Người nào đó vẫn đang ngơ ngác vì vừa bị đuổi ra khỏi phòng: "…"
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Bùi Viện âm thầm thở dài một hơi.
An tổng của hắn từ khi biết yêu đương đã trở nên lười biếng rồi.
Sau khi quay xong quảng cáo cho công ty bánh ngọt, Thời Tranh liền bắt xe từ studio đến công ty của An Minh Triết. Mặc dù trước đó Lạc Mộ An muốn dùng xe của công ty để đưa Thời tranh đến tập đoàn giải trí An Vũ nhưng đã bị cô từ chối.
Từ studio mà Thời Tranh quay quảng cáo đến tập đoàn giải trí An Vũ mất khoảng hai mươi phút, vừa hay bữa ăn trưa vừa qua không lâu, mấy chiếc bánh ngọt cô đem đến có thể để ăn nhẹ. Khi vừa đến nơi, cô liền gửi tin nhắn thông báo cho An Minh Triết sau đó tự mình đi vào.
Thời Tranh vào trong đại sảnh, mấy nhân viên tiếp tân liền chụm đầu lại xì xào to nhỏ với nhau. Khi nhìn cô, ánh mắt họ không giấu nổi địch ý cùng ghen ghét.
Thời Tranh trực tiếp đi lướt qua bọn họ sau đó đi đến thang máy dành cho nhân viên trong công ty nhấn số tầng.
"Tĩnh Man, cậu nói thật sao? An tổng muốn cậu nấu bữa trưa cho anh ấy? Phải chăng anh ấy để ý cậu"
Trang Tĩnh Man vội vàng đưa tay lên che miệng của cô bạn thân lại, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên vì ngại, lí nhí nói: "Tố Tố , Không phải như cậu nghĩ đâu. Lúc mình lên nộp bản kế hoạch tình cờ thấy bệnh đau dạ dày của anh ấy tái phát, cho nên mình mới nấu cháo cho anh ấy ăn. Cứ coi như mình nấu giúp anh ấy là vì trả ơn anh ấy đã minh oan giúp mình đi."
"Cậu nó mình mới nhớ. Con ả Tô Du Yên đang ghét đó dám bắt nạt cậu lại còn vu khống cậu đánh cắp bản thiết kế sản phẩm mới của công ty bán cho công ty đối thủ. Cũng may là An tổng không bị ả ta lừa, nếu không thì để cậu phải chịu oan uổng rồi." Đoàn Tố Tố nói với giọng bực tức, khi nhắc đến người tên Tô Du Yến, giọng nói cô ta có chút khinh thường cùng trào phúng cngay sau đó lại không ngừng lải nhải về điểm tốt của An Minh Triết cho Trang Tĩnh Man nghe. Không ngờ sau khi Trang Tĩnh Ma nghe cô ta nói xong thì lại thở dài.
"An tổng là người chúng ta không thể với được đâu. Tớ nghe nói anh ấy đã có bạn gái rồi."
Lời vừa dứt Đoàn Tố Tố liền khinh thường nói: "Ai nói với cậu là An tổng đã có bạn gái chứ? Người cậu nói đến không tồn tại. Thực ra, anh ấy có bao nuôi một cô tình nhân, nhưng mà tớ nghe mọi người trong công ty đồn cô tình nhân đó suốt ngày bám lấy An tổng khiến cho anh ấy chán ghét cho nên anh ấy đã muốn bỏ cô ta. Nhưng cô ta lại lì lợm bám lấy anh ấy…"
thời Tranh đứng lặng một chỗ nghe hai ngườ kia nói, mặc dù hiện tại hai người họ đã đi khuất nhưng những lời nói đó vẫn vang vọng trong đầu cô. Sự xuất hiện của họ khiến cho Thời Tranh chợt cảm thấy bất an. Tại vì theo như nguyên tác thì khoảng ba tháng nữa nữ chính Trang Tĩnh Man và An Minh Triết mới gặp mặt. Và ngay sau đó, An Minh Triết thấy gương mặt cô ta có chút giống tình đầu của mình liền muốn bao nuôi Trang Tĩnh Man nhưng bị cô ta từ chối.
Tuy nhiên, cha của Trang Tĩnh Man là Trang Quốc Hoan vì cờ bạc mà vay nợ một khoản tiền khổng lồ, thân là con cả cô liền đứng ra chịu trách nhiệm chi trả hết khoản tiền. Nhưng vì đến thời hạn mà Trang Tĩnh Man vẫn chưa thể kiếm đủ số tiền trả nợ nên đành phải tìm đến An Minh Triết.
Sau đó, Trang Tĩnh Man liền trở thành tình nhân của An Minh Triết. Sau một thời gian ở chung, An Minh Triết dần dần nảy sinh tình cảm với Trang Tĩnh Man, mà chất xúc tác để cho tình cảm của hai người đi lên là nữ phụ ác độc, ngu ngốc Thời Tranh.
Nếu như Thời Tranh nhớ không lầm thì thời gian nam nữ chính gặp nhau là vào ba tháng tới. Nhưng hiện tại vẫn chưa đén thời gian đó.
Chẳng lẽ là do con bướm nhỏ là cô đã khiến cho cốt truyện đang dần lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó.
__
Trong khi Thời Tranh đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, thì cửa thang máy cũng mở ra. Từ trong đám người trong thang máy, Bùi Viện đi đến trước mặt Thời Tranh, khẽ cười nhẹ, nói:
"Thời tiểu thư. Hiện tại An tổng đang phải tiếp một vị đối tác quan trọng, nên đã kêu tôi xuống đây đưa cô lên trên phòng làm việc của ngài ấy." Nói rồi, Bùi Viện đứng sang một bên nhường đường cho Thời Tranh đi trước nhưng cô vẫn đứng nguyên tại chỗ liền tiếp tục gọi.
"Thời tiểu thư… Thời tiểu thư…"
Khi Thời Tranh phản ứng lại thì đã thấy Bùi Viện đứng cạnh nhìn mình một cách dò xét. Thấy vậy, cô ngượng ngùng cười trừ rồi đáp: "Không cần phiền anh như vậy đâu, tôi tự lên được."
"Vậy cũng được." Bùi Viện không nghĩ nhiều lập tức đồng ý.
Nhìn cánh cửa thang máy dần dần đóng lại, Bùi Viện lại thở dài. Hắn không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong ngày thở dài. Lúc này đây, hắn cảm thấy bản thân như đang già đi vài tuổi.
Hai cái người này hôm nay bị làm sao vậy? Cả hai đều ngẩn ngơ không biết thả hồn đi tận đâu.