong việc, hai người lên đường.

Bạch Khiêm Dịch quả thật tò mò, không nhịn được hỏi: "Cậu bái Văn Khúc tinh quân làm gì? Cậu định đi thi à?"

Hình Vân nói: "Tháng sau Tiết Doanh Song phải đi thi."

Bạch Khiêm Dịch sững sờ, chốc lát nở nụ cười: "Chỗ đó có bán bút trí tuệ, tiện thể cậu nên cho cậu ấy mua một cây."

Hình Vân cười nói: "Mua cái đó làm gì, sách em ấy phải tự mình đọc, tôi chỉ là cầu thần phù hộ em ấy, đi thi thuận lợi, đừng ngã bệnh, ra vào bình an. Về phần thi thế nào, tự em ấy chịu trách nhiệm."

Nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Tôi tin em ấy có thể thi tốt, em ấy rất cố gắng."

Lúc nói chuyện, giọng điệu Hình Vân mang ý cười, dường như không quá để bụng.

Nhưng mà Bạch Khiêm Dịch lại không quên được, nét mặt chuyên tâm thành kính của Hình Vân cầm hương khi nãy.

Đó là dáng vẻ toàn tâm toàn ý vì một người khẩn cầu trời cao mới có.

Đáy lòng Bạch Khiêm Dịch bay lên một cảm giác rất kỳ quái.

*

Lại bò thêm một hồi, cuối cùng đã đi đến đỉnh núi.

Một đoạn đường trước khi trèo lên đỉnh đặc biệt gập ghềnh, ngay cả Hình Vân cũng không chịu được. Hình Vân mặt đỏ lên, thở hồng hộc: "Cuối cùng cũng tới nơi..."

"Tôi hết nổi rồi..." Hai chân Bạch Khiêm Dịch mềm nhũn, quỵ.

Lúc này, một chiếc xe buýt chạy qua trước mặt Bạch Khiêm Dịch.

Bạch Khiêm Dịch:?

Bạch Khiêm Dịch ngẩng đầu, chỉ thấy nhìn thấy con đường trên đỉnh núi được trải nhựa ngay ngắn, hoàn toàn khác biệt với con đường đá bọn họ đi vừa nãy.

Lại nhìn, ven đường còn có một trạm xe buýt, xe buýt chạy đến, thả du khách xuống.

"... Có xe chạy lên được sao???" Bạch Khiêm Dịch ngỡ ngàng.

"Bằng không nhà hàng trên núi làm sao mà làm ăn?" Hình Vân quả quyết, "Xe này còn chạy rất nhanh, từ khu du lịch đến đỉnh núi chỉ có 20 phút."

20 phút? Chúng ta bò gần 3 tiếng đó!

Bạch Khiêm Dịch sắp điên rồi, đã có xe, sao còn không ngồi chứ?

Nhưng mà, trong đầu Bạch Khiêm Dịch hiện lên hình ảnh Hình Vân cầm hương.

Y bỗng nhiên hiểu ra.

Hình Vân leo đoạn đường núi này, không phải là muốn trên đường cầu Văn Khúc tinh quân cho Tiết Doanh Song sao.

Bạch Khiêm Dịch nhìn Hình Vân bên cạnh cả người mồ hôi, thở không ngừng, muốn hỏi.

Đó là tình cảm gì, mới sẵn lòng vì một người mà làm như vậy.

*

Tác giả có điều muốn nói:

Song Song chỉ là "trốn" 2 chương này thôi ha, cũng không có logout đâu, em luôn có mặt trong nhất cử nhất động của cờ hó nha.

Chương kế tiếp, Song Song "release" tàng hình.

~ Ruby: Ghi chữ release tự nhiên tui muốn coi Sakura quá =)))))

-

Ngoài ra, về Thầy Bạch.

Bất kể có thích thầy Bạch hay không cũng rất bình thường, chẳng qua tiền đề của "Thế thân" chính là sự tồn tại của "Bạch nguyệt quang", quá trình thúc đẩy tình cảm của thế thân & tổng tài đòi hỏi phải có thầy Bạch, vì vậy thầy Bạch phải tồn tại ha, y còn có nhiệm vụ cần làm mà!

~ Ruby: Thiệt ra tui cũng bị bệnh như thầy Bạch đó, làm một công việc đến nỗi cảm thấy quá nhàn chám, muốn buông hết tất cả đi nghỉ ngơi. Mà lại nhớ tới mình thuộc dòng họ Đỗ...nghèo khỉ =))))

~

* Chú thích:

(1) Trần caisson: Một kiểu trần nhà phong cách Trung Hoa

chapter content



(2) Văn Khúc tinh quân: là vị tinh tú chuyên cai quản công danh và thi cử của con người thế gian.