Thư Liên và Lâm Mộ Vân dường như cũng không vừa lòng với kết quả này, nhưng mục đích của bọn họ vẫn đạt thành, đó chính là ‘Trần Dương Hi có bệnh’. Hai người lập tức tới thư phòng, đăng tất cả tư liệu đã chuẩn bị lên trên mạng.
Bọn họ không bóp méo lời chẩn bệnh của Tôn Gia Khanh, chỉ cắt câu lấy nghĩa khiến nó trở nên mịt mờ: Trần Dương Hi xác thật có bệnh, trước mắt đang trong quá trình trị liệu, cũng tỏ vẻ mình kỳ thật đã sớm chuẩn bị giám hộ chu toàn, luôn chiếu cố Trần Dương Hi, quyết không buông tay.
Sau đó kèm the video theo dõi được cắt nối biên tập, nơi theo dõi gồm phòng khách, thư phòng, phòng cho khách. Trần Dương Hi trong video cử chỉ quái dị, thậm chí thường xuyên phát ngôn kinh người, nghi thần nghi quỷ, luôn nói mình nghe được tiếng bước chân, tiếng gọi ầm ĩ và thanh âm kỳ quái.
Tuy rằng gần đây có rất nhiều người không ngừng suy đoán về bệnh tình của Trần Dương Hi, nhưng video này vẫn là nhấc lên sóng to gió lớn trên mạng. Các fan truyện tranh của Trần Dương Hi tất nhiên vô pháp tiếp thu, bọn họ kiên định cho rằng Trần Dương Hi chỉ là áp lực tâm lý quá lớn, không phải có bệnh tâm thần.
Nhưng nhìn đủ loại hành vi và phản ứng tuyệt đối không giống người bình thường trong video, mấy tiếng phản bác này rất nhanh đã bị chèn ép xuống, thậm chí những bình luận nghi ngờ nơi cấp ra video cũng bị đè ép xuống.
Có vài người bình thường đột nhiên thấy nhiều video theo dõi như vậy sẽ chỉ trích hành động lén theo dõi của người quay, nhưng nếu mang theo cái danh phụ trách chăm sóc người bệnh tâm thần bệnh thì ngược lại sẽ được mọi người khen là có trách nhiệm.
“Tôi chỉ muốn biết cái cô tên Thư Liên này là ai? Tự nhiên có một ngày không thể hiểu được mà xuất hiện!”
“Đúng vậy đúng vậy, khu truyện tranh chibi cũng xuất hiện nữ nhân này, cảm giác hương vị cắn đường cũng thay đổi luôn!”
“Đây là trọng điểm à? Có phải lầu trên cố tình nói lảng sang chuyện khác đúng không?”
“Chỉ hy vọng đại đại còn tiếp tục cập nhật, tôi sẽ theo đến cùng!”
“Lầu không sợ mình bị lây bệnh rồi điên theo luôn à!”
Trên mạng, mọi người luôn rất hà khắc với người bệnh tâm thần. Chỉ cần bị gắn cái nhãn mắc bệnh tâm thần lên người thì Trần Dương Hi cũng mất đi tương lai, từ nay về sau cho dù cậu nói cái gì đi chăng nữa đều sẽ bị nghi ngờ.
Nhìn hướng phát triển của dư luận, Thư Liên và Lâm Mộ Vân đều vui vẻ trong lòng, đã bận rộn lâu như vậy cuối cùng cũng có thu hoạch. Kế tiếp, chỉ cần chờ Trần Dương Hi dùng càng ngày càng nhiều thuốc, sau đó một ngày kia thật sự phát điên liền có thể rũ sạch cậu ta ra khỏi biệt thự đem vào bệnh viện tâm thần, đại công cáo thành.
“Mộ Vân, ba năm rồi. Chúng ta rốt cuộc cũng có thể ở bên nhau.”
“Còn chưa thể nóng vội, thuốc Trần Dương Hi dùng là mãn tính. Ngoan nào, đừng có gấp.”
“Cha mẹ anh thật sự chấp nhận sao? Chỉ cần về sau chúng ta có con liền đồng ý hôn sự của chúng ta?”
“Đúng vậy, cũng nhờ kế sách của em.”
Hai người rất mau dính vào nhau ân ái, thậm chí có xu thế lau súng cướp cò, nhưng khi hai người lâm vào ảo tưởng tốt đẹp lại không biết, Đại Lang vừa lúc tránh ở thư phòng đã quay lại hết. Đại Lang vô cùng kinh hỉ với mớ dưa từ trên trời giáng xuống này, lại hoảng loạn không biết nếu cứ tiếp tục thì phòng phát sóng trực tiếp của mình có bị phong sát luôn không.
Nhưng cũng may một trận tiếng đập cửa dồn dập đánh gãy hai người trong thư phòng, hai người nhanh chóng sửa sang lại quần áo, ra cửa xem xét tình huống.
Cửa thư phòng đóng lại, Đại Lang cũng nhẹ nhàng thở ra, động tác cực nhẹ tới gần cửa phòng, lặng lẽ nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiểu Thất và Tôn Gia Khanh đang chờ quỷ ở lầu ba cũng phát hiện lầu một cực kỳ náo nhiệt, người tới trình diện vậy mà lại là cha mẹ Lâm Mộ Vân và Trần Dương Hi. Cha mẹ hai bên cha mẹ tuy rằng không nháo loạn như mấy bà hàng tôm hàng cá ngoài chợ nhưng nói chuyện cũng cực kỳ nghệ thuật.
“Dương Dương xuống rồi sao? Đi theo mẹ về nhà, cứ tiếp tục ngốc ở đây thì ngày mai con bị bệnh Alzheimer"s luôn bây giờ.” Trần mẫu vừa thấy con mình đi xuống lập tức mở miệng gọi người về nhà, hiển nhiên bà không tin con mình có bệnh tâm thần gì đó, hơn nữa sau khi vào cửa nhìn thấy Thư Liên, trực giác của phụ nữ lập tức khiến bà cảnh giác lên.
(*) Bệnh Alzheimer"s là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi.
“Đúng vậy.” Trần phụ gật đầu ứng hòa.
“Phòng ngủ trong nhà đều đã dọn dẹp sạch sẽ cho con rồi. Nệm mới, vật dụng mới, tuy rằng sẽ có mùi thuốc tiệt trùng nhưng ít nhất sẽ không khiến người ta tự nhiên nổi điên.” Trần mẫumở miệng đá xéo.
“Đúng đúng.” Trần phụ tiếp tục gật đầu.
“Đi nào, mẹ có hầm canh gà cho con. Đồ ăn nhà mình làm vừa sạch sẽ vệ sinh lại không có độc, ngon lắm.”
“Đúng đúng đúng.” Trần phụ tiếp tục gật đầu.
Trần Dương Hi hốc mắt ướŧ áŧ, sau đó khác hẳn hình tượng ổn trọng ngày thường mà vui sướng chạy xuống lầu, vọt vào cái ôm của bà, “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.”
5000 vốn cho rằng ký chủ sẽ lật xe, “……” Chẳng lẽ đây chính là thiên phú của ký chủ? Trong tình huống bình thường thì tình huống dễ dàng OOC nhất chính là khi đột nhiên gặp được người thân cận quen thuộc của nguyên chủ, người có thể tự nhiên ứng đối như ký chủ thực sự không nhiều lắm.
Trần Dương Hi đã từng vì chuyện kết hơn với Lâm Mộ Vân mà nháo với người trong nhà đến không thoải mái, cũng không phải do vấn đề kết hôn đồng tính mà là vợ chồng Trần gia cảm thấy Lâm Mộ Vân không hợp với Trần Dương Hi. Nhưng nói qua nói lại cuối cùng cũng không thể ngăn cản buổi hôn lễ này, sau khi kết hôn thì vợ chồng Trần gia rất ít khi hỏi đến chuyện của Trần Dương Hi và Lâm Mộ Vân, lần này mắt thấy đã xảy ra chuyện mới nhịn không được mà xông đến cửa.
Hai vợ chồng Lâm gia cũng tới vì thấy tin tức, sau khi xác định Trần Dương Hi có bệnh tâm thần thì hai người gấp không chờ nổi muốn kết thúc cuộc hôn nhân hoang đường này, kết quả gặp được hai vợ chồng Trần gia.
“Nhân lúc còn sớm thì đi đi, đừng tiếp tục ăn vạ ở đây nữa. Tôi cũng không muốn con trai mình ở cùng một tên bệnh tâm thần đâu.” Lâm mẫu nghe thấy đối phương ám chỉ thì tức giận vô cùng, đồng thời trong lòng cũng có chút chột dạ. Dạo gần đây bà vẫn luôn tạo áp lực cho Lâm Mộ Vân, cũng biết sự tồn tại của Thư Liên, càng đoán được hành động của hai người, cho nên khi Trần Dương Hi đột nhiên phát điên, bà thật đúng là không dám nói rằng chuyện này không có liên quan đến con mình.
Thân là người ngoài, Tôn Gia Khanh lúc này vừa xấu hổ lại sốt ruột, rất muốn thoát khỏi hoàn cảnh rối loạn này, nhưng ông lại phải đợi Tân Nhiễm về.
Hai bên cha mẹ đều muốn bảo hộ con mình, đều cảm thấy con mình mới là người chịu ủy khuất. Trần mẫu nói chuyện thanh âm không cao nhưng lại thập phần nghệ thuật, câu nào câu nấy đều chọc người Lâm gia khó chịu.
Thư Liên thấy Lâm mẫu khí thế nhược hơn thì lập tức nổi lên tâm tư biểu hiện, hơn nữa lúc này để Trần Dương Hi rời đi thì chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao?
Ả vội vàng tiến lên đỡ lấy Lâm mẫu tức giận đến run rẩy, “Dì Trần, chúng con cũng không muốn thấy bộ dáng nông nỗi hiện giờ của Trần Dương Hi. Nếu cô cảm thấy chúng tôi làm còn chưa đủ nên muốn đưa người rời đi thì phải suy xét đến Trần tiên sinh đã. Từ hoàn cảnh quen thuộc lại đổi sang chỗ khác sợ là cũng không tốt cho Trần tiên sinh.”
Khoảng thời gian Trần Dương Hi xảy ra chuyện bị đẩy lên, Lâm Mộ Vân còn chưa kịp bố trí hết thảy, Trần phụ Trần mẫu vẫn còn sống nên chẳng những không áp đảo Trần Dương Hi cọng rơm cuối cùng, ngược lại trở thành hậu thuẫn của cậu. Không thể không nói, có khi chỉ cần sai một bước nhỏ liền sẽ dẫn tới ván cờ tɦác ɭoạи.
“Cô là ai?”
“Con là bạn học của Mộ Vân.” Thư Liên lộ ra nụ cười mỉm, “Gần đây mới về nước nên tạm thời ở nơi này.”
“Hóa ra Lâm gia còn kiêm chức khách sạn sao? Giờ tôi mới biết đấy, khách sạn quả nhiên đều không sạch sẽ, thôi chúng ta nhanh đi nào, miễn cho nhiễm bệnh gì đấy.” Trần mẫu ghét bỏ nhìn thoáng qua Thư Liên như đang nhìn đồ vật không sạch sẽ vậy.
Thư Liên chẳng những không biểu hiện được như nguyện, bản thân còn bị chọc đến tức chết. Khó trách ngày thường Trần Dương Hi nói chuyện gây bực mình như thế, hóa ra là di truyền.
Trần Dương Hi trấn an ôm ôm Trần mẫu, “Mẹ à, con còn chưa thể rời đi, phải đợi một con quỷ trở về.”
Lời này vừa nói ra, biệt thự liền an tĩnh xuống, trong mắt Trần mẫu đều là kinh hách, “Dương Dương, con không sao chứ?”
Vợ chồng Lâm gia nghe thế thì trên mặt khó nén vui sướng, đây rõ ràng không phải lời mà người bình thường sẽ nói, Trần Dương Hi quả nhiên là điên rồi.
“Chúng ta về nhà trước nào.” Trần phụ giải quyết dứt khoát, mặc kệ con trai mình rốt cuộc bị gì, trước tiên cứ rời khỏi Lâm gia đã rồi tính sau.
“Con không có việc gì đâu. Chỉ là làm nhà ngoại cảm kiếm được nhiều tiền lắm, lần trước còn kiếm dược 30 vạn tệ. Rất nhanh sắp tới con sẽ kiếm được thêm ba bắp cải thìa và ba bắp củ cải rồi.” Trần Dương Hi kiêu ngạo mở miệng, tư thái chờ đợi khen ngợi.
Trần phụ Trần mẫu nhìn nhau, trong mắt hai người đều là chần chờ. Thật ra bọn họ biết Trần Dương Hi khi còn nhỏ thường xuyên nói vài thứ mà người khác nghe không hiểu, nhưng khi dần dần lớn lên thì loại tình huống này cũng biến mất. Chẳng lẽ bây giờ lại tái phát?
Lâm mẫu nghe vậy hừ lạnh một tiếng, “Còn chờ quỷ nữa à. Quỷ tới Lâm gia chúng tôi làm cái gì, nếu phát điên rồi thì về nhà mình mà điên đi.”
“Quỷ đương nhiên là tới đòi nợ. A, bây giờ có lẽ đã có tin tức rồi đấy.” Tiểu Thất tính thời gian, cảm thấy Tân Nhiễm hẳn đã giải quyết xong mấy tên đua xe kia rồi, lúc này đại khái đã đến thôn nhỏ gặp con gái.
Mắt Tôn Gia Khanh sáng lên, sao lại không nghĩ tới chứ, thường sẽ có tin tức về người mới chết mà, ông vội vàng móc di động ra tìm tin tức trong nước. Không phụ với chờ mong, rất mau ông đã tìm thấy được tin tức đầu tiên là hai người đột nhiên nổi điên điên cuồng chạy trốn, sau ngã xuống thang lầu mà chết.
“Từ máy quay có thể thấy được, hai người hình như xuất hiện ảo giác, đầu tiên đi thang máy, sau lại vọt ra khỏi thang chạy xuống lầu, nhưng lúc sắp tới lầu một thì đột nhiên té ngã, vô cùng bất hạnh vừa lúc đụng phần đầu dẫn đến trọng thương. Điều kỳ quái chính là một người trong đó lúc trên đường đưa đến bệnh viện còn la to nói không phải do mình. Suy đoán đầu tiên là hai người có khả năng đã sử dụnng thuốc cấm, nhưng theo thông tin vừa mới biết được, người nhà cự tuyệt kiểm tra thi thể……”
Bởi vì vội vàng mở lên nên Tôn Gia Khanh trực tiếp dùng loa ngoài, mọi người trong biệt thự đều nghe được tin tức này, lại kết hợp với lời Trần Dương Hi vừa mới nói, bọn họ không khỏi lạnh sống lưng. Nhưng ngẫm lại cảm thấy không có khả năng, chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi.
Lúc này Đại Lang đã bị người xem ở phòng phát sóng trực tiếp cổ động, lặng lẽ mở cửa ra chừa một khe hở mà trộm quay cảnh tượng trong phòng khách. Lúc này lực chú ý của mọi người hoàn toàn không ở thư phòng thế nên cũng không có ai phát giác.
“Mau dẫn nó về đi, lỡ con trai cô đột nhiên nổi điên thì chúng tôi gánh vác không nổi hậu quả đâu.” Lâm mẫu hiển nhiên muốn nhắm mắt làm ngơ, trước tiên đuổi người đi đã. Mà bà vừa dứt lời, cửa biệt thự đột nhiên mở khiến mọi người giật nảy mình.
Một trận gió lạnh thổi vào, cùng lúc đó đèn biệt thự cũng rất hợp với tình hình mà bắt đầu lập lòe lúc sáng lúc tối. Lâm mẫu sợ tới mức lui về sau hai bước, liên tục dò hỏi, “Chuyện gì này!?”
“A, trở lại rồi kìa.” Tiếng của Trần Dương Hi vang lên trong tình cảnh này lại có vẻ vô cùng quỷ dị.
Trần mẫu cũng hoảng sợ, trốn bên người Trần phụ và Trần Dương Hi, “Ai đã trở lại?”
“Vợ ông ấy trở về tìm lão bà bà.”
Lúc này người hoảng loạn nhất vẫn là Thư Liên, ả gắt gao bắt lấy Lâm Mộ Vân cứ như thể làm vậy sẽ khiến ả cảm thấy an toàn hơn. “Trần Dương Hi, cậu đừng có giả thần giả quỷ! Chắc chắn là cậu đã làm gì đó!”
“Không phải nha, là do cô nuốt lời. Cái bùa kia của cô có chút tác dụng đấy, nhưng vẫn chưa đủ đâu. A, quả nhiên cháy mất rồi, xem cô gái nhỏ kia sống cũng không tốt lắm.”
Lời nói như vậy càng khiến Thư Liên sởn tóc gáy, ả rốt cuộc không thể không thừa nhận. Chuyện kia vốn tưởng rằng chỉ có một mình ả biết, vậy mà Trần Dương Hi cũng biết, hơn nữa chuyện mà ả lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra, nữ nhân kia quả nhiên tới tìm ả!
“Cô ta tới rồi! Cô ta tới rồi! Cô đừng có lại đây! Tôi không có làm gì cả! Tôi chỉ là sợ quá nên không báo nguy mà thôi! Cô dựa vào đâu mà tới tìm tôi! Rõ ràng tôi cũng không có làm gì hết!” Cảm thụ được sự âm lãnh đang đến gần, Thư Liên mất khống chế hô to.
Nhưng bởi vì ả không chịu làm bất cứ điều gì để cứu giúp đứa con gái ba tuổi của cô nên mới khiến Tân Nhiễm vô pháp tiêu tan oán hận. Nếu đã không làm thì sao lúc trước đáp ứng chứ, chỉ cần một cuộc điện thoại thì con gái cô sẽ không bị đám người đó bán đi rồi. Cô đã đến cái thôn màTrần Dương Hi nói, gặp được con gái mình dù đã mười tuổi lại vẫn gầy yếu nhỏ nhỏ như cũ.
Con gái cô đã từng trắng xinh như búp bê Tây Dương, lúc này lại khô gầy như khúc gỗ, gặm màn thầu lạnh ngắt ngồi xổm bên bệ bếp nhóm lửa nấu cơm, vóc dáng nho nhỏ còn phải đứng lên băng ghế mới với tới, trên tay tích lũy rất nhiều vết thương và vết chai. Cô không dám tưởng tượng nổi suôt bảy bảy năm nay con gái cô có thể từ một nàng công chúa mà biến thành như hiện tại! Cô rất hận! Hận những thanh niên kia đã gây ra tai nạn xe cộ, cũng hận Thư Liên rõ ràng thấy hết thảy lại thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí chả chịu gọi dù chỉ một cuộc điện thoại báo nguy.
Trong phòng khách cuốn lên cuồng phong, trước mắt Thư Liên xuất hiện một nữ nhân toàn thân váy đỏ, đôi mắt đỏ tươi, ánh mắt oán độc tới gần. Thư Liên hỏng mất, cuống quít lui về phía sau, liều mạng loạng choạng bám lấy Lâm Mộ Vân, “Mộ Vân, Mộ Vân, cứu em! Cứu em! Anh cũng có trách nhiệm mà! Là anh ném em lại quốc lộ kia! Rõ ràng anh cũng có trách nhiệm!”
Lâm Mộ Vân mạc danh bị chỉ trích lại không nhìn thấy gì hết, hắn thậm chí cũng không biết nên cứu Thư Liên như thế nào, “Tiểu Thư, anh không nhìn thấy gì hết!”
“Cô ta ở kia kìa! Sao anh không thấy được! Dựa vào cái gì! Cô đừng có lại đây!” Từng bước bị áp sát, Thư Liên không thể thu được cảm giác an toàn từ Lâm Mộ Vân nữa. Ả bắt đầu chạy khắp nhà để trốn, cuối cùng chạy đến bên người Trần Dương Hi, “Cậu nhất định có thể thấy được đúng không! Cậu cứu tôi! Cứu tôi! Tôi và Mộ Vân là thật tình yêu nhau, nhưng tôi có thể nhường hắn cho cậu mà!”
Trần Dương Hi sờ sờ cằm, “Nhắc đến việc này mới nhớ, thật ra tôi sớm đã muốn nói rồi. Tôi không thích nam nhân không được, nhưng nếu cô thích thì tôi có thể toại nguyện cho hai người. A, tôi thật sự không nhìn thấy một nữ quỷ hồng y, cũng không nhìn thấy cô ấy đuổi theo cô khắp phòng đâu. Giống như việc mấy người cũng không nghe thấy tiếng bước chân 12 giờ mỗi đêm vậy.” Nói xong, Trần Dương Hi lộ ra tươi cười ấm áp như mặt trời với với Thư Liên, hàm răng trắng tinh cơ hồ lóe mù mắt ả.