Tại Minh trang, bên trong sương phòng của Tại Trung, Duẫn Hạo vô cùng lo lắng đứng ngồi không yên ở trước cửa. Xương Mân tuy chỉ đứng yên ở một bên, nhưng vẻ mặt sớm đã âm trầm hết sức.
Duẫn Hạo vừa đem Tại Trung về đến Minh trang, Chính Thù ngay lập tức mang hòm thuốc quen thuộc của mình bắt đầu chữa trị, nhưng bởi tính mệnh Tại Trung lúc này đang là "chỉ mành treo chuông" nên Chính Thù không thể để bất cứ chuyện gì vướng bận đến mình. Duẫn Hạo sau khi bị bắt phải ra khỏi phòng, chỉ có thể đứng chờ ở ngoài cửa, quả thực sốt ruột đến phát cuồng.
Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, thế nhưng bên trong phòng, một chút động tĩnh cũng không có. Duẫn Hạo đã nôn nóng muốn phát điên, chỉ muốn tung chân đạp nát cửa rồi hung hăng tiến vào. Chuyện xảy ra thực sự nằm ngoài suy nghĩ của Duẫn Hạo, Tại Trung cư nhiên lựa chọn cái chết cũng không cam nguyện cũng hắn quay về. Còn gì đau đớn khi biết ái nhân căm hận mình, thậm chí còn sâu nặng đến mức thà chết quyết không chấp nhận đây?
Tại Trung, rốt cuộc ta phải làm thế nào? Phải làm gì thì đệ mới chịu tha thứ cho ta?
"Trang... Trang chủ, không hay rồi!" Một đại hán tâm tình hoang mang rối loạn khẩn trương chạy tới bẩm báo.
"Sao lại ầm ĩ như vậy?! Đã xảy ra chuyện gì?" Duẫn Hạo lòng rối như tơ vò, không thể kiềm chế mà "đánh chó chửi mèo".
"Có một nam nhân vận lam y hùng hổ xông vào trang. Bởi bọn thuộc hạ vừa mới giải xong độc, thể lực còn chưa kịp khôi phục hoàn toàn, nên thực sự không thể ngăn cản được. Hơn nữa, Tuấn Tú thiếu gia còn ra mặt giúp đỡ người kia." Đại hán không chút chậm trễ trình bày sơ qua tình hình.
Duẫn Hạo vừa nghe xong liền biết người "coi trời bằng vung" kia là ai. Bởi vì chuyện Tại Trung, tâm tình hắn đã muốn rối tung tới cực điểm, hiện tại càng giống như "đổ thêm dầu vào lửa". Đáy mắt Duẫn Hạo thoáng chốc lóe lên sát khí cùng âm lãnh ghê người, khóe miệng khẽ cong câu dẫn một nụ cười quỷ dị lạnh như hàn băng.
"Phác-Hữu-Thiên! Đây chính là do ngươi tự đi tìm đường chết, không thể trách ta!" Duẫn Hạo nói xong, đi về phía tiền viện.
Xương Mân thấy thế, biết sự tình không ổn, vội vàng đuổi theo.
Duẫn Hạo vừa bước đến tiền viện liền thấy Hữu Thiên đang cùng thuộc hạ "loạn thất bát tao", lại được thêm Tuấn Tú hợp lực giúp đỡ gã. Toàn bộ thuộc hạ của Minh trang đều trúng Phệ Cốt hương, mới giải độc chưa được bao lâu, tất nhiên không thể là đối thủ của Hữu Thiên, rất nhiều người đã bị đánh bại, đủ loại bộ dạng nằm, ngồi trên mặt đất.
Nhìn tình cảnh trước mắt, sát khí trong mắt Duẫn Hạo càng lúc càng dày đặc, tay chậm rãi kéo Nhuyễn kiếm cuốn bên hông ra.
"Phác-Hữu-Thiên!" Duẫn Hạo quát to một tiếng, lạnh lùng trừng trừng nhìn Hữu Thiên.
Nghe thấy tiếng ai đó quát mình, Hữu Thiên theo bản năng quay đầu về phía phát ra tiếng gọi, trông thấy người vừa quát tên mình chính là Duẫn Hạo, nhãn thần Hữu Thiên nhất thời lóe lên hàn quang.
"Trịnh Duẫn Hạo! Ngươi rốt cuộc đã làm những gì?!" Hữu Thiên đâm một kiếm khiến người ở trước mắt mình gục xuống, đi nhanh về phía Duẫn Hạo.
"Ngươi còn dám đưa Tại Trung đi?!" Tay Duẫn Hạo nâng cao kiếm, cấp tốc đâm về phía Hữu Thiên, rống lên "Nếu như không phải do ngươi, ta và Tại Trung sẽ không bao giờ lâm vào tình cảnh này!"
Hữu Thiên nghiêng người tránh đòn tấn công của Duẫn Hạo, tay cũng nhanh chóng đâm kiếm về phía đối phương.
"Là do ngươi không biết quý trọng y, lại còn đem mọi trách nhiệm đổ lên người ta. Ta nghĩ ngươi thực sự không nhận ra bản thân mình đã sai lầm đến mức nào!"
Ngăn cản đường kiếm của Hữu Thiên, Duẫn Hạo thuận thế lia kiếm thấp xuống, kiếm phong suýt nữa đã đâm bị thương cánh tay Hữu Thiên.
"Nếu không phải ngươi đột nhiên xuất hiện, ta sao có thể mất đi lý trí! Ngươi nghĩ ta thực sự muốn làm Tại Trung bị tổn thương sao?!"
Tránh đường kiếm kia của Duẫn Hạo, Hữu Thiên thối lui một bước, lại lập tức đâm kiếm vào thắt lưng Duẫn Hạo.
"Ngươi thương tổn y vì ta sao? Có mà do ngươi là kẻ vô cùng ích kỷ và bá đạo thì có! Ngươi chưa từng nghĩ tới cảm nhận của Tại Trung!"
Nghiêng người né tránh nhát kiếm kia của Hữu Thiên, sắc mặt Duẫn Hạo càng thêm âm trầm.
"Đừng nhiều lời! Ngày hôm nay ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này!"
Tuấn Tú ở một bên nhìn hai người giằng co quyết liệt, trái tim chỉ muốn "bắn" khỏi lồng ngực. Hữu Thiên vừa đến gần Minh trang, đã không thèm nghe lời khuyên can của cậu, trực tiếp đánh thẳng vào đại môn. Với khả năng của mình, Tuấn Tú có thể ngăn được gã sao, chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể giúp Hữu Thiên một tay, tấn công chính những thuộc hạ thân quen với mình.
Nguyên nhân ư? Đâu có khó hiểu, chỉ bởi vì ta sợ huynh ấy bị thương.
"Tuấn Tú ca, chuyện này là sao? Sao huynh lại đưa Phác Hữu Thiên đến tận đây gây loạn?" Xương Mân chạy tới bên cạnh Tuấn Tú, nhíu mày trách cứ.
"Người kia muốn đến, ta không có biện pháp ngăn cản gã a!" Vẻ mặt Tuấn Tú vận phần bất đắc dĩ "Tại Trung ca đâu? Huynh ấy đang ở đâu?"
Xương Mân thở dài, rồi đem toàn bộ sự tình đã xảy ra tóm tắt lại, nói qua cho Tuấn Tú hiểu, sau cùng mới than thở: "Tại Trung ca đang bị kịch độc phát tác, Chính Thù ca đang toàn lực giúp huynh ấy giải độc, ta vô pháp khẳng định Tại Trung ca có thể bình an thoát khỏi kiếp nạn này hay không nữa."
"Cái-gì?!" Tuấn Tú không khỏi kinh hoàng kêu lên "Sao lại thành ra như vậy?!"
"Thành thực mà nói, tất cả là do Tại Trung ca đã không thể buông tay, Tuấn Tú ca a. Nếu như huynh ấy không quay lại, không chừng lúc này mấy người đã cao chạy xa bay khỏi đây." Xương Mân nhíu nhíu mày.
"Thế nhưng nếu thực sự như vậy, chẳng phải cả đệ và Duẫn Hạo ca đã mất mạng rồi sao?" Tuấn Tú lật ngược lại vấn đề, hiện tại cậu không biết bản thân nên cảm thấy may mắn hay tiếc nuối nữa. Khẽ lắc đầu bình tâm lại, rồi chuyển tầm nhìn về phía Hữu Thiên và Duẫn Hạo.
Hiện tại Duẫn Hạo và Hữu Thiên đang giao tranh cực kỳ quyết liệt. Công phu của Hữu Thiên tuy kém hơn Duẫn Hạo, nhưng bởi vì Tại Trung, lửa giận trong lòng gã dâng lên bừng bừng, chiêu thức cũng vì thế mà so với bình thường sắc bén hơn rất nhiều. Về phần Duẫn Hạo, vốn bị trúng độc, nhân lúc Tại Trung cùng Thôi Đông Húc giao đấu mới có thời gian vận công ép độc ra khỏi cơ thể. Mới được một nửa thì Duẫn Hạo thấy Tại Trung bị Thôi Đông Húc đánh bị thương, bất chấp độc chất chưa hoàn toàn tiêu biến, cấp tốc vận công. Việc làm thiếu suy nghĩ đó tất nhiên khiến hắn đã bị nội thương không hề nhỏ. Tất cả những lý do trên, chỉ trong thời gian ngắn đồng loạt phát tác, khiến công lực của Duẫn Hạo bị ảnh hưởng. Thành ra bọn họ khó khăn lắm mới có thể bất phân thắng bại, trên thân thể hai người cũng đã có không ít thương tích.
Chứng kiến cảnh tượng kia, Tuấn Tú và Xương Mân song song nhíu mày.
"Không thể để hai người họ giao chiến thêm nữa, còn tiếp tục chẳng phải sẽ lưỡng bại câu thương sao?" Xương Mân trầm giọng nói.
Tuấn Tú gật đầu, cùng Xương Mân rút kiếm ra, cùng lúc lao về phía Hữu Thiên và Duẫn Hạo, với dụng ý muốn tách xa hai người kia ra.
Hữu Thiên đang chuẩn bị dùng chiêu thức tối sắc bén tấn công Duẫn Hạo, không nghĩ tới Tuấn Tú cùng Xương Mân từ đâu đột ngột xuất hiện, căn bản không kịp thu lại kiếm thế. Xương Mân cực kỳ gian nan mới tránh được nhát kiếm kia của Hữu Thiên, nhưng Tuấn Tú lại bị kiếm quang sượt qua cánh tay trái, tiên huyết theo vết thương chảy xuống ròng ròng.
"Tuấn-Tú!" Hữu Thiên lấy làm kinh hãi, không khỏi ném thẳng thanh kiếm đang cần trên tay xuống đất, khẩn trương lao đến kiểm tra vết thương của Tuấn Tú, miệng liên tục nói "Xin lỗi!"
Đúng lúc này, Duẫn Hạo không nghe theo sự ngăn cản, đâm một kiếm về phía Hữu Thiên. Xương Mân căn bản không ngăn được Duẫn Hạo, Tuấn Tú thấy thế vội vàng đẩy Hữu Thiên ra sau lưng mình.
"Duẫn Hạo ca! Dừng tay!" Tuấn Tú lớn tiếng ngăn Duẫn Hạo lại.
Mũi kiếm dừng ngay trước ngực Tuấn Tú, Duẫn Hạo trừng mắt nhìn cậu, thần sắc vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị.
"Tuấn Tú, đệ mau tránh ra!"
"Duẫn Hạo ca, huynh điên rồi sao?! Nếu huynh tại đây kết liễu Hữu Thiên, nhất định Tại Trung ca cả đời này sẽ không tha thứ cho huynh. Duẫn Hạo ca, huynh thực sự muốn Tại Trung ca vĩnh viễn hận mình sao?!" Tuấn Tú giận dữ nhìn thẳng vào mắt Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt rõ ràng đã có chút dao động.
"Tại Trung ca hiện tại sinh tử còn chưa rõ. Nếu như lúc huynh ấy tỉnh lại biết huynh làm Hữu Thiên bị thương, Tại Trung ca sẽ có suy nghĩ gì? Chẳng lẽ huynh muốn làm Tại Trung ca tức chết sao?" Tuấn Tú "thừa thắng xông lên" tiếp tục nói.
Duẫn Hạo vẫn trầm mặc như cũ, nhưng bàn tay cầm kiếm dần dần đã hạ thấp xuống.
Tuấn Tú nói không sai, tuy rằng ngay lúc này ta chỉ muốn một đao đoạt mạng Phác Hữu Thiên, nhưng nếu Tại Trung biết chuyện này, nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho ta.
Tuấn Tú trông thấy Duẫn Hạo buông kiếm, ngực không khỏi thở phào một hơi.
"Sao lại sinh tử chưa biết? Tại Trung rốt cuộc đã có chuyện gì?!" Hữu Thiên nghe Tuấn Tú nói xong, chưa kịp suy nghĩ, lời nói đã ra khỏi đầu lưỡi.
"Tại Trung ca, huynh ấy..."
"Trang chủ! Trang chủ!" Tuấn Tú chưa kịp nói hết câu, đã bị một thuộc hạ Minh trang cấp tốc chạy đến cắt ngang "Phác đại phu muốn Trang chủ lập tức đến đó."
Lời còn chưa dứt, Duẫn Hạo đã ào ào như cơn gió, một mạch lao về phía hậu viện, Xương Mân cũng bám sát theo hắn.
"Chúng ta cũng mau chóng qua đó thôi." Tuấn Tú kéo Hữu Thiên đi về phía hậu viện.
"Nhưng thương thế của ngươi..."
"Chuyện của Tại Trung ca quan trọng hơn nhiều, đi mau!" Tuấn Tú cắt ngang lời của Hữu Thiên, kéo Hữu Thiên đi theo Duẫn Hạo và Xương Mân.
Bốn người cùng nhau đi vào sương phòng của Tại Trung, Chính Thù chính cau mày ngồi bên giường y, vẻ mặt vô cùng uể oải. Tại Trung đang nằm im lìm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp thập phần yếu ớt.
"Chính Thù ca, Tại Trung rốt cuộc sao rồi?" Duẫn Hạo là người đầu tiên mở miệng.
Chính Thù ngẩng đầu nhìn thoáng qua mọi người, trông thấy Hữu Thiên cùng Tuấn Tú thì có chút giật mình, nhưng cũng không hỏi bất cứ câu gì.
"Ta đã tận lực giải độc trong thân thể Tại Trung, bất quá..." Chính Thù thở dài "Nội thương của Tại Trung căn bản chưa hoàn toàn bình phục. Vừa rồi lại bị Thôi Đông Húc đả thương khiến nội thương càng thêm nghiêm trọng, nội tức cực kỳ suy yếu. Hiện tại nếu muốn bảo toàn tính mệnh của Tại Trung, phải để một người có nội lực thâm hậu mỗi ngày truyền chân khí cho đệ ấy mới có thể kéo dài thêm thời gian. Sau đó ta sẽ tiếp tục dùng dược điều trị cho Tại Trung, dần dần mới có thể chậm rãi khôi phục."
"Để ta làm!"
"Để đệ làm!"
Hữu Thiên cùng Duẫn Hạo trăm miệng một lời.
"Chuyện của Tại Trung không cần ngươi quản! Nếu không muốn ngay lúc này ta lấy mạng của ngươi, hãy mong chóng rời khỏi Minh trang đi!" Duẫn Hạo tức giận trừng mắt nhìn Hữu Thiên.
"Có mời ta cũng không thèm ở lại đây, bất quá nếu ta ly khai, nhất định ta phải dẫn Tại Trung cùng đi!" Hữu Thiên không hề tỏ ra yếu thế, đáp trả.
"Ngươi..."
"Được rồi!" Chính Thù cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người "Mặc kệ là ai, ngay bây giờ hãy truyền chân khí cho Tại Trung đí, đừng cãi vã nhau nữa!"
"Để đệ!"
"Để ta!"
Duẫn Hạo cùng Hữu Thiên lại song song mở miệng.
"Duẫn Hạo, đệ đến trước đi." Chính Thù đành phải chỉ định, hắn biết nếu không làm vậy, hai người kia khẳng định sẽ cãi vã nhau đến mai cũng không xong "Truyền chân khí vào trong thân thể Tại Trung xong, đệ mới có thể giúp đệ ấy điều hòa khí tức. Nhất định phải giữ khí huyết trong người Tại Trung liên tục lưu thông, không bị gián đoạn, đệ rõ chưa?"
Duẫn Hạo nghe xong gật đầu, ngồi xuống bên giường khẽ nâng Tại Trung dậy, bắt đầu vận công. Chính Thù khoác tay áo, ý bảo những người còn lại rời khỏi phòng, rồi cũng cùng bọn họ ly khai.
"Chính Thù ca, Tại Trung ca sẽ không bị sao hết, đúng không?" Ra khỏi cửa phòng, Tuấn Tú nhịn không được hai mắt đẫm lệ.
"Tại Trung, đệ ấy ... A? Tay đệ bị làm sao vậy?!" Chính Thù lúc này mới chú ý tới cánh tay trái của Tuấn Tú lúc bấy giờ đã đỏ thẫm bởi tiên huyết.
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi." Tuấn Tú khẽ cúi đầu.
"Tuấn Tú, xin lỗi, đều do ta không tốt." Hữu Thiên vẻ mặt cực kỳ áy náy.
"Vậy sao không giúp đệ ấy cầm máu đi?!" Chính Thù trừng mắt liếc Hữu Thiên, rút ra một chiếc khăn tay, rồi quấn lên vết thương trên tay Tuấn Tú "Đệ thấy thế nào rồi?"
"Đệ không sao đâu. Tại Trung ca thực sự sẽ không có việc gì, đúng không?" Tuấn Tú nhắc lại câu hỏi.
"Đúng vậy." Chính Thù sắc mặt có chút âm trầm "Thân thể Tại Trung đã đến cực hạn rồi, không thể chịu thêm bất cứ thương tổn nào nữa. Với tình hình hiện tại, nếu hảo hảo điều dưỡng và nghỉ ngơi, Tại Trung có khả năng sẽ bình phục được bảy tám phần. Chỉ là, ta lo Tại Trung khi tỉnh dậy sẽ ..." Chính Thù lại thở dài nặng nề, không nói thêm gì nữa. Lúc này đây, Tại Trung chỉ một mực muốn chết, chính ta đã đáp ứng thề rằng sẽ không cứu đệ ấy nữa, rốt cuộc vẫn không thể giữ lời. Chỉ e sau này, Tại Trung sẽ không giống trước tiếp tục nghe lời ta, ngoan ngoãn an tâm dưỡng bệnh nữa.
"Cũng có nghĩa là, hiện giờ Tại Trung sẽ không sao, đúng không?" Hữu Thiên bấy giờ mới mở miệng.
"Độc có thể giải, với phương pháp điều trị của ta, nhất định Tại Trung sẽ khỏe trở lại." Chính Thù gật đầu.
"Vậy là tốt rồi." Hữu Thiên nghe vậy mới thở dài một hơi, bộ dạng suy yếu vừa rồi của Tại Trung thực sự khiến gã sợ hãi.
"Ta nghĩ ngươi nên mau chóng rời khỏi đây thôi. Bằng không lát nữa, lát nữa Duẫn Hạo ca đi ra sợ rằng lại muốn kiếm chuyện với ngươi." Xương Mân đứng ở một bên nhàn nhạt mở miệng nói với Hữu Thiên.
"Ta không đi, ta phải đợi Tại Trung khỏe lại, rồi sẽ dẫn y đi khỏi đây." Hữu Thiên vô cùng kiên quyết.
"Muốn đợi thì cũng đừng ở lại Minh trang mà chờ a. Tại Trung ca cần tĩnh dưỡng thật tốt, nếu như ngươi ở lại đây, chẳng phải mỗi ngày đều chạm mặt Duẫn Hạo ca, hai người lại "bát nháo kiếm chuyện" một hồi. Dù muốn dù không vẫn là gây ảnh hưởng đến Tại Trung ca." Xương Mân cau mày.
"Không! Hữu Thiên nhất định phải ở lại đây, ta sẽ đi thuyết phục Duẫn Hạo." Chính Thù đột nhiên mở miệng.
Xương Mân cùng Tuấn Tú đồng thời dùng ánh mắt vạn phần nghi hoặc nhìn Chính Thù, hắn nhìn Xương Mân giải thích "Bây giờ, ngày nào Tại Trung cũng cần người giúp đệ ấy điều tức chân khí. Chỉ dựa vào một mình Duẫn Hạo, chỉ sợ đệ ấy không thể duy trì lâu được. Công lực của Tuấn Tú quá yếu. Cho nên, vì Tại Trung, Hữu Thiên phải ở lại đây. Chuyện này ta sẽ đi giải thích với Duẫn Hạo. Nếu như đệ ấy không muốn Tại Trung có bề gì, nhất định phải đáp ứng." Chính Thù sau khi nói xong, ánh mắt chuyển hướng nhìn Hữu Thiên "Ngươi trước tiên hãy cùng Tuấn Tú quay về phòng, rồi giúp đệ ấy thoa dược. Ta phải ở lại đây, chờ Duẫn Hạo điều tức khí huyết cho Tại Trung xong, sẽ tiếp tục bắt mạch chuẩn trị cho đệ ấy."
"Được." Hữu Thiên nghe xong gật đầu.
"Không cần đâu, đệ cũng muốn đứng chờ ở đây." Tuấn Tú lập tức p hản đối. Cậu hạ ánh mắt, không muốn nhìn Hữu Thiên. Tuấn Tú vẫn còn nhớ như in những lời Hữu Thiên nói với cậu trước khi đến Minh trang. Bởi vậy, lúc này Tuấn Tú không muốn đơn độc ở cùng một không gian với gã tẹo nào. (Ai đó hờn dỗi rồi =.=|||)
"Hồ đồ!" Chính Thù cau mày khẽ trách cứ "Không chịu để ý thoa dược kịp thời, lỡ để vết thương bị nhiễm trùng thì phải làm sao? Đệ có còn muốn dùng cánh tay này nữa hay không?"
Hữu Thiên trong lòng liền thở dài, đương nhiên là gã đoán được Tuấn Tú đang để bụng chuyện gì. Những lời gã nói lúc đó, quả thực là đã thái quá. (Đáng ăn đạp chứ chỉ thái quá cái nỗi gì???)
"Tuấn Tú, đi nào, chúng ta đi thoa dược thôi. Ta không muốn ngươi chỉ biết lo nghĩ cho người khác mà bỏ quên chính bản thân mình." Hữu Thiên vừa nói vừa kéo cánh tay không bị thương của Tuấn Tú, dựa vào trí nhớ của mình đi về phía sương phòng của cậu.
Tuấn Tú không nói gì, để mặc cho Hữu Thiên lôi kéo, biểu tình trên mặt có chút gượng ép, nhưng không hề giãy giụa, theo Hữu Thiên ly khai.
Xương Mân nhìn hai thân ảnh kia dần dần khuất xa, mày kiếm bất giác nhíu dần lại. Vì sao ta lại có cảm giác thái độ mà Tuấn Tú ca dành cho Phác Hữu Thiên kia có chút khác thường nhỉ?
Chính Thù cũng cau mày, cùng chung suy nghĩ với Xương Mân, nhưng sau đó chỉ khẽ lắc đầu. Tuấn Tú nhất định là sẽ không có khả năng phát sinh chuyện tình cảm gì với Phác Hữu Thiên được a. Đã biết rõ trái tim kẻ kia sẽ chẳng bao giờ có hình bóng của mình mà vẫn bất chấp hướng đến. Vậy thì đến tột cùng, cũng chỉ có bản thân phải hứng chịu đau buồn, cùng trái tim không còn nguyên vẹn, luôn luôn rỉ máu mà thôi.