↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
"Ông chủ, Lan Tâm tiểu thư ăn cơm xong thì đã lên lầu, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi tan làm nhé."
Dì Vương nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở trước cửa, cung kính nói.
"Tốt, hôm nay tâm tình cô ấy như thế nào?" Người đàn ông giống như vô tình hỏi.
"Hôm nay Lan Tâm tiểu thư mua rất nhiều đồ, một xe còn chở không hết. À đúng rồi, Lan Tâm tiểu thư có hỏi tôi quần áo của cô ấy nên để ở đâu, phòng để quần áo của ngài đã đầy, không có sự cho phép của ngài tôi cũng không..." Dì Vương như nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt có chút khó xử.
"Cứ để trong phòng của tôi, hoặc là ngày mai kêu người sửa sang lại căn phòng dành cho khách kia, biến nó thành phòng để quần áo."
Hắn biết đồ của phụ nữ rất nhiều, nhưng cũng không hề cảm thấy phiền phức, đối với hắn mà nói, chuyện này chỉ cần nói một câu là đủ để giải quyết.
Nhưng dì Vương nghe xong thì âm thầm líu lưỡi, xem ra vị Lan Tâm tiểu thư này sẽ ở lại đây lâu dài.
Ông chủ còn định xây một phòng để quần áo của cô ấy, sau này, bà phải đối xử với cô gái này cẩn thận hơn mới được.
"Vậy..."
"Bà tan làm đi, phải chăm sóc tốt cho cô ấy."
"Đã biết." Dì Vương vội vàng gật đầu.
Bên trong phòng để quần áo của phòng ngủ chính.
Lan Tâm đương nhiên nghe thấy tiếng động cơ xe ở dưới lầu, nhưng cô vẫn ngồi quỳ trên chiếc thảm ở trong phòng để quần áo như buổi tối ngày hôm qua, hôm qua là diễn kịch, còn hôm nay cô thật sự đang vui mừng sắp xếp lại chiến lợi phẩm của mình.
Nghe tiếng mở cửa, người đàn ông còn chưa xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, Lan Tâm đã xoay đầu về hướng người đàn ông sẽ xuất hiện.
"Đang làm gì vậy?" Một giọng nói trầm thấp và từ tính vang lên.
Người còn chưa tới, âm thanh đã tới trước.
Cô lúc này giống như mới nhận ra hắn đã trở về, vui mừng nói: "A Nghiêm đã về rồi... hôm nay thật là vất vả."
Thịnh Nghiêm Minh lúc này đang đứng trước cửa của phòng ngủ chính, nhìn cô gái ngồi dưới đất đang cười xán lạn với hắn, hệt như một cô vợ nhỏ nói "vất vả rồi" mỗi khi chồng mình tan làm.
Hắn bỗng dưng cảm thấy, hôm nay làm việc hình như không mệt chút nào.
Lơ đi những từ không nên xuất hiện vừa nảy ra trong đầu, hắn cũng cười cười, "Đang xem chiến lợi phẩm hôm nay sao?"
Khoé miệng hắn nở một nụ cười, mang theo vẻ trêu chọc.
Ngay cả chính Thịnh Nghiêm Minh cũng không biết, vẻ mặt hắn lúc này dịu dàng biết bao nhiêu.
"Cái đó, A Nghiêm, hình như hôm nay em tiêu của anh rất nhiều tiền." Lan Tâm có chút thấp thỏm nhìn hắn.
Thịnh Nghiêm Minh nhìn cô, "Tuệ Tuệ không cần lo lắng, Tuệ Tuệ vui vẻ là tốt rồi. Tới đây, cho tôi xem Tuệ Tuệ đã mua những gì?"
Người đàn ông ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt nhỏ không hề trang điểm của cô.
Hắn tiện tay cởi bỏ hai nút áo trên cùng, lộ ra lồng ngực cường tráng, hơi thở dương cương nháy mắt ập vào trước mặt Lan Tâm.
Sau khi thành niên, hắn rất ít khi tuỳ ý ngồi trên mặt đất như vậy, hiện tại hắn lại bắt chước cô, ngồi trên mặt đất bóc từng chiếc hộp được đóng gói kỹ càng.
Đột nhiên, hắn cầm được một gói hàng.
Lan Tâm như nhớ ra gì đó, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, "A.. A Nghiêm, cái đó không cần phải mở ra đâu."
Thịnh Nghiêm Minh thấy phản ứng đó của cô, hắn khẽ hôn lên gương mặt nhỏ đang đỏ bừng, lên tiếng trêu chọc, "Sao vậy, Tuệ Tuệ mua gì mà tôi không thể xem à?"
Lan Tâm bị người đàn ông đột ngột tập kích doạ sợ, cô nhắm mắt lại bày ra bộ dạng thấy chết cũng không sờn nói, "À thì... đây là nội y, cùng với mấy bộ váy ngủ."
"Có phải rất gợi cảm hay không? Hửm? Cho nên Tuệ Tuệ của chúng ta mới cảm thấy thẹn thùng?" Thịnh Nghiêm Minh ôm Lan Tâm, thì thầm bên tai cô.
"K.. Không phải A Nghiêm bảo thích sao?" Cô gái bất mãn chu môi, sau đó trộm mở mắt ra nhìn phản ứng của người đàn ông.
"Ừm, rất thích, vậy nên Tuệ Tuệ mỗi ngày sẽ mặc một bộ khác nhau cho A Nghiêm xem sao?"
Người đàn ông cũng không từ chối khi thấy cô ngoan ngoãn lấy lòng mình.
"Ừ." Cô gái cũng không vứt quần áo đi, chỉ xoay người chôn ở trước ngực của người đàn ông, nhẹ nhàng cọ cọ, hệt như một chú mèo con mới sinh.
"A Nghiêm."
"Hửm?"
"Có phải em mua quá nhiều hay không? Dì Vương bảo không đủ chỗ để để." Lan Tâm có hơi tức giận bởi vì không được treo đồ bên trong tủ quần áo của Thịnh Nghiêm Minh, thế là cô trộm tố cáo với hắn.
"Sao lại không? Ngày mai tôi sẽ cho người sửa sang lại phòng bên cạnh, biến nó thành phòng để quần áo của Tuệ Tuệ, còn to hơn phòng cả phòng của tôi nữa, Tuệ Tuệ thấy sao?"
"Cảm ơn A Nghiêm!"
"Ngày mai tôi sẽ gọi công ty nội thất tới đây một chuyến, nếu em có nhu cầu gì, hay thích hình thức như thế nào, cứ việc nói với bọn họ. Còn có phương án trang trí phòng để đồ linh tinh này nọ, em có thể tự mình đề xuất."
Sau khi về nhà, Thịnh Nghiêm Minh dường như đã biến thành một con người khác. Lan Tâm vùi mặt trong ngực hắn, ngoan ngoãn gật đầu.
"Đúng rồi! A Nghiêm... em cũng có quà tặng cho anh nè." Mặc dù quà này mua bằng tiền của hắn.
Cô giống như nhớ tới cái gì, xoay người bắt đầu tìm kiếm.
Rốt cuộc cũng tìm thấy một cái túi, Lan Tâm lập tức đưa cho Thịnh Nghiêm Minh.
Trong lòng Thịnh Nghiêm Minh cảm thấy ấm áp, nụ cười trên mặt cũng tươi hơn.
"Là cái gì?"
"Anh mở ra xem đi..." Cô lắc lắc cánh tay hắn làm nũng.
Thân mật sờ sờ cái mũi nhỏ của cô, hắn chậm rãi mở chiếc túi kia ra.
Kỳ thật, khi nhìn thấy logo in bên ngoài chiếc túi, trong lòng hắn đã hiểu rõ.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút vui vẻ, dụng tâm của cô hắn có thể cảm nhận được, chẳng sợ lông cừu được lấy từ người con cừu.
"Sao em lại biết tôi hay dùng nhãn hiệu này?"
"Hôm qua thắt cà vạt cho anh mới thấy đó." Kỳ thật sáng nay cô cố ý đi vào xem.
"Đúng vậy, tôi chỉ dùng cà vạt của nhãn hàng này."
Bởi vì đây là quà tặng duy nhất mà hắn nhận được từ người phụ nữ kia.
Nhưng hắn sẽ không bao giờ nói cho Lan Tâm biết.
Nhìn xem, tra nam xứng tiện nữ, thật tuyệt.
Chẳng có ai thiệt tình, vậy nên cũng chẳng có ai thua thiệt.
*** Sorry mọi người, chưa kịp beta lại nên hôm nay mới đăng :