Thế Thân Thượng Vị - Chiếu Vô Miên

Chương 20




↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────

Không biết do bên trong xe quá nhiều khí nóng hay là do nhiệt độ cơ thể hai người tăng cao mà một bầu không khí ái muội bắt đầu quanh quẩn.

Thịnh Nghiêm Minh không khỏi ôm chặt cô gái mềm mại yêu kiều trong ngực, cúi đầu hít hà mùi hương tản ra từ đỉnh đầu cô.

Hắn giống như sắp không khống chế nổi chính mình.

Lan Tâm tất nhiên cũng cảm nhận được sự xao động của hắn, nhưng cô không định giao mình cho hắn đêm nay.

Ở thanh lâu bán mình còn phải giao bạc trước, nào có chuyện hời như vậy được.

Dù sao cũng làm ở vũ trường một đoạn thời gian không ngắn, Lan Tâm tất nhiên cũng từng nghe về việc có người bóc bánh mà không trả tiền.

Tuy người đàn ông này thoạt nhìn không giống người sẽ làm ra chuyện đó, nhưng cô cũng không muốn để hắn đắc thủ một cách dễ dàng như thế.

Cho dù là thời đại nào, đồ vật không dễ dàng có được mới có thể khiến người ta quý trọng.

Ví dụ như người phụ nữ có diện mạo giống cô ở trong lòng hắn.

Xe chậm rãi dừng lại trước một căn biệt thự ba tầng vô cùng hiện đại.

Xung quanh biệt thự mang vẻ bí ẩn và an tĩnh, ở trong bóng đêm, không thể nhìn ra phong cách kiến trúc của nó.

Cửa lớn trước biệt thự tự động mở ra, trợ lý cầm ô, chờ người đàn ông mở cửa xe.

Thịnh Nghiêm Minh nửa người trên trần trụi ôm lấy một cô gái nhỏ xinh mặc áo sơ mi nửa trong suốt bước ra.

Thịnh Nghiêm Minh cúi đầu nhìn thoáng qua cô gái nhỏ đang ngủ say, trên mặt còn vương nước mắt, dường như gặp phải ác mộng, cô khẽ chau mày.

Hắn thở dài trong lòng, đau lòng thay người anh em đang dâng trào của mình.

Tiến vào bên trong biệt thự có phong cách tối giản nhưng không hề đơn giản, khi hắn bước lên lầu hai, cô gái nhỏ đang "ngủ say" đột nhiên cử động.

"Ưm..." Cô giống như một con mèo sữa dụi đầu vào trong ngực khiến trái tim hắn đột nhiên mềm đến rối tinh rối mù.

Lông mi giống như cây quạt khẽ lay động, hắn nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, không hề để ý tới nước bùn trên người và băng vải dơ bẩn trên tay cô.

Điều này đối với một người có thói ở sạch như hắn là một chuyện vô cùng thần kỳ.

Nói cách khác, đưa một người toàn thân dơ bẩn vừa mới quen biết một đêm lên giường của mình, nghĩ thế nào cũng thấy vô cùng quỷ dị.

Nhưng đêm nay, hắn đã làm quá nhiều chuyện quỷ dị, cho nên cũng thành thói quen.

"Đây là chỗ nào nha..." Cô gái nhỏ mở đôi mắt nhập nhèm ra, cô nằm ở trên giường lớn màu đen của hắn, trên người mặc áo sơ mi rộng thùng thình, một vài cúc áo phía trên đã bị nhũ thịt đầy đặn làm cho bung ra, nụ hồng bên trong như ẩn như hiện.


Cô gái vẫn không hề biết gì, chỉ ngồi đó nhìn hắn nghi hoặc.

Vai ngọc nửa lộ, đùi ngọc khẽ nhếch, cô không hề biết bộ dáng lúc này của mình có lực sát thương lớn đến mức nào.

Hai mắt Thịnh Nghiêm Minh mở lớn, cúi đầu nhìn cô.

Đôi mắt đen nhìn cô một cách chuyên chú, "Đây là nhà tôi, cô đang ở trên giường của tôi."

Trong nháy mắt, ánh sáng phía trên đã bị bóng ma bao phủ, hormone mãnh liệt của giống đực trực tiếp phả lên mặt Lan Tâm. Cô thậm chí có thể cảm nhận được, sâu trong thân thể có một dòng nước nóng bỏng trào ra.

Không được, lúc nào cũng được nhưng tuyệt đối không thể là đêm nay.

Trên mặt cô vẫn là biểu tình nhút nhát sợ hãi như cũ, dường như không dám nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy dục vọng của người đàn ông, cô kiềm lòng không được mà dịch cả người về sau.

"A, đau quá." Trong mắt cô gái nhanh chóng đong đầy nước mắt khiến dục vọng của người đàn ông lập tức giảm đi phân nửa.

Mẹ nó, đáng chết, hắn thiếu chút nữa quên mất tay cô còn có vết thương.

Đỡ cô gái đang giãy giụa kinh hoàng ngồi dậy,  người đàn ông vội vàng ngồi xổm xuống cởi bỏ băng vải kiểm tra vết thương giúp cô.

Băng gạc được hắn mở ra một cách nhẹ nhàng, lộ ra miệng vết thương dữ tợn bên trong, nước mắt cô gái rơi xuống từng giọt. Nước mắt nóng rực rơi trên mu bàn tay khiến hắn bất giác run rẩy.

Thịnh Nghiêm Minh ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cô, "Đau không?"

Lan Tâm gật đầu rồi lại lắc đầu, dường như không muốn để lộ vết thương trước mặt người khác. Cô muốn rút tay về, nhưng bị người đàn ông nắm lấy.

"Ngài nắm đau tôi." Cô khóc nức nở nói.

"Vậy cô đừng lộn xộn nữa." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trong phòng ngủ.

"Vâng." Cô ngoan ngoãn trả lời, nhưng không dám liếc mắt nhìn hắn dù chỉ một cái.

Thậm chí, hắn có thể nhìn thấy được lông mi cô vì khẩn trương và thẹn thùng mà khẽ động đậy, còn có vành tai tinh tế mượt mà đang phiếm hồng giấu bên trong tóc mai.

Muốn cắn, vẫn là, muốn làm.

Lúc này, hắn mới có cơ hội quan sát miệng vết thương của cô.

Ngón tay thon dài và bàn tay không có chỗ nào là lành lặn, pha lê ghim vào đã được xử lí sạch sẽ, nhưng thuốc vừa bôi lúc ở hội sở đã bị nước mưa làm trôi đi hết.

Lúc này, chỉ còn một chút thuốc sót lại và máu thấm ra ở trên băng vải, miệng vết thương bởi vì ngâm trong nước lâu mà trở nên trắng bệch.

Tuỳ tiện vứt băng vải ở một bên, hắn nhịn không được đặt câu hỏi, "Đau không?"

Nói xong hắn mới ý thức được bản thân vừa hỏi một vấn đề thật ngu ngốc, bị thương thành như vậy, ai mà không đau chứ.

Nhưng cô gái ngốc nghếch này lại lắc lắc đầu, "Không đau, chỉ là..."

Cô lắc cái đầu nhỏ, vẻ mặt vô cùng khó xử.

Trái tim hắn giống như bị mèo cào, nhịn không được truy vấn.

"Làm sao vậy?"

Vội vàng như thế, một chút cũng không giống tính tình thường ngày của hắn.

Lan Tâm ấp úng, "Chuyện là... trong nhà ngài có thuốc hay không? Tay của tôi có lẽ cần phải thoa thuốc, tôi sợ không xử lí tốt sẽ bị nhiễm trùng. Tôi cũng không muốn làm phiền ngài đâu, bình thường tôi cũng không như vậy. Tôi có thể trả tiền thuốc cho ngài, hy vọng ngài không thấy tôi phiền phức."

Nghẹn ngào nói xong, hốc mắt lại một lần nữa đỏ lên.

Từ nhỏ Lan Tâm đã được dạy rằng, nước mắt của phụ nữ rất hữu dụng, phải dùng nó khi cận kề với lưỡi dao, phải dùng nó trên người người đàn ông mà cô thấy hứng thú.

Đặc biệt là người đàn ông đã thấy toàn bộ tình cảnh bất hạnh mà cô gặp phải.

Đối với chuyện này, cô tin tưởng không hề nghi ngờ.