Thế Thân Làm Ruộng Nuôi Heo

Chương 65: Nghe nói dị năng hệ thủy phế lắm - Cải thìa




Không bao lâu sau, Tiểu Thất dẫn dắt năm người đám vai chính quay trở về căn cứ cao ốc trùm mền. Dọc theo đường đi, xác thật như năm người dự đoán không có bị ai vây xem, nhưng bọn họ lại bị đủ loại con vật biến dị vây xem, đặc biệt là biến dị động vật dùng để phi hành, hóa ra buổi tối ở thành phố Hạ Châu cũng có quân đoàn biến dị trực ban.

Khi năm người lần đầu tiên nhìn thấy sinh vật biến dị phi hành còn phải chấn kinh hồi lâu.

“Đó là…… cái gì?”

“Là Phượng Hoàng sao?”

“Trời đất, kim phượng hoàng có tồn tại luôn?”

Tiểu Thất nghe thấy động tĩnh thì nhìn qua, sau đó bình tĩnh sửa đúng, “Đó là biến dị khổng tước, hôm trước mới vừa nhiễm virus.”

Năm người vai chính, “……” Đột nhiên từ phong cách thần thánh rớt xuống xã hội sự thật rồi.
Lại phi hành một hồi, đột nhiên có một sinh vật thật lớn màu xanh lá từ bầu trời đêm xẹt qua, tốc độ quá nhanh, năm người chỉ thấy được một thân ảnh thật dài màu xanh lá. Trải qua chuyện khổng tước biến dị vừa nãy, năm người đưa ra suy đoán ít huyền huyễn hơn.

“Đó là xà sao?”

“Sẽ mãng xà biến dị biết bay?”

“Có phải cái đầu nó quá lớn rồi hay không?”

Tiểu Thất bình tĩnh nhìn sinh vật đi xa, “Đó là giao long biến dị từ một con đại mãng xà màu xanh lá, tháng trước vừa mới mọc sừng, nghe nói mục tiêu kế tiếp là nỗ lực hóa rồng.”

Năm người, “……” Sinh vật biến dị bên ngoài có ngàn vạn, nhưng dường như không có con nào lạ như ở thành phố Hạ Châu biết suy nghĩ phấn đấu cả. Llúc năm người tò mò không biết còn có thể gặp được loại sinh vật biến dị muốn phi thăng gì thì nghênh diện một con vẹt. Nó nhìn chằm chằm bọn họ một lát, sau đó kéo ra giọng nói ngang phè, “Có thêm người! Có thêm người! Ông chủ Khúc nhặt được người sống ở ngoài thành……”
Năm người đám vai chính nháy mắt vô cùng xấu hổ, hơn nữa không biết vì sao bọn họ có dự cảm vô rất không tốt.

Lúc này đây không đợi năm người thảo luận, Tiểu Thất đã chủ động giải thích, “Đó là vẹt, đại sứ tuyên truyền của tiểu khu, không nhuộm tóc nhưng trước giờ vẫn luôn màu sắc rực rỡ như thế.”

Năm người, “……” Trong điểm giải thích có phải hơi chệch rồi hay không? Nhưng thực mau, bọn họ liền không có thời gian rối rắm về trọng điểm nữa, bởi vì sau khi con vẹt kia lớn giọng lên tiếng lại có không ít vẹt bay qua vây xem thêm. Sau đó một truyền mười, mười truyền trăm, chung quanh bọn họ liền phần phật đủ các loại loài chim vây quanh, trong đó vẹt là nhiều nhất.

Tiểu Thất nhìn nhóm vẹt nhiệt tình thì vừa lòng gật đầu, như vậy thì vai chính không cần tìm mọi cách để ra đề tài nói chuyện phiếm nữa, vẹt có thể theo chân bọn họ nói một đường, có con còn có thể đuổi vào trong nhà tiếp tục nó, đại sứ tuyên truyền này quả nhiên thật chuyên nghiệp.
Vai chính năm người xác thật không cần vì không có đề tài mà phiền não rồi, bởi vì nhóm vẹt đã hỏi tới mức độ quần lót bọn họ màu gì cũng bị hỏi ra tới luôn rồi.

Thật vất vả đến được tiểu khu cao ốc trùm mền, chim biến dị cũng ít hơn nhiều, năm người đồng thời nhẹ nhàng thở ra. Sau đó Khúc Thanh Thủy dặn dò buổi tối không có việc gì thì không cần ra khỏi thành, ngày thường ra khỏi thành tốt nhất tìm một ít sinh vật biến dị cường đại để tổ đội. Ngoài ra ở thành phố Hạ Châu còn có một đầu bếp tay nghề tốt cực kỳ quan trọng, bởi vì trong mắt biến dị sinh vật, nhân loại chỉ là sinh vật trông thì mỹ vị nhưng lại rất ồn ào, còn đồ ăn của nhân loại còn mỹ vị hơn cả nhân loại luôn.

Dặn dò xong, xác định năm vai chính đều nghe lọt tai, Tiểu Thất lúc này mới trở về cao ốc trùm mền. Trước khi tiến vào trong nhà, đột nhiên trong thửa ruộng cải thìa truyền đến một tiếng khóc vang dội, đồng thời một búp cải thìa bắt đầu sáng lên.
Tia sáng màu xanh lục trong suốt như tinh linh nhỏ trộm ra khỏi rừng rậm dưới ánh trăng, lại như thạch đá vừa mới được mài dũa để lộ ra một góc đá quý màu lục. Trong nháy mắt, quanh quẩn căn cứ xuất hiện một cổ hơi thở khiến người ta thập phần thoải mái, mỗi người đều tham lam hít vào, hưởng thụ hấp thu loại năng lượng này.

Tiểu Thất ‘chậc’ một tiếng, nhanh chóng đi về hướng ruộng cải thìa, năm người còn lại và biến dị động thực vật ở chung quanh bị kinh động cũng sôi nổi đi lên tìm tòi.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tiểu Thất vươn tay chậm rãi tách mở từng mảnh lá cây, đóa hoa cải như ngọc phỉ thúy kia như đang nở tung, khi hai mảnh lá cây cuối cùng triển khai, mọi người thấy được một sinh vật hình người nho nhỏ đang ôm đầu gối ngồi bên trong khóc.
Mèn đét ơi!

Mọi người đều cả kinh, búp cải thìa này cùng lắm chỉ cao đến đầu gối nên ‘người’ ở bên trong tất nhiên cũng không lớn. Mọi người đều đánh giá kỹ càng liền thấy Khúc Thanh Thủy đột nhiên móc ra một cây thước đo từ ba lô ra để cạnh ‘người’ nọ.

Tinh Linh nhỏ mờ mịt ngẩng đầu, sau đó đã bị cảnh tượng đầu với đầu chung quanh chen đầy đông đảo sợ tới mức co rụt cổ. Nhưng rất mau, ánh mắt Tinh Linh đã dính chặt trên người Tiểu Thất, lập tức cao hứng đứng lên, vươn tay với Tiểu Thất, “Ôm một cái!”

Tiểu Thất vươn ngón tay để trên trán Tinh Linh nhỏ chặn lại cái ôm kia, Tinh Linh nhỏ bị bắt dán sát thước đo, Tiểu Thất lập tức cẩn thận quan sát rồi thu hồi thước đo, “11cm.”

Tinh Linh nhỏ dường như ý thức được nguy cơ, lập tức tận lực vuốt tóc để nó dựng lên, sau đó chỉ vào thước đo, yêu cầu đo lại một lần nữa.
“Không được, dây tua củ cải và tóc đều không tính vào chiều cao. Nhưng cũng không sao, vậy cũng cao rồi.” Tiểu Thất là một con sên nghiêm khắc nên đã cự tuyệt yêu cầu của Tinh Linh nhỏ.

“Đây là Tinh Linh sao?” Mục Dương vươn ngón tay muốn chọt Tinh Linh cải thìa một chút lại bị né tránh, Mục Dương chưa từ bỏ ý định lại muốn chạm vào liền thấy trên lưng Tinh Linh nhỏ kia đột nhiên xuất hiện một đôi cánh nửa trong suốt màu lục thúy. Đôi cánh chợt lóe, Tinh Linh nhỏ nhanh chóng tới trên vai Khúc Thanh Thủy.

Ánh mắt hâm mộ của mọi người lại dời qua, sau đó liền nhìn thấy Khúc Thanh Thủy duỗi tay nắm cánh Tinh Linh nhỏ xách xuống, “Cậu không có mặc quần áo, chừng nào mông sạch sẽ đi rồi hẵng ngồi trên vai tôi.”

Tinh Linh nhỏ, “……”

Mọi người, “……”
Trầm mặc một lát, không biết ai không nhịn không được mà cười khúc khích, mọi người cũng bắt đầu nở nụ cười.

Nhưng Tinh Linh nhỏ cải thìa lại không vui, bắt đầu rơi từng giọt nước mắt to, đồng thời lôi kéo cánh mình che ở trước người.

Mọi người thấy vậy tức khắc đau lòng không thôi, Tinh Linh nhỏ này cũng thật quá đáng yêu rồi. Tiếng cười biến mất không thấy, chỉ còn một đám ánh mắt trìu mến.

Tiểu Thất đem lần nữa thả Tinh Linh nhỏ về lại trên cải thìa, sau đó đưa ra một chiếc khăn tay, “Trước tiên choàng đỡ đi, buổi tối tôi sẽ làm quần áo cho cậu.”

Tinh Linh nhỏ vừa nghe liền dụi dụi mắt, nhận khăn tay bọc mình lại, đồng thời lộ ra một gương mặt tươi cười rạng rỡ với Tiểu Thất, sau đó vỗ vỗ bắp cả phỉ thúy dưới thân, “Muốn!”
Tiểu Thất rộng lượng gật đầu, “Được, mang theo luôn.”

Vì thế, tinh linh cải thìa được như ý nguyện ngồi trên vai Tiểu Thất, đồng thời còn chuyển dời bắp cải thìa của mình vào chậu hoa được Tiểu Thất dọn lên lầu.

Mọi người lưu lại thấy không còn náo nhiệt để xem thì sôi nổi tan đi.

Năm người vai chính cũng trở về nơi đã an bài cho bọn họ, trên đường trở về, bọn họ còn thảo luận về Tinh Linh nhỏ thần kỳ. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy động thực vật biến dị có thể xuất hiện với hình thái của nhân loại, tuy rằng có hơi nhỏ nhưng xác thật là hình người, cũng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa.

Thu hoạch được một Tinh Linh cải thìa nhỏ, Tiểu Thất phi thường suиɠ sướиɠ trở về phòng, sắp xếp tốt cho chậu cải thìa kia thì bắt đầu công tác đi làm quần áo.
Tinh Linh cải thìa nhỏ đang quạt cánh bay một vòng trong phòng, sau đó bay đến xem Tiểu Thất làm việc, thường thường phát ra âm thanh kinh ngạc cảm thán, sau đó lung lay ôm một cái cái ly bay lại đây, giọng nói non nớt dâng lên ly nước.

Động tác trên tay Tiểu Thất rất nhanh, kéo kim chỉ không ngừng luân phiên, ngẫu nhiên cậu lại nhận ly uống hai ngụm nước. Đêm khuya mười hai giờ, Tiểu Thất rốt cuộc làm xong hai bộ quần áo tuy nhỏ nhưng cực kỳ tinh xảo, chất liệu mềm mại thoải mái, kiểu dáng gọn gàng thoải mái, trong đó có một bộ áo ngủ và một bộ thường phục có thể mặc trong thời gian sắp tới.

Tiểu Thất thậm chí tri kỷ ngưng kết ra một thủy cầu lớn bằng nắm tay, đổ hai giọt nước giặt vào, sau đó đem quần áo mới bỏ vào rửa sạch rồi trừ đi hơi nước, bộ quần áo mới tinh tươm thơm ngát đã ra lò.
Rửa xong quần áo, lại nhìn Tinh Linh ghé vào bàn ngủ quên mất, cùng với cái má mềm mềm như bánh bao còn lưu lại vết chảy nước miếng, Tiểu Thất nghĩ nghĩ lại ngưng kết ra một thủy cầu, sau đó thử đột ấm cho nước, tiếp theo liền ném Tinh Linh nhỏ vào.

Tinh Linh nhỏ đang ngủ ngon lành: ???

Sau một trận đầu óc choáng váng, Tinh Linh rốt cuộc được giải phóng khỏi thủy cầu, đầu ngay lập tức bị khăn lông che lấy, tiếp theo chính là một trận xoa nắn, chờ đến khi bị xoa đến tóc xù xù mới được thả ra liền thấy Tiểu Thất lộ vẻ mặt vừa lòng, vì thế theo bản năng duỗi tay muốn ôm một cái.

Tiểu Thất duỗi tay qua nâng Tinh Linh nhỏ lên, sau đó dạo qua một vòng trong phòng, cuối cùng vẫn đặt Tinh Linh trên gối đầu bên cạnh mình cảm thấy an tâm. Tinh Linh nhỏ mùi cải thìa đương nhiên phải đặt bên gối mới trợ giúp giấc ngủ tốt nhất.
Tinh Linh nhỏ cũng thập phần ngoan ngoãn, chờ đến khi Tiểu Thất chuẩn bị ổ chăn nằm ngay ngắn thì duỗi tay chọt chọt gương mặt mềm mại của mình, “Muốn!”

Tiểu Thất hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn thò miệng mình lại gần dán lên một chút, Tinh Linh nhỏ lúc này mới cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ chăn, an tâm đi ngủ.

Nhìn Tinh Linh nhỏ đang ngủ, Tiểu Thất rơi vào suy tư. Quả nhiên nuôi Tinh Linh nhỏ phức tạp hơn củ cải nhiều, ít nhất củ cải dại chưa bao giờ muốn hôn hôn hết. Nhưng ai kêu Tinh Linh nhỏ là vị cải thìa đâu, phức tạp hơn chút cũng là bình thường.

Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Tiểu Thất còn chưa báo tỉnh, đột nhiên ‘phịch’ một tiếng vang lớn, Tiểu Thất bừng tỉnh vọt ra ban công liền thấy được một chậu hoa lớn ngã xuống lầu. Chậu hoa kia không phải bắp cải phỉ thúy bạch, mà là một bắp cải thìa thanh tú khác mà lúc trước Tiểu Thất dọn lên, không ngờ tự nhiên hôm nay lại rớt lầu?
Cũng may lúc này là sáng sớm bên ngoài không người nào, nếu không rơi trúng người ta thì không tốt lắm. Tiểu Thất quay trở về, nghi hoặc chậu hoa sao lại tự mình nhảy lầu được, liền nhìn thấy Tinh Linh nhỏ đang ngồi trên ban công Sau khi nhận thấy được ánh mắt của Tiểu Thất, Tinh Linh nhỏ lập tức cúi đầu, ủy khuất mở miệng, “Không phải tôi.”

Tiểu Thất mang theo nghi ngờ đi xuống lầu, nhưng bởi vì cải thìa thanh tú cũng đã biến dị nên không có trực tiếp rơi chết luôn, chỉ mang bộ dáng đáng thương thảm hề hề.

Tiểu Thất sửa sang lại cải thìa thanh tú, dò hỏi, “Cậu tự mình nhảy xuống sao?”

Thanh tú cải thìa đang chần chờ hết sức, đột nhiên nhìn thấy Tinh Linh nhỏ bay từ trên lầu xuống thì lập tức điên cuồng lắc lá cây, tỏ vẻ là mình tự nhảy xuống.
“Vậy cậu muốn lớn lên ở bên ngoài sao?” Tiểu Thất hiển nhiên thật khó hiểu, hiện tại là mùa đông đó, tuy rằng đại đa số bộ phận ở thành phố Hạ Châu đều được câu và hỏa hệ dị năng giả hợp tác thiết trí trận pháp điều nhiệt, nhưng nhóm thực vật vẫn thích ở trong nhà hơn mà. Sao cái cây này lại theo phong cách trái ngược thế?

Cải thìa thanh tú lại tiếp tục điên cuồng gật đầu, sau đó trực tiếp tránh thoát Tiểu Thất, còn nhảy đến vườn rau lá cây một trận bay múa, nhanh chóng đào cáo cái hố cho mình rồi nhảy vào, lá cây điên chôn đất lại cho tốt, cuối cùng còn dùng lá cây vỗ vỗ thổ nhưỡng, lúc này mới dừng tay đứng đón ánh sáng mặt trời, bộ dáng trải đời sâu sắc.

Thấy tình cảnh như vậy, Tiểu Thất cũng chỉ có thể tin tưởng đây là một bắp cải thìa thanh tú theo đuổi thiên nhiên nên cậu quyết định giải phóng tự do cho cải thìa.
Tinh Linh nhỏ vừa mới bay xuống lại ngồi trên vai Tiểu Thất, sau đó mở miệng “Đói.”

Tiểu Thất sờ sờ bụng, “Đúng là có hơi đói, cậu muốn ăn cái gì?”

“cải thìa!” Tinh Linh nhỏ hoan hô.

Tiểu Thất, “……” Đây cũng là một bắp cải thìa khẩu vị độc đáo ghê, đi ăn thịt đồng loại luôn. Nhưng cũng vừa lúc, cậu cũng muốn ăn cải thìa, vì thế bước chân vui sướng về phía phòng bếp.

Thân ảnh Tiểu Thất càng lúc càng xa, Tinh Linh nhỏ trên vai quay đầu nhìn vườn rau, nhếch miệng đối cười với bắp cải thìa thanh tú kia. Cải thìa thanh tú run run, lại lại lần nữa hung hăng dùng lá cây ép chặt đất dưới thân mình, tỏ vẻ quyết tâm kiên định muốn lớn lên ở bên ngoài.

Tinh Linh nhỏ lúc này mới vừa lòng quay đầu lại, một bên đong đưa chân, một bên ngâm nga.