Gia Ngọc đang ngồi ghi chép một số tài liệu thì nghe thây có tiếng xôn xao bèn ngẩng đầu lên nhìn.
-Tổng giám đốc.- Phương Mai cúi đầu chào.
Không biết tổng giám đốc đến đây làm gì? Gia Ngọc vẫn cúi đầu không ngẩng lên.
-Giám đốc có trong đó không?
-Dạ có ạ.
Tổng giám đốc hỏi xong thì vào phòng luôn.
-Chị Phương Mai à, tổng giám đốc có chuyện gì mà đến tìm giám đốc thế nhỉ?
-Chị cũng không biết, chúng ta cũng không nên biết nhiều, em làm việc đi.
-Vâng ạ.
Gia Ngọc vâng lời cúi xuống làm việc nhưng vẫn không thể tập trung được.
Đó là tổng giám đốc, cũng chính là bố của Thanh Khanh, thế thì ông chẳng phải là… bố chồng của cô ư?
Có điều mà đến nay cô vẫn luôn thắc mắc, rõ ràng Thanh Khanh đã nói cô là vị hôn thê của cậu nhưng chưa bao giờ cậu đề cập đến bố mẹ mình trước mặt cô. Chuyện này rốt cuộc là sao?
Trong phòng.
-Bố có chuyện gì tìm con?
-Ừ, chuyện hợp tác lần này với tổng giám đốc Thiên Vũ ta sẽ giao toàn quyền cho con.
-Giao cho con, các cổ đông khác không phản đối sao?
-Tạ tự có cách bên phía ban cổ đông.
-Tại sao lại quyết định như vậy ạ?
-Xong việc hợp tác lần này, ta sẽ về hưu.
-Về hưu?- Thanh Khanh kinh ngạc.
-Đúng vậy, ta nghe nói, khi dự án hợp tác này thành công thì tổng giám đốc Thiên Vũ cũng sẽ truyền lại công ty cho người thừa kế.
-Bố biết người thừa kế ông ấy không ạ.
-Chuyện đó bây giờ vẫn còn đang trong vòng bí ẩn.
-Con vẫn tưởng ông ấy sẽ điều hành công ty trong một thời gian dài nữa chứ.
-Con không hiểu đâu, con người ai mà chẳng muốn được nghỉ ngơi, tranh đấu cả đời rồi, muốn tìm một nơi tốt để nghỉ ngơi, thư giãn.
-Con cũng mong được như vậy.- Nghĩ đến những ngày vui vẻ bên Gia Ngọc, cậu bất giác nở nụ cười.
Tổng giám đóc cảm thấy nụ cười của Thanh Khanh hơi khó hiểu nhưng cũng không để tâm nhiều.
-Chuyện này cứ thế đi, con tìm hiểu cho kĩ càng các hạng mục, nhớ hành động cẩn thận, đừng để xảy ra sai sót.
-Vâng ạ.- Cậu đứng dậy tiễn ông ra ngoài, thái độ vẫn có chút xa cách.
Tiếng mở cửa kèm theo tiếng trò chuyện vang lên, theo thói quen, Gia Ngọc ngẩng đầu lên nhìn về hướng Thanh Khanh.
-Con cứ…
Gia Ngọc thấy người đàn ông trung niên kia vừa nhìn thấy cô thì ánh mắt không dời đi nữa, nhìn cô chằm chằm đến mức khiến cô luống cuống.
-Chào… chào tổng giám đốc.- Gia Ngọc cúi đầu.
-Cô… cô.- Ông chỉ tay vào cô, không nói được lời nào.
-Chuyện này là sao?- Ông quay sang Thanh Khanh.
-Chẳng sao cả.- Thanh Khanh nhún vai, sớm muộn thì chuyện này cũng bị phát hiện ra, nhìn thái độ của ông như vậy, Thanh Khanh bỗng cảm thấy hứng thú.
-Cô ta làm ở đây từ bao giờ?
-Dạ, cũng được gần một năm rồi ạ.- Phương Mai trả lời, cảm thấy thái độ của ông vô cùng kì quái.
-Gần nửa năm?- Vậy mà bây giờ ông mới biết, xem ra là ông đã già thật rồi.
-Tổng giám đốc, chúng ta phải đi thôi.- Vị thư kí bên cạnh nói nhỏ vào tai ông.
-Được rồi, chuyện này ta sẽ nói với con sau.
Ông nói xong thì bỏ đi, khi đi lướt qua Gia Ngọc thì liếc nhìn cô một cái, ánh nhìn sắc lẹm làm cô hoảng hốt. Tại sao có vẻ như ông ấy không thích cô?
Mãi đến khi ông đã đi xa, cô vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó, trong lòng không yên.
-Không sao, không có việc gì cả.
Thanh Khanh ôm lấy Gia Ngọc vào trong lòng, nhìn dáng vẻ thất thần bây giờ của cô cậu cảm thấy có chút không nỡ.
Cảm nhận lồng ngực ấm áp của cậu, cô cũng dần bình tâm lại, sự hoảng hốt lúc nãy vơi đi không ít.
-Tai sao tổng giám đốc lại có thái độ như vậy?- Cô hỏi nhỏ.
-Có anh ở đây, sẽ không sao.- Cậu vuốt lưng cô, an ủi.
Phía đằng sau, Phương Mai tinh ý nhanh chóng lẩn vào phòng trà từ lâu.
-Em có cảm giác bất an lắm.
-Không sao, có chuyện gì anh cũng sẽ đỡ cho em.
Lời nói ngọt ngào của cậu vờn quanh trong đầu cô, thành công giúp cô trấn tĩnh lại.
Thấy mình trong vòng tay của Thanh Khanh, lại nhớ đây là văn phòng vội đẩy cậu ra.
-Ở đây còn có người.
-Em lợi dụng anh xong thì vứt bỏ.-Thanh Khanh mỉm cười nhìn cô ngượng ngùng.
-Em không có ý đó, nhưng đang trong giờ làm việc, người khác sẽ thấy.
- Thư kí Mai đã sớm đi rồi.
Gia Ngọc ngẩng đầu nhìn, quả thật đã không thấy Phương Mai đâu, như vậy lại càng khiến cô thẹn hơn, chắc giờ này chị ấy lại đang nghĩ vẩn vơ gì rồi.
-Sao thế,còn lo lắng ư?
-Không phải, mà tổng giám đốc là bố anh phải không?
-Ừ.
-Em có cảm giác ông ấy không thích em.
-Vị hôn phu của em là anh, không phải ông ấy.
-Nhưng sau này có thể ông ấy cũng là bố của em.- Cô càng nói càng nhỏ.- Em cũng phải chăm sóc ông ấy chứ.
-Chà, chưa cưới về mà đã thể hiện là đứa con hiền thảo rồi kìa.- Thanh Khanh trêu.
-Em… em chỉ là có sao nói vậy thôi.
-Anh biết.