Thế Thân Tình Cũ Là Ảnh Hậu

Chương 42




Rõ ràng đã biết trước kết cục của bản thân, biết rõ anh không thuộc về mình, nhưng sao cô lại cảm thấy buồn như vậy.

Thời Tranh không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, cô lắc lắc cái đầu sớm đã nặng trịch của mình để giữ tỉnh táo. Mấy ngày nay, vì để trốn khỏi tai mắt của An Minh Triết mà cô đã không nghỉ ngơi hẳn hoi. Ngay cả khi ngủ, cô cũng bị một cơ ác mộng đáng sợ quấy rầy, hơn nữa hiện tại cô còn đang mang thai, cho nên cảm xúc của cô cũng bất ổn lại hay suy nghĩ linh tinh.

Trông thấy cô ủ rũ, An Minh Triết cũng trở nên căng thẳng. Mới vừa rồi, khi anh xuống dưới lầu lấy sữa bò lên cho cô đã lên mạng tra thử những việc cần phải chú ý khi chăm sóc phụ nữ mang thai. Trên đó có nói phải để cho sản phụ có tâm trạng thật thoải mái, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.

Nghĩ đến đây, An Minh Triết dịu dàng dỗ dành. "Sao vậy? Có chuyện gì khiến em không vui sao?"

"Nếu như sau này anh gặp một người anh cực kỳ thích thì anh sẽ làm gì?"

"Đương nhiên là tôi sẽ làm mọi cách để có thể giữ chặt lấy cô ấy rồi." An Minh Triết không nghĩ nhiều mà trả lời, ánh mắt anh khi nhìn Thời Tranh trở lên nhu hòa. Đối với anh, cô gái trước mặt chính là người anh muốn ở bên cạnh cả đời nhưng có vẻ như cô vẫn chưa nhận ra điều đó.

"Bây giờ thì ngoan ngoãn uống sữa đi." An Minh Triết đưa ly sữa tới trước mặt cô, nhưng khi ly sữ vừa đưa đến trước mặt thì gương mặt nhỏ nhắn đã nhăn lại biểu hiện khó chịu. Cô đem chăn trùm kín đầu tạo thành mộ bức tường ngăn cách hai người.

Nghe anh nói xong, Thời Tranh cản thấy hụt hẫng. Nếu như sau này An Minh Triết cùng Trang Tĩnh Man yêu nhau, thì cô sẽ bị gạt ra rìa và rồi cô sẽ phải hứng chịu tất cả những chuyện đã xảy ra trên người nguyên chủ. Thấy Thời Tranh vẫn trùm chăn biến mình thành một cái kén không chịu ra, mày kiếm của An Minh Triết khẽ nhăn lại. Anh không hiểu bản thân trả lời sai ở đâu mà lại khiến cho cô không vui. Tuy nhiên An Minh Triết lại không thể làm gì cả chỉ đành bất lực thỏa thuận.

"Thôi được rồi. Nếu như em ngoan ngoãn uống hết ly sữa này, sau đó nghỉ ngơi thật tốt thì vài ngày nữa khi thời tiết tốt hơn anh sẽ đưa em về nhà thăm cha mẹ của em. Được chứ?"

"Thăm ba mẹ sao? Anh nói thật chứ?" Lúc này Thời Tranh ló đầu ra, giọng điệu không giấu nổi vui vẻ, cô ngoan ngoãn nhận lấy ly sữa trên tay An Minh Triết rồi nén cơn buồn nôn ở cổ họng mà uống hết sạch.



Theo như những gì tiểu thuyết đề cập đến, nguyên chủ Thời Tranh là con gái thứ ba của một gia đình làm nghề nông ở một vùng nông thôn, ở nơi đó, nhà nguyên chủ là nghèo nhất. Thời Tranh còn có hai người chị gái và một người em trai. Bởi vì gia cảnh nghèo khó, cả hai chị gái đều đã bỏ học từ khi mới lên lớp sáu để đi làm kiếm tiền phụ giúp gia đình, đến năm hai người họ mười tám tuổi liền kết hôn.

Chị cả của Thời Tranh là một người phụ nữ hiền dịu, cô tuy học vấn thấp nhưng kết hôn với một người chồng cùng tầm tuổi mình, mà chồng cô lại rất yêu thương cô. Không giống như chị hai của Thời Tranh, chị hai sau khi nghỉ học thì làm việc tại một quán bar, sau đó thì dùng thủ đoạn để đến với một tên nhà giàu mới nổi. Mà tên nhà giàu kia lại lớn tuổi hơn chị ta rất nhiều, hơn nữa gã ta đã kết hôn và có một cô con gái bằng tuổi chị hai cô.

Khi mới trở thành phu nhân nhà giàu, chị hai của Thời Tranh thường xuyên lén lút đưa tiền trợ cấp cho gia đình. Nhưng người chồng nhà giàu của chị ta lại rất khinh thường gia đình họ nghèo khổ liền bắt chị ta cắt đứt với gia đình. Ngoài mặt thì chị hai đồng ý còn sau lưng vẫn lén trợ cấp cho gia đình mặc dù không còn nhiều như ban đầu.

Đến khi nguyên chủ học lớp mười một, bởi vì diện mạo xinh đẹp nên đã được rất nhiều bạn học khác phái chú ý tới. Thấy Thời Tranh càng lớn càng xinh đẹp, chị hai liền ngỏ ý muốn giới thiệu một ông chú nhà giàu cho cô nhưng bị cô thẳng thừng từ chối sau đó xách đồ lên thành phố kiếm sống.

"Thời Tranh... Thời Tranh." Tiếng gọi của An Minh Triết kéo Thời Tranh trở về hiện thực. Đến khi cô định thần lại thì phát hiện bản thân đang ngồi cuộn mình trong lòng An Minh Triết giống như một chú mèo nhỏ. Còn An Minh Triết lúc này lại đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt chứa ta sủng nịnh.

"Anh... Sao tôi lại..." Thời Tranh lúng túng đẩy An Minh Triết cách xa mình ra nhưng lại khống thể. Cô càng cựa quậy thì vòng tay anh lai siết chặt hơn cho đến khi cô giơ cờ trắng đầu hàng, ngoan ngoãn rúc mặt vào trong lồng ngực anh.

Thời Tranh không hiểu tại sao bản thân cô lại rất hay ỷ lại vào anh, khi bên canh anh, nội tâm cô cảm thấy bình yên khó tả. Cô tham lam muốn giữ lấy hơi ấm của anh, hít hà mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể anh.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế, một tay ôm lấy cô, một tay đặt lên cái bụng bằng phẳng xoa nhẹ, ánh mắt gương mặt để lộ rõ sự vui mừng.

Chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ ập đến. Ban đầu Thời Tranh chỉ gật gù vài cái nhưng sau đó do quá mệt mỏi nên đã ngả vào lòng An Minh Triết ngủ thiếp đi. Sau khi xác định Thời Tranh đã ngủ say, An Minh Triết nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi nhanh chóng ra ngoài gọi điện thoại.