Xách theo bong bóng nơ bướm mới ra lò, Tiểu Thất lĩnh theo một chúng tiểu đệ quỷ trở về biệt thự. Tuy rằng tìm được vợ của Tôn Gia Khanh rồi, nhưng Tôn Tử Linh còn chưa có tin tức, Tiểu Thất định chờ thêm ba ngày, nếu còn không có tin tức thì thông tri Tôn Gia Khanh mang theo cải thìa và củ cải đến tính tiền.
Đẩy cửa biệt thự ra, Thư Liên và Lâm Mộ Vân đều ở phòng khách. Thấy Trần Dương Hi trở về, Lâm Mộ Vân lập tức lo lắng đi lên, “Đã trễ thế này, Dương Dương còn đi đâu vậy?”
“Đi bắt bong bóng.” Trần Dương Hi đi vào nhà, lại không lập tức đóng cửa mà vịn cửa đợi một hồi như thể phía sau cậu còn có cái gì đo mà người nhìn không thấy. Hành động như vậy hiển nhiên khiến Lâm Mộ Vân và Thư Liên đều cảm thấy không thoải mái.
“Bong bóng đâu?” Cố gắng bỏ qua cách dùng từ kỳ quái của Trần Dương Hi, Lâm Mộ Vân vừa đóng cửa vừa dò hỏi.
Nhưng mà sau khi đóng cửa, Trần Dương Hi cũng không đáp lại hắn. Lâm Mộ Vân quay đầu nhìn lại phát hiện Trần Dương Hi đang cau mày nhìn chằm chằm khe cửa, Lâm Mộ Vân cảm thấy không biết ra sao, “Làm sao vậy?”
Trần Dương Hi lắc đầu, “Không có việc gì, không có dây tua củ cải nào bị kẹp hết. À, ra rồi”
Tiểu Thập dùng lá cây khác để rút ra lá cây bị kẹp rồi ngã bệt trên mặt đất.
Quỷ lưỡi dài bay ở cuối đội ngũ mới vừa xuyên qua cửa thấy thế không khỏi cảm khái. Có thể bị cửa kẹp luôn, vừa nhìn đã thấy cao cấp hơn nó nhiều rồi.
Lâm Mộ Vân nhìn quanh bốn phía, mặt lộ vẻ mờ mịt, củ cải dây tua gì, chẳng lẽ bệnh tình Trần Dương Hi lại tăng thêm?
Thư Liên chà xát cánh tay, cười gượng hai tiếng, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Bong bóng mà Trần tiên sinh bắt đâu rồi?”
“Đây.” Tiểu Thất nâng tay lên cho hai người xem.
Nhưng trên tay cậu lại trống không, hai người nhìn nhau, sau đó trong lòng cùng kết luận, Trần Dương Hi xác thật đã bệnh đến càng ngày càng nghiêm trọng.
“Dương Dương hôm nay uống thuốc chưa?”
“Trần tiên sinh cậu chắc à? Sao tôi chẳng thấy gì cả?”
Trần Dương Hi lộ ra nụ cười bao dung, “Chỉ có người thông minh mới có thể thấy bong bóng này.”
Thư Liên và Lâm Mộ Vân, “……” Ặc, đúng là không thể nói đạo lý với người bệnh tâm thần. Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, Trần Dương Hi ngâm nga ca hát, tâm tình cực kỳ suиɠ sướиɠ lên lầu.
Trở lại phòng ngủ, Tiểu Thất dùng linh lực cột nơ bướm Tân Nhiễm vào đầu giường, lúc này mới đi rửa mặt.
“Cậu là ai? Vì sao lại bắt tôi!”
“Mau thả tôi ra, mau thả tôi ra!”
“Cậu muốn cái gì? Cậu là do những người đó tìm tới sao?” Thanh âm tràn ngập oán độc quanh quẩn trong phòng ngủ, đồng thời độ ấm nơi đây cũng giảm thấp, vô cùng thích hợp để ngủ trong mùa hạ oi bức.
Chờ Tiểu Thất rửa mặt xong, nơ bướm trong phòng ngủ vẫn còn lải nhải, “Cô khát không?”
Tân Nhiễm bị cột thành nơ bướm tuy rằng mất đi biểu tình trên mặt, nhưng cô vẫn như cũ cảnh giác bay về phía bên cạnh, “Khát.” Quỷ làm sao có thể khát, nhưng cô thật tò mò người này sẽ đáp lời như thế nào.
“Vậy để tôi đổi cách trói khác.” Nói xong, giơ tay nắm lấy nơ bướm, sau một trận thao tác khiến người hoa cả mắt, Tân Nhiễm biến thành một cái nơ bướm càng phức tạp hơn, “Thế nào? Có phải hết khát rồi hay không?”
Tân Nhiễm, “……” Cô thật sự có lý do hoài nghi người trước mặt này chỉ đang lấy cớ để cột nơ bướm mà thôi.
“Cậu rốt cuộc muốn cái gì?” Trạng thái mặc người xâu xé hiện giờ đã khiến Tân Nhiễm ý thức được mình không phải đối thủ của người trước mắt này, nhưng cứ như vậy biến mất thì oán khí cô lại không tiêu tan nổi, cô không cam lòng!
Một giọt huyết lệ chảy xuống. Tiểu Thất lấy một cái chén đặt ra hứng nước mắt, nước mắt của lệ quỷ cũng là phân bón nuôi cải trắng hoàng tuyền tốt nhất.
Tân Nhiễm, “……” Đột nhiên hết muốn khóc luôn rồi.
Thấy vậy, Tiểu Thất chỉ có thể tiếc nuối thu hồi chén, cũng mở miệng nói, “Khi nào cô muốn khóc nhớ kêu tôi.”
Nơ bướm không đáp lại, tựa hồ đã nhận mệnh.
Tiểu Thất thấy thế liền nằm ngay đơ chuẩn bị vào giấc ngủ. Tiểu Thập nhảy nhót lên giường, nghiêm túc kiểm tra lá cây vừa mới bị cửa kẹp lúc nãy, sau khi xác định lá cây không có vấn đề gì mới chống nạnh, nghĩ xem làm thế nào để trã đũa Lâm Mộ Vân. Đột nhiên, Tiểu Thập nghĩ ra một ý kiến hay.
Đêm đó, sau khi Lâm Mộ Vân đi vào giấc ngủ không ngừng bị một cái củ nhân sâm to lớn đuổi theo đè dẹp lép, không chỉ như thế, khi mơ mơ màng màng thì hắn cảm giác có người bay trên đầu giường thở dài.
Trong biệt thự có người bắt đầu ngủ say với đủ thể loại BGM quỷ dị, ngoài biệt thự cũng đã có người trộm tiến vào.
Trải qua trường kỳ quan sát, tiểu đội bốn người định tiến vào biệt thự thám hiểm phát sóng trực tiếp rốt cuộc cũng bắt đầu hành động. Bọn họ đã thăm dò thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mọi người trong biệt thự, cũng thông qua kính viễn vọng đại khái xác định cấu tạo bên trong biệt thự, đầu tiên phỏng đoán chỗ để mình ẩn thân.
Nếu đã định lẻn vào, bọn họ liền chơi lớn luôn. Kế hoạch ban đầu ít nhất phải ẩn núp bên trong hai ngày, hơn nữa dựa vào tin tức bọn họ biết thì ngày mai Tôn Gia Khanh cũng tới, đây là cơ hội tuyệt vời để một lần nổi tiếng.
Bốn người cũng không cho toàn bộ người lẻn vào biệt thự mà để lại một người bên ngoài tiếp ứng, sau khi ba người còn lại lẻn vào thì mỗi người sẽ phụ trách quay chụp một tầng, cũng theo danh hiệu tương ứng của mình.
Cùng lúc đó, ba người cũng mở phát sóng trực tiếp dành cho fan, bây giờ là đêm khuya nên người xem chỉ có hai, ba người đang mất ngủ hoặc quần chúng cú đêm mà thôi.
“Xin chào, đây là phòng phát sóng trực tiếp của Tứ Hải Huynh Đệ. Các huynh đệ à, hôm nay Tứ Hải Huynh Đệ chúng tôi đem lẻn vào biệt thự mà Trần Dương Hi cư trú, chính là nhà ngoại cảm nổi danh mấy ngày nay. Đến tột cùng cậu ta điên rồi hay là thực sự có năng lực đặc thù, chúng ta sẽ tìm tòi đến cùng nhé.” Nói xong, ba người lẻn vào làm một động tác thương hiệu với camera, sau đó điều chỉnh camera bắt đầu lẻn vào biệt thự.
Phát sóng trực tiếp hoàn toàn mới như vậy hiển nhiên rất được người xem hoan nghênh, cho dù là đêm khuya không khí quỷ dị thì người xem cũng không muốn rời đi.
Ba người dã tâm bừng bừng leo vào biệt thự thông qua cửa sổ xong lập tức sôi nổi vào chỗ của mình.
“Trần… Dương… Hi… Trần… Dương… Hi…” Tiếng gọi như có như không, mơ hồ quỷ dị quanh quẩn trong biệt thự.
Ba người nhìn nhau, sau đó đồng thời nuốt nước miếng, đây là tình huống gì vậy? Không phải người trong biệt thự xem thứ thanh âm này thành lời hát ru đó chứ?.
Nghe xong một hồi thấy cũng không phát sinh chuyện khác, một người trong nhóm vẫy vẫy tay ý bảo tiếp tục, nhưng mới vừa bước một bước chân.
“Oa oa oa……” Tiếng khóc bén nhọn của trẻ con chợt vang lên, ba người sợ tới mức thiếu chút nữa tông cửa chạy mất, này mẹ nó cũng quá dọa người rồi!
Ba người gắt gao dựa vào nhau, nhưng lại một lúc lâu sau vẫn không phát sinh chuyện gì, lần này ba người đã bớt nơm nớp lo sợ, suy nghĩ xem vì sao biệt thự lại có tiếng khóc của con nít? Còn tiếng gọi ầm ĩ lại là chuyện gì?
Không chỉ có tổ đội ba người lẻn vào phát hoảng, người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng hoảng vô cùng. Hơn nửa đêm, thanh âm như vậy thực sự khiến người ta phải nâng cao tinh thần, bọn họ vẫn cẩn thận đăng làn đạn tỏ vẻ mình nghe được thanh âm kỳ quái. Bất quá thực mau, bọn họ phát hiện mọi người đều nghe được, tuy rằng không biết vì sao lại có tiếng đó, nhưng ít nhiều cũng tiếp thêm vài phần can đảm cho bọn họ.
Ba chủ bá cũng thấy được số lượng làn đạn không nhiều lắm phòng phát sóng trực tiếp, lặng lẽ cổ vũ nhau rồi bắt đầu dựa theo trước kế hoạch phân tán ra. Đầu tiên là thừa dịp đêm khuya làm quen cấu tạo biệt thự, sau đó tự tìm chỗ thích hợp ẩn thân.
Tam Lang vốn được xưng là lá gan lớn nhất mới vừa bước lên thang lầu liền khựng lại, hắn nín thở nghe, sau đó xác định đúng là có nghe được tiếng bước chân khác không phải của mình, sợ tới mức vội vàng trốn vào chỗ ngoặt gần nhất, nhưng đợi một lát, tiếng bước chân còn kéo dài, lại không có người nào bước ra.
Tam Lang nghi hoặc hoảng loạn, biệt thự này thật không bình thường, vì sao lại có tiếng vang quỷ dị như vậy! Cố gắng bình phục trái tim đang cấp tốc nhảy lên, hắn mang một đầu mồ hôi lạnh thật cẩn thận lần mò đến căn phòng truyền ra tiếng bước chân.
Dán lên cửa nghe một lát, sau đó cắn răng nhẹ nhàng mở cửa phòng. “Lạch cạch” một tiếng, tất cả quỷ trong phòng đều bừng tỉnh, chúng nó kinh ngạc nhìn thấy một người xa lạ dò đầu xem xét một vòng, sau đó nghênh ngang vào nhà, trốn dưới giường.
Số lượng người xem phòng phát sóng trực tiếp không nhiều lắm đang điên cuồng bình luận và tặng quà, hiển nhiên đã bị một loạt thao tác chủ bá làm cho khϊếp sợ rồi!
Tam Lang cũng không phát hiện nơi tiếng bước chân phát ra trong phòng, nhưng hắn biết Trần Dương Hi ban ngày đại bộ phận thời gian đều sẽ ngốc tại phòng này, nên hắn vẫn đè nén cơn khủng hoảng mà nấp xuống. Nói thật, lúc trước thông qua kính viễn vọng quan sát chưa bao giờ nghĩ tới biệt thự này lại có nhiều chỗ kỳ quái như vậy, hiện giờ người lạc vào trong cảnh, nói không sợ hãi là giả, nhưng đồng thời hưng phấn cũng là thật sự.
Bốn người bọn họ sở dĩ thăm dò vạch trần các loại thánh địa thần quái ngoại trừ vì lưu lượng thì bản thân cũng cảm thấy hứng thú với những thứ đó. Chỉ tiếc đã lâu như vậy, bọn họ chưa bao giờ phát hiện bất luận sự kiện chân chính, trực quan liên quan đến thần quái.
Vì lúc sau phải chờ đợi mòn mỏi nên Tam Lang liền cùng người xem chào hỏi rồi tắt phát sóng trực tiếp. Khán giả còn chưa đã thèm, sôi nổi quyết định sáng mai liền ngồi xổm ở khu phát sóng trực tiếp.
Trong phòng cho khách, quỷ lưỡi dài, quỷ nát sọ và ca ca quỷ sớm đã sôi nổi chui xuống dưới giường, thấy hết thảy thao tác của Tam Lang, ba quỷ thương lượng với nhau một chút, quyết định sáng mai liền báo cáo cho đại lão chuyện có người vào biệt thự. Tam Lang ở dưới giường không khỏi run run, suy nghĩ xem máy khách điều hòa ở phòng cho khách này có phải bật nhiệt độ quá thấp rồi hay không.
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng thì BGM đặc trưng của biệt thự rốt cuộc cũng ngừng, ba chủ bá thức nguyên đêm sôi nổi nhẹ nhàng thở ra. Sau đó vực dậy tinh thần, chuẩn bị bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Tiểu Thất mới vừa tỉnh liền nghe được ba quỷ báo cáo về người xâm nhập, đặc biệt hôm nay đi dạo một vòng mới phát hiện có tới ba người xâm nhập, lại còn đang phát sóng trực tiếp. Tiểu Thất nghe xong gật đầu, “Được rồi! Không cần xen vào.”
Ba quỷ nhìn nhau, quyết định nghe theo đại lão, sau đó sôi nổi giải tán, kẻ thì tưới nước, người thì thắt cổ, củ cải thì vuốt vuốt dây tua.
Tiểu Thất như thường lệ đánh thức Lâm Mộ Vân và Thư Liên ra ngoài chạy bộ, Trần Hoa cũng bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Ba người ở lại biệt thự trộm phát sóng trực tiếp không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ những người này không nghe thấy những thanh âm quỷ dị tối hôm qua sao? Nếu không hôm nay sao lại có tinh thần như vậy? Đặc biệt là Trần Dương Hi, quả thực có thể dùng từ nét mặt toả sáng để hình dung.
Buổi sáng sau khi mở phát sóng trực tiếp, số lượng người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu gia tăng, nhưng vì tính bảo mật của kênh tương đối tốt nên nhân số người xem cũng không có quá một ngàn. Đợi một giờ trôi qua, Đại Lang ở lầu một mới quay được cảnh ba người, Trần Dương Hi bước chân nhẹ nhàng, phía sau còn có Lâm Mộ Vân và Thư Liên bộ dáng muốn tắt thở.
Ăn cơm sáng xong, Lâm Mộ Vân cũng không đi làm, hiển nhiên đang đợi Tôn Gia Khanh tới, còn Thư Liên thì trở về phòng nghỉ ngơi. Bởi vì chưa bao giờ nghĩ tới buổi tối sẽ có người lẻn vào nên Thư Liên cũng không mở xem video theo dõi tối hôm qua. Ả lúc này đang hưng phấn chờ đợi Tôn Gia Khanh tới cửa phán tử hình cho Trần Dương Hi, đồng thời đăng video mình tỉ mỉ cắt nối biên tập lên mạng, như vậy hoàn toàn gắn Trần Dương Hi chắc với hình tượng bệnh tâm thần.
Dưới sự chờ mong của mọi người, 9 buổi sáng Tôn Gia Khanh gõ cửa biệt thự, lễ phép hàn huyên với Lâm Mộ Vân và Thư Liên thì lên lầu 3 tìm Trần Dương Hi, ngoại trừ chẩn bệnh bệnh tình thì quan trọng nhất chính là lấy đồ của vợ con về.
Mà lúc này trong phòng mà nhóm quỷ hằng ngày tụ hội, Tiểu Thất đang tiếp đãi một con quỷ đến vì tìm được người trên thông báo tìm quỷ, nhưng lần này lại mang đến tin tức của Tôn Tử Linh.
Vì thế Tam Lang tránh dưới giường liền quay được một màn quỷ dị này, đương nhiên vì điều kiện hạn chế nên chỉ có thể quay được nửa người dưới. Trong video, Trần Dương Hi ngồi trên mặt đất, sau đó bắt đầu nói chuyện với không khí, “Tin tức có khi nào?”
“Huyện Lân Dương, thôn Minh Dương,. Được rồi, tôi đã biết.”
“Chờ sau khi xác minh xong sẽ đúng hẹn đưa nước mắt cho anh.”
“Tiểu Thổ, đừng cắn giày tôi!”
“Cắn củ cải dại đi kìa.”
“Tiểu Não Xác, tiễn khách.”
Tam Lang dưới giường, “……” Nếu không phải quá nhiều nhân vật được đề cập thì hắn còn cho rằng Trần Dương Hi đang gọi điện thoại. Chẳng lẽ Trần Dương Hi thật sự điên rồi? Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang, “Trần tiên sinh, tôi là Tôn Gia Khanh.”
Tam Lang lập tức vực dậy tinh thần, vất vả bò một đêm chính vì giây phút hiện tại đây.
“Mời vào.” Tiếng Trần Dương Hi truyền đến.
Tôn Gia Khanh đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Trần Dương Hi ngồi trên mặt đất cũng không lộ ra thần sắc kinh ngạc, ngược lại nhập gia tùy tục mà ngồi xuống bên cạnh.
Tiểu Thất kinh ngạc, “Sao ông lại tới đây?”
Tôn Gia Khanh cười khổ, “Trần tiên sinh, tôi muốn thu lại đồ của vợ con tôi.”
“Ông không muốn tìm nữa?” Tiểu Thất ôm ngực, cải thìa và củ cải đã sắp đến miệng rồi lại bay đi mất!
“Đúng vậy.” Nhìn thần sắc Trần Dương Hi như chịu đả kích, trong nháy mắt Tôn Gia Khanh có hơi không đành lòng, nhưng rất mau lý trí lại chiếm thượng phong.
Tiểu Thất cũng không cưỡng cầu, “Được rồi, không thấy cũng tốt, bộ dáng hiện tại của cô ấy xác thật có hơi không tiện gặp người.” Nói xong, Tiểu Thất liền đứng dậy đi lấy khăn quàng cổ và gấu bông.
Tôn Gia Khanh ngây ngẩn cả người, mãi đến khi Trần Dương Hi đưa đồ vật tới trước mặt mình, ông mới đột nhiên hoàn hồn, “Trần tiên sinh, cậu vừa mới nói cái gì? Cậu tìm được cô ấy rồi sao, cô ấy đang ở đâu? Vì sao lại không tiện gặp người?”
Nhiều vấn đề iên tiếp gấp không chờ nổi mà buột vụt ra khỏi miệng, Tôn Gia Khanh kích động đến mức trực tiếp đứng lên.
Tiểu Thất đưa ra gấu bông và khăn quàng cổ thành nơ bướm, “Đúng vậy, đã tìm được rồi, hiện đang ở trong phòng này. Không tiện gặp vì không còn hình người nữa.”
Tôn Gia Khanh ngây người một lát, tiêu hóa từng lời của Trần Dương Hi, sau đó liền rơi nước mắt, “Tôi có thể gặp cô ấy được không? Tôi biết cô ấy chịu khổ nhưng không sao cả, mặc kệ cô ấy biến thành bộ dáng gì, cô ấy vĩnh viễn là người đẹp nhất trong lòng tôi.” Ông đã xem qua ảnh chụp hiện trường tai nạn xe cộ, tất nhiên biết độ nghiêm trọng của trận tai nạn xe cộ lần đó.