Thế Thân Ông Nội Ngươi Ta Xuyên Đã Trở Lại

Chương 20




Hai ngày sau, Phong Lê cũng không nhàn rỗi, bắt đầu sửa đổi máy tính, nâng cấp Tiểu Quan não.

Không biết có phải do cậu ngày đó lộ mặt hay không, cửa tiệm vốn đã kinh doanh tốt, hai ngày nay khách hàng tăng vọt, trên lầu dưới đều chật cứng người.

Ban đầu còn che giấu một chút, chỉ trộm ngắm cậu, về sau thấy vị "Phục vụ" này luôn bận rộn ở quầy lễ tân, dứt khoát xong lên, nhân lúc tính tiền, lấy di động ra quang minh chính đại "chụp lén" cậu.

Chụp xong cũng không quên chia sẻ với người khác.

"Chị em, trên mạng nói là thật, có một tiểu soái ca ở tiệm bánh ngọt đối diện trường chúng ta!! Chị em nhất định phải đến xem!"

"Này, tiểu ca ca anh là người mẫu sao? Hay là minh tinh? Khí chất tốt quá đi?"

"A a a a, anh ấy có phải mới cười một cái với tui không!?"

"Oa a, anh ấy cười lên bên trái có một lúm đồng tiền không dễ phát hiện, đáng yêu quá đi!"

Lâm Tiểu Mỹ sửng sốt, tặc lưỡi: "Phong Lê, cậu chỉ sợ là sắp hot rồi."

Sao đó lại cảm thán một câu: “Nếu không cậu ra cửa đứng đi, một lần chụp ảnh 50, xin phương thức liên hệ 100, không chừng một tháng cậu sẽ kiếm lại được số tiền đã mua cửa tiệm đó”.

Phong Lê ngừng gõ bàn phím một chút, dùng đầu ngón tay chọc chọc cằm mình, thế mà nghiêm túc suy nghĩ về cách kiếm tiền này, tỏ vẻ khẳng định: "Chụp một bức 500, phương thức liên lạc 1000."

Lâm Tiểu Mỹ mém chút phun ra: "Gian thương a! Đúng rồi, Phong Lê, tôi có một người bạn ở ngay bên đối diện viện công thương, là một cô gái xinh đẹp, điều kiện trong nhà cũng không tồi, cô ấy ngày hôm qua nhìn thấy cậu, liền nói với chị là rất thích cậu, bằng tuổi chị, so với cậu lớn hơn hai tuổi, cậu có hứng thú không? "

“Tôi thích nam nhân.” Phong Lê rất thẳng thắn nói với cô: “Hơn nữa tôi thích những người 'lớn' hơn tôi."

Lâm Tiểu Mỹ đầu tiên là thất vọng nga một tiếng, mãi một lúc sau mới hậu tri hậu giác thấy sai sai!?

Đang định hỏi, đã thấy thiếu niên một tay chống cằm, tay kia xoay bút, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính xuất thần.

Thăng cấp Tiểu Quan não rất dễ dàng, đem nó làm thành quang não chính thức cũng không phải là không thể, vấn đề phần mềm không lớn, khó khăn chính là phần cứng.

Lúc ở thế giới trước, quang não là chỉ số quan trọng nhất để đánh giá cường giả, trong đầu Phong Lê bị đưa vào lượng lớn tài liệu liên quan, nhắm mắt cũng có thể gõ được số hiệu ra.

Nhưng ở hiện đại căn bản không có vật liệu giống trong thế giới tương lai, cho dù có, cũng không thể nào làm được Nano cấp tinh tế.

Cho nên nói nếu như cậu muốn chế tạo quang não, trước tiên cần phải định chế thiết bị cùng vật liệu sản xuất, sau đó còn cần phải mua một nhà máy sản xuất linh kiện điện tử.

Bản vẽ cậu có thể vẽ, vật liệu cậu có thể tìm, nhân tài cậu cũng có thể bồi dưỡng, nhưng những cái linh tinh vụn vặt này tốn rất nhiều tiền.

Bởi vậy cậu phải kiếm tiền trước, trong thế giới này phương pháp và nghề nghiệp kiếm tiền sung sướng chính là... dừng lại! Phong Lê bỗng nhiên cảm thấy không đúng, cậu đang làm gì?

Thật vất vả mới trở về, tại sao đầy đầu vẫn là "nghịch tập"? Rõ ràng đã không còn cái giọng nói bí ẩn tự xưng là "Thiên Đạo" áp bức cậu.

Kỳ thật khi Phong Lê lần đầu tiên làm nhiệm vụ, là thất bại, thất bại ba lần liên tiếp, cái giá phải trả là tiếp sự trừng phạt tàn nhẫn của Thiên Đạo.

- Nhiều lần thể nghiệm thống khổ trước khi ch*t.

Nói cách khác, cậu bị sét đánh rất nhiều lần. Kết quả là bây giờ cậu đối với ngày giông bão có bóng ma, hễ có sấm sét là cậu không tự chủ được toàn thân phát run.

Thiên Đạo cảnh cáo cậu, người mới chỉ có ba lần cơ hội, nếu cậu thất bại một lần nữa, linh hồn sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong hư không, vĩnh viễn hứng chịu những cơn sấm sét vô tận.

Phong Lê làm sao dám lại dám thất bại? Cậu làm sao có thể không liều mạng chứ?

Nhưng hiện tại, cậu rõ ràng đã trở lại, hoàn toàn thoát khỏi Thiên Đạo.

Phong Lê kéo suy nghĩ đã bay đi xa trở lại, cúi đầu xuống mới phát hiện, cậu trong vô thức đã vẽ trên giấy nháp đầy sơ đồ phát thảo cùng công thức.

Chậc

...

Sáng thứ hai.

Phong Lê vẫn trước sau như một nằm bò trên mặt bàn ngủ, một lèo ngủ hết ba tiết, lúc bị người đánh thức trên khuôn mặt trắng nõn đã in hai dấu vết, ngón tay còn có chút nhũng ra, chỉ có trong mắt một mảnh thanh minh, ngước mắt hỏi: "Làm gì?"

“Phong Lê, nộp bài tập.” Nữ tổ trưởng giơ sách bài tập trong tay lên, Phong Lê ừ một tiếng, nộp lên một quyển vở trống.

Đầu tuần các giáo viên hận rèn sắt không thành thép giáo huấn cậu mấy lần, nhưng cậu vẫn như cũ làm theo ý mình, đi học ngủ tan học ngủ, bị phạt đứng cũng có thể đứng ngủ, bài tập hoặc là không nộp, hoặc nộp thì cũng giấy trắng, lúc làm bài thi, hết thảy lựa chọn xem vận khí.

Làm giáo viên tức đến không thể tức hơn, hiện tại cũng mặc kệ cậu.

Hành vi phản nghịch như vậy trong mắt các nữ sinh liền biến thành "Ngầu", đều ngầm gọi cậu là ban thảo, thành công khiến cho đám nam sinh ghen ghét.

Sau khi giao sách bài tập, Phong Lê đang định nằm xuống tiếp tục ngủ thì bất ngờ từ trong phòng học ồn ào bắt gặp tên mình.

"Nói cho các ngươi biết, Phong Lê trang bức quái kia chính là một tên trộm."

"Gì?"

"Cậu ta ăn trộm tiền của người khác trong ký túc xá!"

"Thiệt hay giả?"

"Thật, mấy người không có phát hiện ra à? Tên trang bức này trước đây keo kiệt như vậy, giờ tan học đi mua đồ ăn vặt, mỗi lần mua cả mấy chục một trăm, hắn đâu ra tiền?" (:)))

"Hắn không phải cùng Cố gia đính hôn sao? Tiền nói không chừng là người ta đưa"

"Xì, tôi nghe mấy người trong ký túc xá bọn họ nói, hắn đã bị Cố Tử Hoa đá từ lâu, hắn trước kia cuối tuần đều trở về bồi Cố thiếu, hai ngày nay đều ở ký túc xá qua đêm, còn trộm đồ người khác.!"

Phong Lê cảm thấy thật nực cười, trên đời này chính là có người không thể gặp người khác hảo.

Vừa định đi ngủ tiếp, một bạn nữ trong lớp đã gọi cậu lại: "Này, Phong Lê, bên ngoài phòng học có người tìm bạn"

“Ai?” Phong Lê theo ngón tay cô hướng cửa phòng học, một nam nhân anh tuấn đứng ở cửa, hai mắt sáng lên, lập tức đứng dậy, vui vui vẻ vẻ chạy ra ngoài: “Tiểu soái ca, anh làm sao ngày hôm nay liền đến rồi! "

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại ???.????-ManLaBatTieu)

"Phong Lê..." Phó Quân Hoà lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, liền bị nhóc con vui vẻ chạy đến nhào vào lòng.

Thình lình xảy ra tiếp xúc thân mật làm thân thể Phó Quân Hoà đơ ra một chút, hai tay theo bản năng buông ra.

Đứa nhỏ ôm eo y, vùi đầu ở trong ngực cọ một chút, thật mềm.

!

Thư ký phía sau Phó Quân Hoà thực sự bị hoảng, định quát lớn thì càng kinh hãi phát hiện, ông chủ của cô cũng không có lập tức đẩy người ra?!. Đam Mỹ H Văn

Kỳ thực đây chỉ là ngoài ý muốn, Phong Lê không ngờ có người làm đổ sữa trên hành lang, càng không ngờ tới mình chạy quá nhanh một chân giẫm lên, trượt chân ngã.

Là tên tiểu tử nào, ông đây chém ch*t mi!

Nhưng mà chờ nhào vào vòng tay vững chắc ấm áp của nam nhân, Phong Lê chỉ muốn nói.

Là bạn học nào, làm tốt lắm!

Nhào vào trong ngực * 3

Một lát sau, Phó Quân Hoà mới nhẹ nhàng đẩy Phong Lê ra, nghiêm túc nói: "Cậu ở trường học cũng không biết lớn nhỏ như vậy?"

Phó Quân Hoà hôm nay không mặc chính trang, khoát áo gió màu đậm, thiếu mấy phần uy nghiêm áp bách, mỗi một người đi ngang qua đều không nhịn được nhìn hắn.

Phong tiểu yêu nghiệt chớp chớp đôi mắt to, lấy lòng nhìn anh: "Anh không tức giận nữa sao?"

Hóa ra còn biết lần trước hắn tức giận?

Theo lý mà nói Phó Quân Hoà một người lớn không nên tức giận với một đứa trẻ như vậy, trên thực tế hắn cũng đã thật lâu không có thực sự nổi giận.

Nhưng khi nghĩ đến việc Phong Lê tùy tiện nhào vào trong ngực người khác, thậm chí muốn cởi quần áo liền giận đến không kìm được.

Cậu đối với tất cả mọi người đều tùy tiện như vậy sao?

Cậu trước kia còn làm qua cái gì?

Phó Quân Hoà vốn là không có ý định về sau lại cùng Phong Lê có "hứa hẹn" bên ngoài liên hệ, nhưng cố tình khi nhìn thấy đứa nhỏ đầy mặt hưng phấn mắt lấp lánh nhào về phía mình, tức giận trong lòng liền tiêu tán.

Ai mà không thích được đối xử toàn tâm toàn ý như vậy đâu? (Có đó:>)

“Thẻ sinh viên của cậu.” Nam nhân đem thẻ từ bệnh viện đến đưa cho cậu.

Phong Lê ngoan ngoãn cầm lấy, còn định nói mấy lời cợt nhả, thì nữ tổ trưởng vừa giao bài tập từ văn phòng trở về, vừa nhìn thấy cậu liền hô: "Này, Phong Lê! Thầy giáo kêu cậu đến văn phòng! "

“Không đi!” Phong Lê theo thói quen trả lời, sau đó lập tức bị nam nhân bên cạnh lấy ngón tay gõ trán: “Thầy giáo gọi cậu, cậu tại sao không đi?"

Thiếu niên nhìn hắn, ánh mắt rất ngoan, ngay thẳng nói: "Tiểu soái ca, tôi muốn cùng anh tán gẫu nhiều hơn."

Phó Quân Hoà: "..."

Quá chân thành, cái kiểu giống như có chỗ nào đó không đúng, nhưng vẫn không thể nói được là chỗ nào.

"Gọi chú."

Chỗ không có ai thì thôi, trong trường học cũng gọi y như vậy?

"Chú!"

Thật ngoan.

Phó Quân Hoà nhếch khóe môi, xoa xoa đầu cậu: "Đi thôi, tôi chờ cậu đi ra rồi mới rời đi."

“Được, chú.” Đứa nhỏ lập tức mặt mày hớn hở, xoay người đến văn phòng.

Cửa văn phòng mở rộng, ngoài chủ nhiệm lớp Hà Kiến Quân, chủ nhiệm lớp bên cạnh cũng có mặt ở đó, trước mặt còn có ba người đang đứng.

Lữ Tuấn, Hà Uý, Tưởng Hạo Hoa, đều là cùng ký túc xá với cậu.

Phong Lê liếc nhìn bọn họ một chút, khi ánh mắt giao nhau, ánh mắt của hai người đầu tiên lóe lên.

"Phong Lê, lại đây, cô Dư có chuyện muốn hỏi trò."

Chủ nhiệm lớp bên cạnh Dư Viện Viện là một nữ giáo viên trẻ ngoài hai mươi tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, mặc váy dài sẫm màu, nói chuyện cũng là nhỏ giọng.

"Chuyện gì?"

Phong Lê vừa bước vào văn phòng, liền không có nửa điểm ngoan ngoãn dính người vừa rồi, cắm hai tay vào túi quần, không nhanh không chậm đi đến trước mặt cô rồi dừng lại, mặt không biểu tình.

Phách lối lại kiêu ngạo.

"Ừm... là như thế này, Tưởng Hạo Hoa hắn làm mất tiền trong ký túc xá, cô muốn hỏi trò có thấy qua không?"

"Không." Trả lời đơn giản dứt khoát.

"Kia..." Dư Viện Viện dừng một chút, dường như đang suy nghĩ sắp xếp lại lời nói: "Số tiền đó, là ba mẹ Tưởng Hạo Hoa cực cực khổ khổ tiết kiệm, trò hẳn cũng biết điều kiện gia đình hắn không tốt lắm, cha mẹ đều là nông dân, tiết kiệm mấy ngàn cũng không dễ dàng... "

“Vậy thì sao?” Phong Lê nghiêng đầu: “Liên quan gì đến tôi?"

"Là như vầy, bạn học Tưởng Hạo Hoa nói hôm thứ bảy bị mất tiền, cuối tuần này chỉ có trò, Lữ Tuấn và Hà Uý ở ký túc xá, nếu là trò không cẩn thận 'nhặt được' tiền này, liền nhanh trả lại đi, giáo viên sẽ không truy cứu "

Phong Lê nhớ tới mấy lời đàm tiếu vừa nghe, cậu hoàn toàn hiểu rõ, nhướng mày nhìn ba người Lữ Tuấn: "Sao, trước kia thường xuyên lấy đồ ăn của tôi ăn, bây giờ lại dùng mấy mánh khóe này? Các người có thấy buồn nôn hay không. "

“Phong Lê!” Tưởng Hạo Hoa nhịn không được nóng nảy: “Tôi ngày thường cũng không có đắc tội cậu? Cậu biết rõ điều kiện gia đình của tôi không tốt, nhà tôi cũng thật vất vả mới tiết kiệm được tiền mua máy tính cho tôi, cậu tại sao... "

“Chứng cứ đâu?” Phong Lê lạnh lùng ngắt lời hắn: “Cậu nói tôi ăn trộm tiền của cậu, chứng cứ đâu?"

Tưởng Hạo Hoa tức giận nói: "Lúc chủ nhật tôi trở về, tiền liền mất, thứ bảy chỉ có cậu ở trong ký túc xá! Hai người bọn Lữ Tuấn thứ bảy không có ở, hơn nữa thứ sáu hai người họ đều nhìn thấy, cậu ban đêm vụng trộm ra khỏi giường, trong bóng tối lục lọi đồ trong tủ của tôi! "

Phong Lê bật cười: "Tôi đây còn nhìn đến bọn họ phiên ngươi đồ vật đâu."

“Cậu đừng không dám thừa nhận, tiền khẳng định là cậu lấy!” Tưởng Hạo Hoa mất tiền, không cách nào giải thích với cha mẹ, kích động nói: “Cậu gần đây mua quần áo lại mua giày, hôm qua còn mua máy tính, vừa vặn hơn 3 ngàn, cậu lấy đâu ra tiền? Không phải cậu trộm còn có thể là ai! "

“Là ngươi đại gia*!” Phong Lê không nhanh không chậm lấy di động ra, mở tài khoản nạp tiền trực tuyến của mình, cười lạnh nói: “Chỉ có ba nghìn thôi sao? Thật có lỗi tôi còn thật sự chướng mắt chút tiền đó, tôi có thể gửi gấp ba cho cậu, liền xem cậu…” Cậu nói được một nửa, điện thoại rung lên.

Thiếu niên liếc nhìn màn hình điện thoại, chợt nhướng mày cười cười, trong miệng đổi lời thành: “Tưởng Hạo Hoa, tôi có thể gửi gấp 300 lần cho cậu, liền xem cậu có dám nhận không! "

Trên màn hình.

【Phó Quân Hoà chuyển khoản một trăm vạn】