Thế Thân Ngọt Ngào Của Sếp Tổng

Chương 7: Người đánh dấu chính là ông đây!




Sau khi thân mật, em ngoan ngoãn dựa vào người ta, từ từ nói

“Một năm trước Bạch gia đến nhà em nói chuyện liên hôn, thực ra đây là chuyện do lão gia hai nhà định ra từ hồi còn trẻ.”

“Bởi vì Bạch gia liên tiếp gặp vấn đề về tài chính, cho nên ép Bạch Mặc Thư kết hôn với em, thật ra thì em thấy cũng không sao cả, nhưng anh ta nói anh ta có người trong lòng rồi nên có chết cũng không đồng ý.”

“Cuối cùng đúng lúc anh ta phải đi du học nên quyết định hoãn lại hai năm, chỉ tạm thời đính hôn thôi.”

Cho nên chuyện đính hôn là có thật?

Lòng tôi lạnh lẽo.

Tôi, sếp tổng tập đoàn Tả Kình Lâm, tài sản trăm tỷ, năm trong tay vô số bất động sản, cùng vô số tài sản không công khai.

Thuở sinh thời, thế nhưng lại là người thứ ba?

Tôi quay đầu nhìn tình nhân bé nhỏ của mình, à, không đúng, phải là tình nhân bé nhỏ nay đã thăng cấp thành bạn đời mà tôi đã nhận định từ lâu rồi chứ.

Khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo, đôi mắt mèo ngây thơ vô tội lại vô cùng quyến rũ, còn có dáng người mềm mại yếu đuối trong lòng tôi.

Trong lòng tôi lại có chút kích động.

Tình nhân bé nhỏ của tôi, đúng là, cũng rất được.

Trong lòng tôi phức tạp.



“Tiếp đó thì sao?”

“Lúc đó em có chút kích động, tuy rằng em không thích anh ta nhưng dù sao cũng đính hôn rồi, nên dĩ nhiên anh ta chỉ được thích một mình em mà thôi, sau đó em liền tra ra anh.”

“Lúc nhìn thấy anh ở quán bar, em liền biết vì sao Bạch Mặc Thư lại thích anh.”

Nghe vậy, trong lòng tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, được bạn đời của mình công nhận mình đẹp là một chuyện rất xung sướng.

Sau đó tôi liền nghe thấy bạn đời bé nhỏ của mình thở phì phì mà nói.

“Bạch Mặc Thư là đồng loại với em!”

Tôi:...Bé cưng của tôi làm sao thế.

Yêu nhau lâu như vậy rồi đây là lần đầu tiên tôi thấy em ấy tức giận đến phồng mang trợn má như vậy, tôi sửng sốt nháy mắt, vì thế liền lấy tay che miệng nhịn cười.

“Chú à, không cho anh cười em, a, em thấy rồi đấy.”

Em xoay người ngồi lên người tôi, vươn tay muốn bịt miệng tôi lại, tôi nắm lấy tay em thuận thế kéo đến gần mà hôn.

“Không cười, bé cưng kể tiếp đi.”

Em đỏ mặt, cúi đầu nhìn tôi hôn tay mình, nhẹ giọng hỏi.

“Chú à, anh còn thích anh ta nữa không?”

Tôi lấy một điếu thuốc từ đầu giường ngậm trong miệng, làm bộ tự hỏi: “Có thích hay không ta? Để anh hút điếu thuốc suy nghĩ đã.”

“Dù sao thì anh không được thích anh ta! Anh đã ở với em rồi!” Thiếu niên xinh đẹp có đôi mắt mèo thở phì phì đạp tôi.

Tôi cười nhẹ, ngón tay kẹp thuốc nhéo cằm em, kéo mặt em lại gần, hôn một cái thật kêu vào khóe miệng em một cái.

“Bé cưng, chồng yêu em.”

Lỗ tai cậu thiếu niên bị hôn trộm một cái đỏ hồng như máu.

Cái miệng nhỏ của em thở hổn hển đẩy tôi: “Không cho hôn.”



“Vậy, bé cưng giải thích một chút buổi tối nay đi, hửm?” Đúng là tôi vẫn còn lấn cấn chuyện này trong lòng.

Nhóc con nhà ta thế nhưng lại rót rượu cho người khác.

“Chuyện này...”

“Hôm nay em đi cảnh cáo anh ta tránh xa anh một chút, lần trước thấy anh ở bên em, anh ta đến chết cũng không chịu hủy bỏ hôn ước!”

“Chúng ta đã mặc cả đồ đôi rồi, mà anh ta vẫn còn muốn thò chân vào.”

Nói như thế nào nhỉ, nghĩ về nỗi lo lúc trước tôi liền bật cười, hóa ra suy nghĩ của bọn tôi lại hợp nhau như vậy.

Bạn đời bé nhỏ thở phì phì kể chuyện, thiếu điều viết mấy chữ “Đừng dính dáng đến Bạch Mặc Thư” lên mặt.

Khụ khụ, em ấy lại lườm tôi.

Tôi ngậm miệng lại, vờ ho hai tiếng, tiếp tục thắc mắc.

“Thế sao em lại rót rượu cho cậu ta?”

Hỏi xong, tôi nhìn chằm chằm sắc mặt của em.

“Anh ta chọc giận em.”

Bạn đời bé nhỏ đột nhiên xìu xuống.

“Anh ta nói anh thích anh ta, em giật quá nên muốn lấy chai rượu đập cho anh ta một nhát, cho anh ta khỏi nói nữa.”

Lập tức tôi thấy có chút nghèn nghẹn.

Bé cưng của tôi làm sao vậy?

Nhóc con ngoan ngoãn muốn lấy chai đập người ta.

Thấy tôi không nói gì, giọng nói có chút nguy hiểm nói.

“Làm sao, em muốn đập anh ta nên anh giận à?”

Không có, chỉ là có cảm giác bé cưng của mình có chút OOC

*OOC (Out of character): nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó/nhân vật nào đó.

Tôi nghĩ trong lòng, vì bảo toàn tính mạng mà bắt đầu dỗ dành.

“Sao thế được? Anh chỉ thấy lần sau đánh người đừng dùng chai rượu, nhỡ đứt tay thì đau lắm.”

“Nhưng mà em tức giận thì phải làm sao bây giờ?” Em híp híp mắt.

Tôi biết nghe lời phải: “Để anh mua cho bé cưng cái búa màu hồng nhé.”

Em vừa lòng gật đầu, sau đó tiếp tục tố cáo.

“Anh ta còn nói nếu em không rời khỏi anh, thì sẽ không giải trừ hôn ước với em, cứ thế mà kết hôn, anh ta không có được thì cũng không cho em ở bên anh.”

Tôi nhướn mày.

Em chớp chớp mắt, lại đổ thêm dầu vào lửa nói.

“Làm sao bây giờ Chú à, anh ta muốn kết hôn với em, muốn thành vợ chồng hợp pháp với em, đến lúc đấy em chính là của anh ta.”

Tôi tức giận bật cười, ngậm thuốc lá cắn một cái vào cổ em.

“Ai quan tâm cưng là của ai, người đánh dấu vẫn cứ là ông đây.]