Cuối cùng thanh niên đeo mắt kính tên Chu Du bị Đại Nga ngậm lảo đảo lắc lư về tiểu khu cao ốc trùm mền, cũng may lúc này không có chạy nhanh như bay nữa, tất nhiên hắn cũng không có “say ngỗng”, chỉ là quần áo đình công trực tiếp rách mất y chang quần áo của mấy người ăn mày.
Nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt ở tiểu khu, Chu Du hồi lâu mới ‘a’ một tiếng, “Hóa ra thật sự không phải chương trình truyền hình thật tế à!”
Âu Lương, “……” Đây là một tên đậu bỉ đúng không?
Nhưng trên thực tế, giống Âu Lương mới là trạng thái mà đại bộ phận người có khi đối mặt với tận thế: mờ mịt, hoài nghi, khó có thể tin, cuối cùng mới là sợ hãi. Chẳng qua tối hôm trước động tĩnh quá lớn, đại bộ phận người đã tiến vào giai đoạn sợ hãi, cũng chỉ có một mình Chu Du ngủ say như chết mới theo thường lệ mà sáng dậy đi làm, dọc đường đi còn may mắn không bị tang thi công kích thôi.
Tận thế ngày đầu tiên, cao ốc trùm mền tiếp nhận vị khách ngoại lai đầu tiên, lúc Âu Lương lãnh người tới lầu bảy cũng giới thiệu căn phòng ở đơn sơ liền bắt đầu vui sướng khi người gặp họa chờ đợi phản ứng của Chu Du.
Chu Du dạo quanh một vòng căn phòng chỉ có bốn bức tường, đúng như Âu Lương nghĩ mà lộ ra biểu tình khó có thể tin, sau đó mở miệng nói, “Đây thật sự là nơi ở của tôi sao?”
Âu Lương gật gật đầu, “Đúng vậy, cậu không nhìn lầm đâu. Đây là chỗ ở cửa cậu, dưới lầu còn nuôi vịt nữa.”
“Là mấy con vịt lúc nãy tôi vừa thấy sao?” Chu Du dò hỏi.
Âu Lương lại lần nữa kịch liệt gật đầu, “Đúng vậy, không sai.”
Nước mắt Chu Du tức khắc liền trào ra, sau đó hắn bắt đầu oa oa khóc lớn, “Tôi có tài đức gì mà có được phòng để ở, còn có như vậy nhiều vịt biến dị làm bảo tiêu như vậy! Hu hu hu, chưa từng có ai đối xử với tôi tốt như thế đâu!”
Đối mặt với Chu Du đang gào khóc, Âu Lương thiếu chút té dập đầu, sự tình sao phát triển khác với dự đoán của hắn vậy! Người này là cái quỷ gì? Tận thế còn muốn ra cửa đi làm, ở cao ốc trùm mền thì cảm động đến khóc, “Lúc trước cậu ở đâu?”
“Tầng hầm á.” Chu Du một bên chùi nước mắt một bên nghẹn ngào đáp lại.
Âu Lương, “……” Hình như hắn đã hiểu vì sao mới sáng sớm tinh mơ mà người này phải cố chấp ra ngoài đi làm rồi.
Chu Du đột nhiên có được hai phòng một sảnh nháy mắt thoát khỏi nỗi sợ hãi đối với tận thế, hắn hưng phấn chạy đi tìm Khúc Thanh Thủy hỏi xem mình có thể làm gì không, cho dù là chế độ làm việc 996 hay là 007 cũng không sao hết!
(*) “996” là lịch trình làm việc trong đó ép buộc nhân viên làm việc từ 9h sáng tới 9h tối, 6 ngày mỗi tuần. Theo đó, người lao động làm việc tới 72 giờ/tuần, gần gấp đôi so với mức 44 giờ một tuần theo quy định của pháp luật Trung Quốc. Về mặt lý thuyết, văn hóa “996” vi phạm luật pháp Trung Quốc, nhưng nhiều công ty vẫn thực hiện một cách chính thức hoặc phi chính thức.
(*) “007” - làm việc từ nửa đêm hôm nay (0h) đến nửa đêm hôm sau, suốt bảy ngày liên tục.
Tiểu Thất cảm thấy không cần lắm, công việc của nhóm công nhân quỷ trong căn cứ đã dần dần đi vào quỹ đạo, sức lao động tạm thời vô cùng sung túc. Nhưng Chu Du đối với việc này lại hoảng loạn, vẫn luôn đuổi theo Tiểu Thất muốn làm việc, cảm thấy ít nhất mình nên làm gì đó để trả lại tiền phòng.
“Vậy cậu có thể làm gì?” Khó có khi gặp được người có chí cầu tiến như vậy, Tiểu Thất cũng không đành lòng cự tuyệt.
“Tôi có thể nấu cơm, giặt quần áo, quét tước vệ sinh. À, tôi học ngành nghệ thuật làm vườn, nhưng không tìm được công việc liên quan tới ngành học, trước mắt tôi đang làm công ở một công ty quảng cáo…” Chu Du nỗ lực đẩy mạnh tiêu thụ cho bản thân, loại nhiệt tình này như kiểu sinh viên vừa tốt nghiệp vậy.
Tiểu Thất sờ cằm tự hỏi, nấu cơm thì đã có quỷ đầu bếp, giặt quần áo quét tước vệ sinh cũng có quỷ lao công, đúng thật là chưa có quỷ nào ở lĩnh vực thiết kế lâm viên, “Vậy chúc mừng cậu tìm được công việc đầu tiên liên quan đến chuyên ngành của mình! Sau này công việc xanh hoá và giữ gìn tiểu khu giao cho cậu!”
Chu Du nghe vậy càng thêm sục sôi ý chí chiến đấu, “Ông chủ cứ yên tâm, tôi khẳng định sẽ biến tiểu khu chúng ta thành tiểu khu xanh nhất luôn!”
Tiểu Thất gật đầu, lại vỗ vỗ bả vai Chu Du, cổ vũ nói, “Cố lên! Chú ý an toàn nhé!”
Chu Du cảm động không thôi, ông chủ thật là tốt quá, thiết kế lâm viên là công việc an toàn rồi vậy mà còn nhắc nhở mình chú ý an toàn nữa. Chu Du lần nữa có mục tiêu lập tức bắt đầu hành động, định trước tiên xem xét tiểu khu một chút rồi lại quyết định phương án thiết kế.
Nhìn Chu Du ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, Tiểu Thất nắm lấy Tiểu Thập bên cạnh đang đào đất. Tiểu Thập phẫn nộ đoạt lại dây tua của mình, “Có chuyện gì thì nói, đừng có kéo tóc.”
“Cậu đi theo xem, đừng để cho nhóm thực vật đánh chết người ta. Cậu ấy yếu đuối mong manh đến mức còn “say ngỗng” nữa, một nhân viên cẩn trọng như vậy mà chết thì đáng tiếc lắm.” Suy xét đến việc bây giờ trong tiểu khu có không ít thực vật biến dị cùng với thể chất cưỡi ngỗng còn không nổi của Chu Du, Tiểu Thất thật sự cảm thấy nghệ thuật lâm viên là một nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao.
Âu Lương nhìn Chu Du ý chí chiến đấu tràn đầy với ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh, đây chẳng lẽ chính là tinh thần ‘lao động là vinh quang’ à? Cho dù đang là tận thế cũng muốn tích cực đi làm…
Chu Du vốn tưởng rằng dạo tới dạo lui là có thể nhẹ nhàng đi khắp toàn bộ tiểu khu, dù sao toàn bộ tiểu khu ngoại trừ ba căn cao ốc trùm mền lộ gạch đỏ thì còn lại đại đa số chỗ đều là đất trống chưa khai phá, đống đất và cỏ dại chiếm cứ cũng ít nhất ba phần đất tiểu khu.
Trên thực tế, đi bộ xác thật cũng không tốn bao lâu thời gian, chỗ khó khăn chân chính chính là lúc hắn thuận tay chuẩn bị nhổ cọng cỏ dại cao đến eo.
Cọng cỏ nghiêng về phía sau nhưng vẫn như cũ không chút sứt mẻ, hắn móc ra kéo tùy thân chuẩn bị trực tiếp cắt thì cỏ dại bạo phát, quất Chu Du một cái như roi mây.
Chu Du hoảng sợ lại mờ mịt, một bên kêu thảm thiết một bên khắp nơi chạy trốn, mãi đến khi chạy ra khỏi phạm vi công kích của cỏ dại mới thoát khỏi từng trận roi mây kia. Chu Du lâm vào mờ mịt, hình như công việc này có hơi khác với tưởng tượng của hắn thì phải?
Mà lúc này Tiểu Thập đã nhảy nhót đến, hơn nữa còn cảnh cáo thực vật biến dị trong phạm vi tiểu khu rằng có thể đánh thợ cắt tóc một chút nhưng không thể đánh đến tàn phế, đánh ngốc, đánh trọng thương. Nếu không với thể trạng gà luộc của Chu Du thì chỉ sợ sống không quá ngày mai.
Chu Du bên này đang nỗ lực thích ứng với công việc mới, Tiểu Thất bên kia cũng tiến hành quy hoạch đồng ruộng. Dưới sự giúp đỡ của heo biến dị, cậu rất mau đã khai khẩn hai mảnh đất, Tiểu Thất định một thửa trồng củ cải, thửa còn lại dành để thí nghiệm thực vật biến dị.
Ruộng cải thìa trồng lúc trước giờ đã xanh um tươi tốt, cao cỡ một bàn tay, Tiểu Thất dạo tới dạo lui. Cuối cùng cậu từ trong đó chọn ra một cây phá lệ mi thanh mục tú đào đặt vào chậu hoa lớn rồi vác lên lầu, hiển nhiên định cấp đãi ngộ VIP cho nó.
Mai Linh cách đó không xa đang vuốt lông ngỗng thấy thế cũng suy nghĩ một chút, sau đó phất phất tay, “Lão Khúc, chúng ta cũng dọn mấy chậu hoa lên trồng rau đi. Để không ban công không dùng cũng phí.”
Khúc Giang Châu cảm thấy chủ ý này không tồi, nhưng lại không tìm thấy chậu hoa nên cuối cùng quyết định trực tiếp dùng mấy tấm bao bố và ván gỗ ở tiểu khu làm hai kệ cây. Mai Linh đã bắt đầu đổ đất vào, sau đó đi tìm Tiểu Thất xin chút rau dưa hạt giống.
Tiểu Thất vô cùng hài lòng với hành động của Mai Linh, khẳng khái cho vài túi hạt giống: cà chua, dưa chuột, ớt cay, hành tây, rau hẹ, thậm chí còn có hai củ khoai tây.
Tuy rằng đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đón nhận tận thế, nhưng trong người ở tiểu khu vẫn như cũ ý chí chiến đấu sục sôi, đâu vào đấy tiếp tục sinh hoạt của mình. Thậm chí cả Âu Lương cũng được những người khác lây nhiễm, bắt đầu trang hoàng căn phòng ở chỉ có bốn bức tường của mình.
Một ngày bận rộn kết thúc, mọi người lúc này mới kéo thân thể mệt mỏi phản về chỗ ở, nhiều năm không vận động hôm nay lại đột nhiên làm cả ngày khiến tất cả mọi người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Mà buổi tối hôm đó, sau khi động thực vật chấm dứt biến dị, nhân loại chậm nửa nhịp rốt cuộc cũng bắt đầu lục tục thức tỉnh dị năng. Thân là linh hồn vạn vật, nhân loại có được trí tuệ siêu cường. Trí tuệ cho phép mọi người đối đãi với thế giới một cách có nhận thức, do đó trở thành chủ nhân của thế giới.
Nhưng có khi đó cũng là con dao hai lưỡi. Lý tính tăng lên sẽ khiến giác quan thứ sáu thoái hóa, độ hấp thu và cảm nhận linh lực của nhân loại chẳng những chậm nửa nhịp mà thậm chí ở giai đoạn sau này khi hấp thu và chuyển hóa cũng sẽ gặp hạn chế. Trong cuộc chạy đua tiến hòa này, thiên nhiên thuần túy dã tính ngược lại càng thích hợp để cảm nhận tiến hóa hơn.
Trong bóng đêm dày đặc, khi người có thiên phú cường đại trong lúc ngủ đã hấp thu linh lực đến mức bão hòa thì thân thể họ bắt đầu phát sinh biến hóa nào đó.
Người không ngủ thì rất khó tiến vào trạng thái, đương nhiên không bao gồm Tiểu Thất. Nguyên một ngày hấp thu no đủ, Tiểu Thất vận chuyển linh lực một vòng, sau đó thử kích phát dị năng chỉ có ở thế giới này. Sau đó không có gì bất ngờ xảy ra, lòng bàn tay cậu xuất hiện một thủy cầu trong suốt lơ lửng.
Một đời mày, dị năng của Khúc Thanh Thủy vẫn như cũ là thủy hệ dị năng. Dị năng này được xưng là dị năng phế nhất, không có tính công kích cũng không có tính phụ trợ, công năng lớn nhất đại khái chính là cung cấp nguồn nước cho căn cứ. Thế nhưng khi dị năng cấp bậc không cao thuì một dị năng giả thủy hệ một ngày chỉ có thể cung cấp hai xô nước là nhiều rồi.
Nhưng dị năng này đối với Tiểu Thất mà nói cũng không đến nỗi, dùng để tưới cái cây, tắm rửa, nấu canh cải trắng củ cải, gặm kem lạnh là quá thoải mái rồi.
Không chỉ như thế, vừa đúng lúc cậu có mua cái ngưng lộ bình vốn dĩ cần mười ngày sản một lọ ngưng lộ, nếu thêm nước ngưng kết từ dị năng vào rồi để đó mấy ngày thì chính là linh lộ tốt nhất, dùng để hồi phục linh lực tiêu hao, thậm chí kích phát dị năng cho người thường cũng được.
Tiểu Thất nghĩ như vậy liền cho một lọ nước dị năng vào ngưng lộ trong bình, định chờ một tuần sẽ cho cha mẹ uống, một người có dị năng, một người thành công sống đến 99 tuổi. Đúng rồi, còn có thể đem ra làm quà khen thưởng cho quỷ công nhân, cũng có tăng lên thực lực cho nhóm súc vật biến dị. Sau này có ra khỏi nhà thì phần phật một hàng lớn gà vịt ngỗng, heo dê bò đi theo phía sau, thật là phong cách mà……
A, trên thế giới này không có gì dùng tốt hơn dị năng thủy hệ đâu, Tiểu Thất kiêu ngạo tuyên bố, ngoại trừ dị năng thủy hệ mặt thì mấy dị năng khác chỉ là em giai mà thôi! Tiểu Thất vui vẻ trực tiếp ngưng kết ra ba trái thủy cầu, sau đó bắt đầu chơi ném thủy cầu, chơi đến mệt thì mở cửa sổ ra ném hết thủy cầu xuống.
Ba trái thủy cầu phân biệt đi tới ba thửa ruộng, sau đó bắt đầu xoay tròn không ngừng để giọt nước bắn ra. Thủy cầu rõ ràng không lớn nhưng trận mưa nhân tạo này lại diễn ra đến nửa giờ, tưới đến mức hoàn toàn thấm vào đất ruộng. Mắt thường có thể thấy được nhóm cải thìa lại cao lên không ít, hạt giống vừa mới gieo giống hôm nay cũng bắt đầu mọc rễ nảy mầm.
Mà hai khác ở trong phòng, Âu Lương cuộn tròn trong chăn không ngừng run rẩy, quanh thân hắn đang ngưng kết một lớp sương mù băng, độ ấm trong phòng theo đó cũng bắt đầu giảm xuống. Hiển nhiên, giống như tên của hắn, Âu Lương đã thức tỉnh một di năng tương đối mát mẻ, dị năng băng hệ.
(*) Âu Lương (欧凉): 凉 là mát mẻ, lành lạnh
Mà Chu Du vừa mới gia nhập hôm nay trong lúc ngủ mơ còn đang không ngừng nói mớ.
“Đừng quất tôi mà, muốn kiểu tóc gì tôi sẽ cắt cho.”
“Đừng đánh đừng đánh, tôi học ngành lâm viên nghệ thuật chứ không phải ngành đốn củi hu hu.”
“A, anh trai cây. Chỗ anh lớn lên có hơi chắn đường, có thể phiền anh dịch sang bên một chút được không?”
“Thật tốt quá, chờ ở đây đi. Để tôi lần nữa đào cái hố cho anh.”
Theo từng tiếng nói mớ không ngừng, một tầng ánh sáng xanh lục bích dần dần bao phủ Chu Du. Hiển nhiên thân là một người làm vườn tận tâm chuyện nghiệp, cuối cùng hắn cũng được như ý nguyện mà thức tỉnh dị năng mộc hệ, sau này còn có thể giao lưu với thực vật biến dị, đề cao hiệu suất và độ an toàn trong công việc.
Mà Mai Linh và Khúc Giang Châu tuy rằng không thức tỉnh dị năng nhưng ngủ ngon vô cùng, hai người ôm nhau mà ngủ, cũng không bị tận thế ảnh hưởng đến.