Thực tế tôi rất lo lắng muốn dẫn em đi làm kiểm tra, lúc nghe Bạch Mặc Thư nói em bị rối loạn lưỡng cực trái tim tôi như muốn vọt ra ngoài.
Tôi từng nghe qua rồi, nhưng chưa từng gặp phải.
Rối loạn lưỡng cực làm bị thương người khác cũng tự làm chính mình bị thương.
Tôi gần như dùng tốc độ nhanh nhất đưa em về nhà, ấn trên giường bắt đầu lột quần áo.
Em hoảng sợ như con thú nhỏ cố gắng thoát khỏi bàn tay tôi.
Tôi đỏ mắt nhìn những dấu vết hồng hồng xanh xanh trên người em, cúi đầu cẩn thận hôn lên chúng.
Thấy sắc mặt của tôi không ổn, em ôm lấy mặt tôi, nghiêm túc giải thích.
“Chú à, em không có làm mình bị thương.”
Tôi không nghe được em nói gì, vuốt ve vết đỏ bên hông, vô cùng khổ sở.
Sao lại không phát hiện ra sớm hơn chứ?
Có phải em đã phải tự mình chịu đựng suốt bao lâu nay.
“Chú à, anh nghe em nói.”
Tôi yên lặng ôm chặt em vào lòng, chôn mặt ở cổ em lặng lẽ rơi nước mắt.
“Đều là chuyện của thế hệ trước rồi, giờ không sao nữa đâu chú à.”
Em hôn tôi dỗ dành.
“Năm ấy người tình của ba em mang theo con của mình đến tìm mẹ em, trong lúc tranh chấp em thấy bà ta đẩy mẹ của em, làm mẹ khó sinh mà chết. Vì bà ta dắt theo con trai đến nên ông ngoại của em mới bịt miệng mọi người, cho bà ta một số tiền rồi đuổi đi, còn đứa bé đó thì giữ lại.”
“Mẹ nó giết chết mẹ của em, mẹ em chết rồi thì tại sao nó lại được tồn tại, em muốn giết nó.”
Ngữ khí của em bình tĩnh, như đang kể lại một câu chuyện mà thôi.
“Cuối cùng vì tuổi quá nhỏ, em thất bại bị vú nuôi nhìn thấy, nên em bị ông nhốt vào tầng hầm, suốt bảy ngày bảy đêm, không một giây một phút nào em không hối hận tại sao lại không ra tay sớm hơn. Sau đó, em không ngờ nó lại chết dễ dàng như vậy.”
Em cười nhẹ nhàng.
“Chú à, anh có muốn xem chuyện vui không.”
“Bác hai của em chính là người giúp đỡ nó, hẳn là cũng đến lúc rồi, nào giờ mình cùng xem tin tức hôm nay thôi.”
Em chuồn ra khỏi lồng ngực của tôi, cầm lấy điện thoại lại ngồi trở về.
“Chú à, anh xem, cực kỳ hay luôn!”
Em cười vui vẻ, lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu.
Tôi nhìn thoáng qua.
Tin tức có tiêu đề là “Con út Trì gia bị nghi ngờ có liên quan đến tội phạm kinh tế, hiện đã bị bắt, nghe đồn là vay nặng lãi, khi bị bắt phát hiện đã bị chém bị thương nặng, may mắn cấp cứu kịp thời nên hiện tại đã tỉnh lại.”
“Chú à, đây gọi là gậy ông đập lưng ông nhỉ, bây giờ Trì gia chỉ còn mình em thôi này!”
Tôi nghe vậy cũng chỉ cưng chiều mà nhéo nhéo mũi em.
Bé cưng của tôi không thích hợp, bộ dạng vui sướng khi người gặp họa của em, nhìn qua chính là có chút điên cuồng.
Hừm, của tôi.
Kỳ thật kết cục của con út Trì gia cũng có tôi quạt gió thêm củi thêm vào, khi mà tôi phát hiện bé cưng của mình cũng không hề đơn giản chút nào, tôi liền bắt đầu điều tra.
Gần như chỉ có chuyện hôn ước với chuyện trong nhà hơn chục năm trước thì đều tra ra được hết.
Hôn ước có vẻ như là có người nào đó cố tình giấu giếm.
Còn chuyện bác hai Trì gia cũng Trì Du luôn có ý đồ đoạt quyền từ tay Trì Nhiên, cũng âm mưu làm em ấy nghiện ma túy, chỉ là không ngờ em ấy là cao tay hơn làm bọn họ tự chuốc lấy hậu quả.
Nhớ đến những tin tức tôi nhận được lúc trước, đến giờ vẫn làm tôi phải sợ.
May mà bé cưng của mình thông minh, không thì không biết bị bắt nạt thành cái dạng gì rồi.
Tôi nhìn em trong tim đau âm ỉ.
Em vui vẻ xem điện thoại một lúc, rồi nhìn tôi.
“Chú à, anh không vui sao?”
“Không vui.” Tôi vuốt ve vết đỏ trên người em buồn rầu nói.
“Chú à, đừng sờ, buồn.” Em tránh tay tôi, vẻ mặt rối rắm nói: “Anh sờ cái dấu tối qua anh làm ra làm gì, mai là hết rồi, anh nhìn xem còn hồng hồng thôi.”
Tôi dại ra.
“Dấu vết ngày hôm qua?”
“Đúng rồi.”
“Chứ không phải vì em bị cái bệnh này nên làm mình bị thương à?”
Tôi nghiêm túc hỏi.
“Làm gì có chứ Chú à, bao nhiêu năm qua hiếm khi em phát bệnh lắm, mà lúc nào phát bệnh thì toàn quấn lấy anh nha, anh tự xem trên lưng mình ấy.”
Tôi vươn tay sờ sờ, sờ đến một mảng vảy.
“Bởi vì em khó chịu, nên liền xx anh, anh còn cứ...”
Thấy em càng nói càng đi xa, đại não tôi đột nhiên báo động, liền bịt miệng em lại.
“Ngoan, đừng nói nữa, nói nữa là không qua được kiểm duyệt đâu.”