"Hữu Thiên, sao ngươi lại ở đây?"
.
Sau khi được Hữu Thiên đưa về phòng, Tại Trung an ổn nằm trên giường nhìn con người đang ở trước mắt, cảm giác không chân thực dâng lên. Nơi đây là Minh trang a, Hữu Thiên sao có thể ở trong Minh trang được?
.
"Bởi vì ta biết ngươi cần ta ở bên cạnh ngươi a." Hữu Thiên ôn nhu mỉm cười nói với Tại Trung "Ngươi mới tỉnh lại, nhất định là rất khát, uống nước đi." Hữu Thiên cầm chén nước ghé sát môi Tại Trung.
.
Tại Trung ngoan ngoãn uống hết nước trong chén, sau đó lại nhìn Hữu Thiên, nước mắt chảy ra giàn giụa.
.
"Sao lại khóc?" Hữu Thiên cuống quít lấy tay lau đi lệ ngân của y "Người muốn khóc phải là ta mới đúng. Ngươi có biết bộ dạng hiện giờ của mình thực sự làm ta sợ muốn chết." Thanh âm Hữu Thiên tuy trầm ấm vang lên nhưng lại mang theo trách cứ.
.
"Hữu Thiên, ta thực sự rất hận!!! Vì sao ngay cả chết ta cũng không làm được?" Tại Trung vô cùng buồn bã.
.
"Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?!" Hữu Thiên nghe xong liền hết sức tức giận "Ngươi có biết những ngày ngươi hôn mê không tỉnh, có bao nhiêu người vì lo lắng mà mất ăn mất ngủ hay không?! Sao ngươi có thể nói ra câu đó?! Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng không được làm tổn thương bản thân mình."
.
"Có quan hệ gì chứ, nói cho cùng, đâu có ai quan tâm đến ta!" Tại Trung tự cười cười giễu cợt chính mình.
.
"Sao lại không có ai quan tâm? Ta, Tuấn Tú, Phác đại phu, Trầm Xương Mân đều vô cùng lo lắng cho ngươi, ngươi không biết sao? Chính là do trong lòng ngươi, ngoại trừ Trịnh Duẫn Hạo ra, những người khác có suy nghĩ gì, cư xử ra sao, ngươi mới là người không để tâm đến? Ngươi biết không? Nhưng ngay cả Trịnh Duẫn Hạo, hắn cũng rất lo cho ngươi! Thậm chí có thể nói, hắn là người lo lắng nhất đấy..." Hữu Thiên vừa nói vừa nhìn về hướng khác. Tuy rằng trong lòng gã cực lực không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đâu có thể thay đổi.
.
"Hắn?" Tại Trung hừ lạnh một tiếng "Đúng vậy, hắn lo là ta chết rồi, thì không còn ai để hắn lăn qua lăn lại nữa." (Oan quá!!! Hạo ca tội nghiệp!!!)
.
"Trong lòng đệ, ta thực sự quá quắt như vậy sao?"
.
Từ ngoài cửa truyền đến thanh âm run rẩy của ai đó, Duẫn Hạo không biết từ khi nào đã đứng ở đó.
.
Tại Trung lạnh lùng nhìn Duẫn Hạo, trong mắt tràn đầy hàn ý.
.
"Phác Hữu Thiên, ngươi có thể ra ngoài một chút được không?" Duẫn Hạo kiệt lực khống chế chính mình, cố gắng giũ bình tĩnh nói với Hữu Thiên.
.
Hữu Thiên nhíu nhíu mày, ánh mắt không tự chủ mà nhìn sang Tại Trung. Tại Trung mới tỉnh lại còn suy yếu như vậy, để y và Trịnh Duẫn Hạo ở chung một chỗ, lỡ có chuyện xảy ra thì...
.
"Hữu Thiên, ngươi đi ra ngoài đi, sẽ không có chuyện gì đâu." Tại Trung chăm chú nhìn Hữu Thiên, để gã yên tâm. Y cũng rất sợ Hữu Thiên cố ý ở lại đây, sẽ chọc giận Duẫn Hạo.
.
Tính mệnh của ta đã không còn quan trọng nữa, nhưng ta không thể không quan tâm đến Hữu Thiên được!!!
.
"Được, ta sẽ đứng ngay ở ngoài, có việc đã gọi ta." Hữu Thiên cúi đầu nói khẽ vào tai Tại Trung những lời này, sau đó mới đứng dậy rời khỏi phòng.
.
"Tại Trung, ta thực sự rất vui, rốt cuộc đệ đã tỉnh." Đợi Hữu Thiên đi rồi, Duẫn Hạo nhanh chóng đi đến bên giường, dịu dàng nắm tay Tại Trung.
,
Tại Trung không nói năng gì, trong đáy mắt tự lúc nào đã có một tầng băng mỏng, có ý chống cự, muốn rút tay khỏi tay Duẫn Hạo.
.
"Tại Trung, đệ có thể nghe ta nói mấy câu được không." Duẫn Hạo thấy vậy càng nắm tay Tại Trung chặt hơn "Ta biết ta đã đối xử bất hảo với đệ, ngươi hận ta là đúng lắm. Ta đã làm rất nhiều chuyện không nên làm, nhưng đệ có thể cho ta thêm một cơ hội nữa, được không? Dù đệ trừng phạt ta thế nào, ta cũng chịu được hết! Ngay cả việc đệ muốn phế đi võ công của ta, ta cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ cần đệ nói, bất luận là chuyện gì ta đều có thể đáp ứng."
"Thật sao?" Tại Trung khé nhếch khóe miệng... "Vậy để cho ta đi."
.
Duẫn Hạo nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.
.
"Đệ có thể không đi, được không? Đệ vẫn muốn ly khai ta sao?"
.
"Đúng." Tại Trung gật đầu khẳng định mà không nghĩ lấy nửa giây "Ta một khắc cũng không muốn ở bên cạnh ngươi thêm nữa, chỉ cần trông thấy ngươi, ta ngay lập tức đã nghĩ đến chuyện ta có thể từ Minh trang đệ nhất sát thủ biến thành bộ dạng hiện tại là như thế nào!"
.
"Thế nhưng chuyện trước đó?" Duẫn Hạo có chút khó nhịn mà thanh âm cất cao thêm vài phần "Lẽ nào đệ đã quên là ta..."
.
"Không sai, năm xưa là chính ngươi ở ngay trước cửa thanh lâu đã cứu bọn ta đưa về đây. Bất quá chẳng phải ngươi vì Hi Triệt ca nên mới làm như vậy sao? Nhưng dù với mục đích gì, ngươi vẫn là ân nhân của ta, nhưng ngươi có biết? Ta thà tình nguyện bị bán vào thanh lâu, cũng không muốn gặp phải ngươi!" Bởi dù trong thanh lâu, chỉ có thân thể là bị mất đi, nhưng kể từ lúc gặp phải ngươi, ta không chỉ đánh mất thân xác này, mà cả tâm can cũng không giữ nổi. Cho dù làm tiểu quan trong thanh lâu, ngày ngày để "thiên nhân kỵ, vạn nhân áp", cùng lắm chỉ có tấm thân này đau đớn, nhưng bởi vì yêu ngươi, trái tim ta ngày ngày rỉ máu.
.
Lời Tại Trung nói giống như ngàn vạn lưỡi dao, từng chiếc từng chiếc cắm thẳng vào tim Duẫn Hạo, nhức tận xương tủy, đau thấu tâm can.
.
Tại Trung, xin lỗi, hóa ra ta đã khiến đệ bị tổn thương sâu sắc đến vậy.
.
"Trịnh Duẫn Hạo, hoặc là ngươi để ta đi khỏi đây, hoặc là ngươi lấy mạng ta. Ngươi chỉ có thể chọn một trong hai." Giọng nói Tại Trung không hề lưu tình, khô cứng như trái tim y lúc này.
.
"Ta muốn chọn cách thứ ba, muốn đệ ở lại bên cạnh ta." Duẫn Hạo nghẹn ngào nói.
.
"Không có khả năng." Ba chữ kiên quyết tuyệt tình do chính Tại Trung nói ra, lập tức hàn băng sắc nhọn đâm bị thương trái tim cả hai người.
.
Lệ ngân không thể kìm chế thêm được nữa, men theo viền mắt, chảy xuống gò má hao gầy, ướt đẫm khuôn mặt. Duẫn Hạo lập tức quay đầu sang hướng khác, hắn không muốn Tại Trung trông thấy nước mắt của chính mình.
.
"Kim Tại Trung, chỉ cần Trịnh Duẫn Hạo ta muốn làm, không có chuyện gì là không thể." Tận lực để chính miệng mình nói ra lời cứng rắn, Duẫn Hạo cố gắng nhịn xuống đau đớn trong lòng. Hắn biết đã đến mức này, không thể làm Tại Trung hồi tâm chuyển ý được nữa.
.
Nếu đã như vậy, ta chỉ còn cách bắt ép đệ ở lại đây, dần dần bù đắp thôi.
.
"Trịnh Duẫn Hạo, ngươi sai rồi, đối với một người chỉ một lòng muốn chết, dù có muốn ngươi cũng không thể giữ được. Ngươi muốn thử không?"
.
Khóe miệng cong lên để lộ nụ cười kinh diễm mà băng lãnh, so với lưỡi kiếm còn muốn sắc bén hơn, chỉ cần lướt qua lồng ngực, dẫu trong chớp mắt cũng chỉ để lại trái tim băng giá cùng đau đớn khôn cùng.