Thế Thân - Lilynguyen

Chương 5: Băn khoăn




Trời cũng đã tối, cô ngồi thu người trên chiếc ghế dài trong phòng khách.

Đến bây giờ Thanh Khanh vẫn chưa về đây, cả căn nhà rộng lớn chỉ có một mình cô quả thật có cảm giác không an toàn bao trùm.

Tiếng xe dừng lại trước cổng, sau đó có tiếng xe chạy vào trong gara bên cạnh.

Cô vội vàng đứng dậy. Cậu đã về rồi sao?

Đúng như cô dự đoán, cánh cửa căn nhà mở ra, sau đó là cậu bước vào. Thanh Khanh dừng lại trước nhà, tháo đôi giày đen ra, thay dép đi trong nhà rồi nhìn về phía cô. Từng động tác đều toát ra vẻ khoan thai, nho nhã.

-Anh về rồi à?

-Ừ.

Cậu lạnh nhạt trả lời rồi đi thẳng lên tầng bỏ mặc cô đứng một mình ở đó.

Lúc đi ngang qua người cô, Gia Ngọc có thể ngửi thấy mùi rượu lưu trên người cậu, hẳn là mới đi tiếp đối tác về? Không biết cậu uống có nhiều rượu không, trông sắc mặt có vẻ mệt mỏi.

Cậu là người duy nhất mà cô tin tưởng nên cô vô thanh vô tức lo lắng cho cậu.

Gia Ngọc định làm một chút trà giải rượu cho Thanh Khanh bèn đi vào trong bếp.Nhưng gian bếp rộng lớn thế này khiến cô có chút lúng túng, những thứ cô cần cô chẳng biết vị trí ở đâu nên cứ loay hoay lục lọi trong bếp.

"Choang"

Từ trên phòng, cậu vừa mới nới lỏng chiếc cà vạt, đang tính thay đồ thì nghe tiếng đổ vỡ từ dưới nhà.

Lại chuyện gì nữa đây? Cậu đang rất mệt, tiếng chói tai khiến cậu cảm thấy vô cùng bực bội.

Thanh Khanh bước xuống tầng, men theo đường cầu thanh nhìn vào trong bếp, chỉ thấy cô giá kia đang ngồi nhặt nhạnh từng mảnh vỡ trong bếp.

-Cô đang làm gì thế?- Giọng nói chứa đầy phiền chán.

Gia Ngọc bị giật mình, không cẩn thận bị một mảnh vỡ cứa vào tay.

-Em... em xin lỗi.-Cô lí nhí.

-Cô làm gì trong bếp thế?

-Em... em thấy anh uống rượu... nên muốn pha một ít trà giải rượu cho anh... nhưng em tìm khắp nơi không thấy mật ong đâu cả.

-Trong nhà không có mật ong, có cái gì thì cứ hỏi tôi.

-Em chỉ muốn anh thoải mái hơn thôi.

-Không cần đâu, cô như vậy càng khiến tôi mệt hơn thôi.

-Em thực sự xin lỗi.- Cô cúi gằm mặt xuống.

Thanh Khanh không nói gì nữa, bỏ lên phòng, Gia Ngọc thấy vậy cúi xuống tiếp tục dọn mảnh dĩa vỡ. Lúc này cô mới thấy ngón tay mình đang chảy máu, cảm giác đau bây giờ mới dần xuất hiện.

Cô cũng không dám lên hỏi cậu xem hòm thuốc ở đâu, chỉ có thể rửa sơ vết thương rồi giữ chặt ngón tay cho máu không chảy nữa, sau đó mới tiếp tục dọn dẹp.

Thanh Khanh trở lại phòng, nằm luôn trên giường, khẽ nhắm mắt lại.

Nhiều lúc nhìn gương mặt cô, cậu lại không kìm lòng được nghĩ đến người kia, thế nhưng cậu biết, mọi hành động việc làm của cô đều khác hẳn với người kia. Cậu có thể thấy được sự lo lắng của cô dành cho mình.

Thế nhưng cậu vẫn không thể không có thái độ bài xích. Giống như phát hiện ra món đồ mình vẫn ăn luôn có khẩu vị đó, một ngày nào đó, vẫn đồ ăn đó nhưng khẩu vị đã thay đổi. Mặc dù có ngon hơn, tốt hơn nhưng vẫn nhớ đến cái cũ, vẫn cảm thấy không quen.

Gia Ngọc dọn dẹp xong thì trở về phòng, cô cố gắng đi thật khẽ khàng, không muốn làm phiền cậu nữa. Theo như lời người tài xế đã nói thì phòng cậu ở đối diện với phòng cô, tức là cậu hiện giờ chỉ cách cô một cánh cửa kia mà thôi.

Thế nhưng sao cô thấy khoảng cách hai người lại xa đến vậy.

Rốt cuộc trong đoạn kí ức kia, chuyện gì đã xảy ra? Cô hoàn toàn có thể cảm nhận được thái độ của cậu đối với cô, không hề giống các cặp đôi sắp cưới khác.

Hay là cô và cậu bị ép cưới?

Cô gạt ngay ý nghĩ này ra khỏi đầu. Theo lời cậu nói thì cô chỉ là một cô gái bình thường, không còn cha mẹ, chỉ có thể nương tựa vào cậu, thế thì sao có thể gọi là ép buộc được chứ.

Vậy thì rốt cuộc là lí do ở đâu?

Hay là tại cô đã từng làm sai gì nên cậu mới ghét bỏ cô như vậy?

Cô mở cửa phòng, ngồi trên chiếc giường xa lạ, thu người lại nhìn ra ngoài ô cửa sổ.

Hôm nay trời rất đẹp, mặt trăng tròn tỏa sáng khắp nơi, cái ánh sáng mang đến cho cô cảm giác lành lạnh, cô độc.

Đến bao giờ cô mới có thể lấy lại kí ức trước kia, đến bao giờ thì cô mới có thể sống như trước kia, bởi vì bây giờ cô cảm thấy cứ như mình đang sống cuộc đời của người khác vậy.