Thế Thân Ông Nội Ngươi Ta Xuyên Đã Trở Lại

Chương 1: Lại thêm một tra nam họ Cố




Edit: Lại là tui nè

––––––·––––––

Tinh tế năm 3604.

Phong Lê đang nằm trên giường trong phòng y tế của căn cứ quân đoàn, chờ bác sĩ cập nhật hệ thống quang não mà cậu đang đeo.

"Sau bản cập nhật này, cậu xác thực là người mạnh nhất tinh tế. Bây giờ kiểm tra bộ não quang học trước. Bài kiểm tra đầu tiên là chức năng hỗ trợ trí nhớ. Sau đó, trong quá trình cập nhật, trí nhớ của cậu có thể được trình bày dưới dạng hình chiếu."

“Tất cả sao?” Phong Lê hỏi.

“Không, đó thường là những thứ cậu nhớ nhất.” Bác sĩ giải thích, “Nếu cậu không muốn… tôi có thể tránh đi”.

“Không cần.” Phong Liên nhếch lên khóe miệng, nụ cười tà mị và kiêu ngạo như mọi khi, đối với nam bác sĩ tuấn tú cao hứng nháy mắt, không sao cả nói: “Tôi không muốn khi anh rời đi, quang não đột nhiên mất kiểm soát. Đem dây thần kinh của tôi đốt hỏng thì làm sao "

Bác sĩ cười: "Không phải lúc trướ cậu cũng nói không nên đứng như thế này bất cứ lúc nào... Gọi là gì?"

“Flag, đây là ngôn ngữ quê hương của tôi.” Vừa dứt lời, dụng cụ trên trán chiếu ra mấy chục đạo hình ảnh, nhanh chóng lóe lên.

Bác sĩ lúc đầu cũng không để ý, nhưng sau đó nhận ra rằng cảnh tượng xuất hiện trong những bức ảnh ký ức đó mỗi nơi một khác!

Vũ trụ bao la, những cung điện lộng lẫy, những tòa cao ốc sừng sững, tiếng đàn piano, những vũ công nhảy múa,...

Hắn chưa từng thấy qua người nào có nhiều kỷ niệm như vậy! Kinh ngạc nhìn chằm chằm thanh niên tuấn tú trước mặt, kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì?"

Tình cờ ký ức dừng lại, một thành phố nhộn nhịp với những ngôi nhà cao tầng xuất hiện.

Phong Lê nhìn chằm chằm cảnh tượng trong được chiếu ra, hơi dừng lại, cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Địa Cầu, đây là nơi tôi ở trước khi rời đi..."

Ký ức bụi bặm nhiều năm theo hình chiếu hiện ra trước mặt, như thể mọi thứ đã trở lại như ngày đó.

——

Phong Lê thích Cố Tử Hoa, cậu không do dự theo đuổi anh ta trong hai năm, cuối cùng một tháng trước cùng anh ta đính hôn.

Hôm nay là lần đầu tiên cậu cùng vị hôn phu đi dự tiệc của bằng hữu hắn.

Phong Lê rất vui vẻ, tỉ mỉ chọn quần áo cùng hắn đến dự tiệc, nghĩ rằng cuối cùng mình đã được Cố Tử Hoa công nhận, nhưng tình huống dường như cũng không phải như thế.

Hai người vừa vào trong hộp đêm liền bị mấy đạo ánh mắt nhìn đến, trong đôi mắt này không có bao nhiêu hảo tâm.

"Yo, đây là vị kia đã hứa hôn của anh sao? Hôm nay cuối cùng cũng mang đến cho chúng ta gặp mặt rồi?"

Cố Tử Hoa hờ hững gật đầu, cởi áo khoác đưa cho người phục vụ treo lên, thản nhiên giới thiệu: "Em ấy tên là Phong Lê, hôm nay sinh nhật em ấy, muốn đi cùng tôi, tôi liền dẫn em ấy theo. "

Giọng điệu của hắn rất thản nhiên, nhưng vẫn nắm tay Phong Lê khi hắn giới thiệu cậu.

Phong Lê ngây ngẩn cả người, đầu ngón tay thậm chí run lên vì kích động, bởi vì đây là lần đầu tiên Cố Tử Hoa chủ động nắm tay cậu.

Cậu không để ý những "người bạn" này nhìn cậu với ánh mắt đầy hả hê "Xem kịch vui".

Thanh niên hỏi câu đó cười ác ý, quay đầu vỗ một thanh niên mặc đồ trắng đang đứng bên cạnh: "Này, Cố Tử Hoa đang ở đây với vị hôn phu của mình kìa."

Thanh niên áo trắng chậm rãi quay người, trên mặt nở một nụ cười tao nhã và điềm tĩnh, cau mày khi nhìn thấy Phong Lê và Cố Tử Hoa đang nắm tay nhau, sau đó vẻ mặt của lại trở lại thân thiện, anh ta đưa tay về phía Phong Lê và nói, "Xin chào., Tôi là Ôn Ngôn Thu."

Ôn Ngôn Thu? Anh ấy thực sự là Ôn Ngôn Thu!

Phong Lê sửng sốt, cậu theo đuổi Cố Tử Hoa lâu như vậy, làm sao có thể không biết người thanh niên này là ai?

Ôn Ngôn Thu, bạn trai cũ của Cố Tử Hoa, xuất thân cao quý không kém, vốn dĩ là một người rất xứng đôi vừa lứa, nhưng vì mối bất bình của thế hệ trước, anh đã buộc phải ly hôn cách đây 3 năm. Người ta nói rằng anh đã tìm được bạn đời mới sau khi ra nước ngoàii

Bây giờ họ vừa đính hôn, anh ấy thực sự đã trở lại.

“Xin chào, tôi là Phong Lê, chồng chưa cưới của Cố Tử Hia.” Phong Lê nén sự ngạc nhiên của mình, lịch sự đưa tay lại, nhìn đối diện một cách cẩn thận.

Người thanh niên trước mặt đẹp trai, điềm đạm, nho nhã không chê vào đâu được, từ khí chất đến lời nói và việc làm, quả thực rất hấp dẫn...

May mắn thay, bây giờ trong trái tim Cố Tử Hoa yêu cậu.

“Phong Lê, vào trong ngồi đi.” Ôn Ngôn Thu nhiệt liệt chào hỏi, nắm lấy tay cậu, kéo người ra khỏi vòng tay của Cố Tử Hoa, dẫn cậu ngồi vào bên trong, giơ tay rót cho cậu một ly, không nhúc nhích nháy mắt nhìn người thanh niên vừa đặt câu hỏi.

Chất lỏng màu đỏ nâu rót vào ly thủy tinh trong suốt, cục đá cuộn lại va chạm phát ra âm thanh giòn tan, dưới ánh đèn ấm áp phản chiếu ánh sáng màu vàng nhạt.

“Cám ơn, Ôn tiên sinh.” Phong Lê chưa từng uống rượu nên cầm lấy ly có chút kiềm chế nhấp một ngụm, vừa tiến vào cổ họng đã bị đồ ăn cay làm cho sặc.

"Khụ, khụ, khụ!"

"Xin lỗi, hóa ra là cậu không uống được rượu." Ôn Ngôn Thu bưng ly lên, trầm ngâm nói: "Còn có, cậu đừng bao giờ uống ở quán bar đắt tiền như vậy? Hơn 2 vạn một chai. Phục vụ, cho cậu ấy xem danh sách rượu. Tùy tiện chọn, tôi mời khách. "

Hai vạn?! Phong Lê tặc lưỡi, nhìn hàng tiếng Anh trên danh sách rượu với vẻ mặt bối rối, chỉ có thể căn da đầu nói với người phục vụ: "Tôi chỉ uống nước đun sôi thôi. Anh Tử Hoa, anh đâu...."

Nói xong, cậu quay lại tìm Cố Tử Hoa, chỉ thấy anh ấy đã biến mất.

“Hoa ca!” Phong Lê trở nên căng thẳng.

“Đừng lo lắng.” Ôn Ngôn Thu cười trấn an: “Nghiêm Vũ đưa cậu ấy vào phòng hút thuốc. Lần này cậu ấy trở về cùng tôi. Hai anh em đã lâu không gặp, chắc là muốn ôn chuyện, cậu đừng làm phiền họ. À... đúng rồi, Phong Lê. "

"A?"

"Anh vừa nghe nói hôm nay là sinh nhật của em?"

Phong Lê ngượng ngùng cười.

“Sinh nhật vui vẻ, anh chỉ tình cờ chuẩn bị quà cho em.” Ôn Nhan Tiếu lấy ra một chiếc hộp nhỏ được đóng gói tinh tế to bằng nắm tay, đưa cho cậu.

"Hả? Cảm ơn."

"Mở nó ra xem?"

Phong Lê mỉm cười gật đầu, nhưng ngay khi mở nắp ra, cậu lập tức kêu lên hốt hoảng ném chiếc hộp ra ngoài.

Rắc một tiếng, một khối máu lăn ra khỏi hộp.

Đó hóa ra là một cái đầu vịt chết đẫm máu!

"Vịt chết, thật xứng đôi vừa lứa s? Sắp được gả vào một gia đình giàu có" Cảm giác như thế nào? "Nụ cười của Ôn Ngôn Thu vẫn sáng lạn, nhưng những gì anh ta nói giống như một con dao sắc bén đâm vào lòng cậu.

Phong Lê kinh ngạc nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt thiếu niên tràn đầy khinh thường cùng khinh thường.

Và những người ngồi xung quanh cũng bắt đầu la ó.

“Nói thật, khi nghe tin Tử Hoa đính hôn ở nước ngoài, tôi còn tưởng đó là thiếu gia hay tiểu thư giàu có, không ngờ lại là một cậu bé nhà nghèo như cậu.” Thiếu niên cười lạnh một tiếng: “Chắc là thường xuyên xin tiền gia đình Cố gia đi? "

Phong Lê sắc mặt tái nhợt, không cần suy nghĩ nhiều liền phản bác: "Tôi mới không phải vì tiền, tôi rất thích Tử Hoa ca!"

Ôn Ngôn Thu dường như nghe thấy cái gì đó nực cười: "Ha, thích hắn? Ngươi? Ngươi xứng? Ngươi là cái gì?"

Anh ta ngồi dậy, vẻ mặt như nhìn một đống rác bẩn thỉu nhìn Phong Lê, tràn đầy khinh thường chế nhạo: "Câụ thật sự cho rằng khi gả cho Tử Hoa, thì liền bay lên trời sao? Hừ, cùng lắm chỉ là một con vịt cao cấp. "

Ngay khi những lời này thốt ra, đám hồ bằng cẩu hữu liền phá lên cười.

Căn phòng bỗng tràn ngập tiếng cười chế giễu và những lời xì xào ác ý.

"Cậu ta là ai?"

"Anh không nghe thấy à? Vị hôn phu của Cố Tử Hoa."

"Quái, là tên nhóc này hả? Cố Tử Hoa bị mù à? Định gả cho một chàng trai nghèo mộc mạc như vậy sao?"

"Tôi nghe đâu cậu ta nhận được rất nhiều lợi ích từ việc đính hôn với Cố Tử Hoa."

"Phải không? Bố mẹ nó không đi làm, lại nợ nần chồng chất do cờ bạc nhàn rỗi. Đó là tiền mà Cố gia trả nợ cho gia đình cậu ta, mua nhà, xe hơi và tiền tiêu vặt hàng tháng. "

"Ồ, không phải như vậy là bao dưỡng sao? Bán thân."

"Không phải! Tôi không phải được bao dưỡng, tôi làm việc đó không phải vì tiền..." Giọng nói của Phong Lê càng ngày càng thấp, cậu ấp úng, thật lâu không nói ra được.

Tính tình ôn hòa, không giỏi tranh cãi với mọi người, khuôn mặt lại gầy gò, đối mặt với những điều ác ý này, cậu lập tức bế tắc, đứng đó như một tên hề buồn cười.

“Được rồi, cảm ơn cậu đã bán cái mông của mình để cùng Tử Hoa vượt qua nỗi cô đơn và trống trải trong hai năm qua, nhưng bây giờ tôi đã trở lại.” Ôn Ngôn Thu đứng dậy, lấy thẻ ngân hàng ra ném lên bàn: “Cậu cầm lấy trăm ngàn này.Cút ngay. "

"..."

"Đừng chê quá ít, một con vịt như ngươi đáng giá nhiều tiền như vậy."

"Tôi không phải! Tôi không phải vịt! Tôi không muốn tiền của anh..." Phong Lê xấu hổ muốn giải thích, nhưng Ôn Ngôn Thu đột nhiên đứng dậy, bưng ly rượu trên bàn lên rót nó xuống.

Phong Lê chưa kịp phản ứng thì đã bị nước đá làm cho ướt sũng, ngơ ngác ngồi trên sô pha, những người xung quanh đến xem vui vẻ, tất cả đều hi hi ha ha xem náo nhiệt, thậm chí có người còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Rượu lạnh không ngừng chảy ra từ đuôi tóc của chàng trai, chảy xuống tròng kính đến sống mũi, rồi đến môi, đắng và chua sót.

“Đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Ôn Nhan Tiếu chế nhạo: “Sao cậu không cút khỏi đây?

Lúc này Cố Tử Hoa đã trở lại, hắn đi tới trước tiên liếc mắt nhìn Ôn Ngôn Thu, sau đó liền nhìn thấy Phong Lê vẻ mặt chật vật.

“Ngươi làm cái gì?” Cố Tử Hoa lập tức nhíu mày.

“Tử Hoa ca ca…” Phong Lê vừa mở miệng, Ôn Ngôn Thu đã ngắt lời hắn, cúi đầu vẻ mặt áy náy, hoảng sợ nói: “Xin lỗi, Tử Hoa, tôi sơ ý làm lật úp bình rượu trong tay. Làm đổ nó trên người cậu ấy. ”Nói xong, lại nhanh chóng lấy khăn giấy ra lau cho cậu.

Phong Lê co rụt lại đầu: "Hoa ca, không phải! Hắn là..." Cố ý!

“Không sao đâu.” Cố Tử Hoa không để ý đến đôi mắt đỏ hoe và ánh mắt cầu cứu của Phong Lê, nhẹ giọng nói với Ôn Ngôn Thu, “Ngôn Thu, lần sau cẩn thận.”

Ngôn Thu? Anh ấy vậy mà gọi anh ta là Ngôn Thu!

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad-ManLaBatTieu)

Chỉ mới có một chút, sao thái độ của Cố Tử Hoa đối với Ôn Ngôn Thu lại thay đổi nhiều như vậy?

Phong Lê kinh ngạc trợn to hai mắt, trong mắt có chút hoảng sợ, đành phải nuốt xuống bất mãn trên môi.

Quay lưng về phía Cố Tử Hoa, Ôn Ngôn Thu chế nhạo vừa nhỏ giọng thì thầm bên tai khi lấy khăn giấy lau tóc cho cậu, "Nếu tôi là cậu, liền nhanh chóng rời khỏi đây để tránh xấu hổ."

Phong Lê rốt cuộc không chịu nổi, đập bàn đứng dậy, hất tay Ôn Ngôn Thu ra, nắm lấy cổ áo anh ta, tức giận giơ nắm đấm lên, quát lớn: "Ôn Ngôn Thu, tên khốn kiếp, tôi làm vậy không phải vì tiền!"

Vừa nói xong, giọng nói của cậu đã bất giác mang theo một chút kích động như muốn khóc.

“A!” Ôn Ngôn Thu giật mình, hét lên muốn thoát khỏi tay cậu: “Cậu làm sao vậy?

Phong Lê tức giận đến mức mất lý trí, muốn vồ tới, nhưng người đàn ông bên cạnh đã đẩy cậu ra: “Phong Lê, dừng tay lại!” Sau đó cậu nghe thấy một tiếng chát bên tai, một giây tiếp theo, trên mặt cậu đau rát.

Đầu óc cậu trống rỗng trong ba giây, nhìn qua đầy hoài nghi.

Vị hôn phu của cậu vừa mới tát cậu, còn đang bảo vệ Ôn Ngôn Thu, lạnh lùng nhìn cậu: "Phong Lê, cậu điên rồi sao?!"

Phong Lê rất muốn giải thích: "Hoa ca, anh không có nghe thấy, bọn họ nói em..." Cậu chỉ chỉ trên mặt đất, phát hiện đầu vịt chết đã bị giấu, kia cái hộp cũng không có.

Chết vô đối chứng.

Cố Tử Hoa sắc mặt đã lạnh rồi, đối với Phong Lê nói: "Phong Lê, xin lỗi Ngôn Thu." (Edit tới khúc này muốn đánh người vl)

Phong Lê không thể tin được những gì mình vừa nghe, ngơ ngác nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, trái tim như bị kim nhọn đâm vào, trong lòng dâng lên một cơn đau nhói.

Bàn tay nắm chặt run lên.

Phía sau, Ôn Ngôn Thu nhếch lên khóe miệng thành công.

...

Ký ức đột ngột kết thúc.

Phong Lê quay mặt sang một bên, đã đoán được vẻ mặt ngạc nhiên của bác sĩ.

"Tôi thật sự không ngờ rằng vị anh hùng mạnh nhất quân đoàn lính đánh thuê đã chặt đầu Nữ Vương Trùng tộc năm đó của chúng ta vậy mà lại có một câu chuyện tình yêu như vậy."

“Câu chuyện yêu đương gì chứ?” Phong Lê kiềm chế nụ cười, khẽ nhướng mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Bất quá chỉ là một bộ phim truyền hình nhà giàu cấp ba máu chó mà thôi.”

Còn Phong Lê cậu chỉ là một vai phụ bia đỡ đạn trong bộ phim đẫm máu này.

Cầu áu không phải là kiểu kết thúc bi thảm.

Bác sĩ tò mò hỏi: "Vậy cậu có muốn về không?"

“Tôi không muốn.” Phong Lê nhắm mắt lại.

Trong đầu nhớ lại quá khứ, bản thân đã đặt mọi trọng tâm của cuộc đời mình vào Cố Tử Hoa, vì tình yêu mà đau khổ.

Tất cả những điều này dường như vẫn còn in đậm trong tâm trí câuh, thậm chí mười tám năm sau, cậu vẫn không thể quên được nỗi nhục nhã khó quên đó.

Nếu một ngày tôi quay trở lại...

Đéo cần tình yêu, lão tử nhất định phải sống một cuộc sống độc thân vui vẻ.

“Cập nhật não quang học đã hoàn tất, chúc mừng bạn đã trở thành người mạnh nhất vũ trụ!” Bác sĩ hào hứng nói.

Cùng lúc đó, một giọng nói khác xuất hiện bên tai Phong Lẫm.

【Mục tiêu đã đạt được, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ nghịch tập ở 18 thế giới, bạn sắp bị truyền tống trở lại thế giới ban đầu.】

Trước khi kịp phản ứng, cậu chỉ cảm thấy cơ thể mình nhoáng lên.

Chiếc giường sau lưng biến mất, suýt chút nữa rơi xuống đất, khi mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.

Trong đại sảnh phòng giải trí của câu lạc bộ cấp cao, thiếu niên Phong Lê mở to mắt, chỉ trong một giây ngắn ngủi, yếu ớt và bất lực trong mắt biến mất không còn, chỉ còn lại đầy vẻ kinh ngạc.

Cố Tử Hoa đang đứng trước mặt cậu, giọng điệu lạnh lùng, cùng với sự phiền chán, ghét bỏ và... cảm giác cao cao tại thượng.

"Phong Lê, anh xin lỗi."

Tác giả có chuyện muốn nói: Khai văn XD Chúc mừng năm mới muộn, chúc mọi người dồi dào sức khỏe, không có độc dược ~

Tên ban đầu bị edit pass nên đổi tên mới (Miêu Miêu thở dài thấy cuộc đời không dễ dàng)

Đừng hỏi tôi vì sao tra nam lại là họ Cố (khụ) Ps: Đây không phải là công.

Lần này, là câu chuyện về một ông già giàu có, ông Phó và một học sinh trung học (?) Nghèo và chua ngoa. Chủ yếu là ngọt ngào và sảng văn. Tôi hy vọng các thiên thần nhỏ có thể thích nó,so tâm. Bắt đầu từ ngày mai, nó sẽ được cập nhật hàng đêm lúc 9 giờ.

- ------------------------

Edit: Sao họ Cố nhiều tra nam thế nhờ.