Thư Liên tất nhiên không có tâm thái tốt như Tiểu Thất, nhưng mặc kệ ả giải thích với người khác rằng tối hôm qua ả thật sự gặp quỷ như thế nào thì cũng chả ai tin, ngay cả Lâm Mộ Vân trước giờ vẫn luôn bao dung ả. Bác sĩ thậm chí còn vì thế còn thêm hai phần vào mục kiểm tra.
Nhìn Thư Liên không ngừng khóc nháo muốn rời đi, lại nhìn Trần Dương Hi ngoan ngoãn ngồi chỗ kia uống cháo, mọi người không khỏi cảm khái, cùng là khoa tâm thần mà người bệnh lại chênh lệch nhau như thế.
Cuối cùng, Thư Liên vẫn làm xong bài kiểm tra, tất nhiên cùng tiến hành kiểm tra còn có Trần Dương Hi. Kết quả kiểm tra sơ bộ của hai người đều không có vấn đề, chỉ có thể suy đoán là gần đây áp lực tinh thần quá lớn, không cần uống thuốc, nhưng kiến nghị định kỳ đến khoa tâm lý.
Còn báo cáo kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ hơn thì phải chờ mấy ngày, lúc ba người rời khỏi bệnh viện đã là bốn giờ chiều. Cả người Thư Liên thập phần mỏi mệt, ả cũng không tiếp tục cường điệu việc quỷ dị tối hôm qua nữa, chỉ bất mãn trừng mắt nhìn Lâm Mộ Vân, hiển nhiên còn đang sinh khí vì Lâm Mộ Vân không chịu tin ả.
Lâm Mộ Vân bất đắc dĩ, tối hôm qua hắn xác thật không thấy được gì cả. Hơn nữa gần đây tình huống biệt thự tương đối hỗn loạn, hắn cũng sợ Thư Liên không chịu nổi mà xảy ra vấn đề.
So với hai người đang phiền muộn kia, Tiểu Thất lại thập phần vui vẻ, bởi vì cậu đã hoàn thành điểm cốt truyện thứ hai là đến bệnh viện dễ như trở bàn tay. Thậm chí còn là nam chủ mang cậu đi, còn có nữ chủ làm bạn, đãi ngộ như vậy đối với thế thân mà nói hiển nhiên không tồi.
Trong bầu không khí phức tạp, xe đã trở về biệt thự. Khi Thư Liên xuống xe nhìn căn biệt thự trước mặt lại chần chờ, ả không biết mình còn dám đẩy cánh cửa phòng ngủ đó ra nữa hay không.
“Đi nào, đừng khách khí. Cứ xem như nhà của mình đi.” Phía sau, Trần Dương Hi nhiệt tình thúc giục.
Trong nháy mắt, đầu óc Thư Liên bị cơn phẫn nộ càn quét, lúc ả kịp phản ứng lại thì người đã đi vào biệt thự. Ả nháy mắt chân mềm, nhưng tưởng tượng Trần Dương Hi ở bên cạnh, ả chết sống gì cũng phải chống đỡ mới được.
Trần Hoa đang chuẩn bị bữa tối, hiển nhiên bà nhận được thông báo buổi tối phải chuẩn bị phong phú một chút. Hành động lấy lòng vô cùng rõ ràng của Lâm Mộ Vân khiến lửa giận của Thư Liên thoáng hạ thấp, lăn lộn một ngày ả cũng thập phần mệt mỏi muốn về phòng nghỉ ngơi. Nhưng khi ả bước lên thang lầu, trong nháy mắt lại cứng người rồi.
Ả vẫn không có dũng khí trở lại căn phòng kia, cảnh tượng tối hôm qua đả kích ả quá lớn. Thư Liên trở về bên người Lâm Mộ Vân, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu đáng thương hề hề, “Mộ Vân, em không muốn ở phòng ngủ kia nữa.”
“Yên tâm, anh đã kêu dì Trần quét tước phòng khác rồi.” Lâm Mộ Vân chỉ chỉ phòng ngủ trên lầu hai cách chỗ cũ của Thư Liên khá xa.
Nhưng Thư Liên cũng không thỏa mãn, ả đột nhiên chuyển hướng sang Trần Dương Hi, “Trần tiên sinh, buổi tối tôi có thể ngủ cùng với hai người không? Tôi thật sự rất sợ.”
Lâm Mộ Vân nghe thấy tức khắc vô cùng khẩn trương. Hắn nhíu mày, cảm thấy gần đây Thư Liên càng ngày càng không nghe lời, thường xuyên quấy rầy kế hoạch của hắn đến mức hắn trở tay không kịp. Lâm Mộ Vân khẩn trương nhìn về phía Trần Dương Hi, sợ nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Trần Dương Hi.
Trần Dương Hi lộ ra vẻ mặt khó xử, “Này…… Không tiện lắm.” Quỷ nát sọ đêm nay có khả năng sẽ về báo tin mà.
“Mong cậu đừng có máu lạnh như vậy, chỉ một đêm thôi. Tôi có thể ngủ dưới đất!” Thư Liên nói còn đẩy đẩy Lâm Mộ Vân, ý bảo hắn nói chuyện giúp mình.
Lâm Mộ Vân đau đầu không thôi, lại vẫn mở miệng, “Sao có thể để con gái ngủ dưới đất được. Dương Dương, chúng ta……”
Trần Dương Hi liên tục gật đầu, “Đúng vậy, sao có thể để con gái ngủ dưới đất được. Anh ngủ dưới đất đi, em và lão bà bà sẽ ngủ trên giường. Yên tâm, tôi ngủ vô cùng thành thật, không nhúc nhích như thi thể vậy, tuyệt đối không quấy rầy đến cô!”
Thư Liên: ??? Đây là kiểu so sánh gì vậy? Mà hình như có chỗ nào sai sai?
Lâm Mộ Vân: ??? Sao tự nhiên thấy đầu mọc sừng vậy?
Nhìn hai người đang ngốc lăng, Tiểu Thất cho rằng hai người không đồng ý, chỉ có thể tiếc nuối buông tay, “Tôi đã cố rồi, nhưng nếu Mộ Vân không đồng ý thì tôi cũng không…”
“Đồng ý! Hắn đồng ý!” Thư Liên lập tức đánh gãy lời Trần Dương Hi. Đêm nay có bị đánh chết thì ả cũng không muốn ngủ một mình, dù sao Trần Dương Hi cũng là gay, không cần lo lắng có hại cho mình.
Lâm Mộ Vân thấy thế cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý, nhưng vẫn có cảm giác nơi nào quái quái.
Khi đêm khuya buông xuống, ba người trong phòng ngủ lại có hai người thấy xấu hổ, người duy nhất không xấu hổ đã thay xong áo ngủ, sau đó nằm xuống, “Tôi nằm ngửa nè, lão bà bà muốn làm gì thì làm.”
Thư Liên, “……”
Lại sau một lúc lâu, ba người rốt cuộc chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Lâm Mộ Vân nằm trên sàn nhà, cảm giác thế giới này thật huyền huyễn. Nhưng mặc kệ thế nào đi chăng nữa thì đã nhiều ngày hắn còn chưa được một giấc ngủ ngon, hôm nay cũng cuối cùng có thể nghỉ ngơi một chút.
12 giờ khuya, tiếng bước chân và tiếng khóc sâu kín quanh quẩn, không khí quỷ dị lại lần nữa phiêu đãng xung quanh.
Thư Liên lăn qua lộn lại ngủ không được, lúc thật vất vả mới hơi buồn ngủ lại đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa “lạch cạch”. Ả bực bội trở mình, suy nghĩ xem là ai đi tiểu đêm. Nhưng đợi một lát lại không tiếng bước chân đi ra ngoài, ngược lại nghe được một tràn tiếng bước chân tới gần đây.
Thư Liên: ???!!!
Trán ả lại bắt đầu đổ mồ hôi, Thư Liên lặng lẽ quay đầu về phía cửa phòng, lại kinh tủng nhìn thấy bóng dáng một thiếu niên. Điều khủng bố nhất chính là, nửa bên đầu người kia đã bị dập nát, đôi mắt còn không ngừng chảy ra huyết lệ. Thứ kia từng bước một tới gần, mục tiêu đúng là giường lớn.
Thứ kia cuối cùng đứng ở chân giường, dùng cặp mắt vô thần nhưng vẫn chảy huyết lệ kia nhìn lên đầu giường, như thể chỉ cần ả hơi thả lỏng liền sẽ lập tức lao lại đây. Không chỉ như vậy, tiếng bước chân trên lầu tới tới lui lui, tiếng khóc trẻ mới sinh cũng vẫn luôn nện vào óc ả. Người sống bên cạnh vốn dĩ có thể tiếp thêm thêm can đảm cho ả lại nằm thẳng tắp như tử thi, thậm chí còn không nghe được tiếng hít thở.
Thư Liên muốn kêu cứu, lại phát hiện mình không phát ra tiếng được. Ả giãy giụa trong biên độ nhỏ, muốn lăn khỏi giường, nhưng thân thể lại cứng đờ, chỉ có thể hoàn thành động tác trong một biên độ nhỏ. Càng không ổn chính là, động tác ả khiến cho thứ kia chú ý tới, sau đó dưới cái nhìn chăm chú đầy hoảng sợ của ả, cổ của thứ kia bắt đầu kéo dài như thân rắn, đầu không ngừng hướng về ả!
Không biết từ khi nào, trên mặt Thư Liên đã bị mồ hôi lạnh, nước mắt, nước mũi che kín, thứ kia bốn mắt nhìn nhau với ả.
Thư Liên lúc này mới phát hiện chuyện tối hôm tính là cái gì! Cảnh tượng lúc này mới thật sự vô cùng khủng bố. Lúc cái đầu dập nát kia gần như dán sát trên mặt ả, Thư Liên thành công rơi vào hôn mê trong vô thanh vô tức.
Ban đêm cũng không tính là yên tĩnh, người ngủ dưới đất bắt đầu ngáy khò khè vang trời, một người trên giường thì hôn mê, người khác thì nằm ngủ trong trạng thái ngay đơ.
Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học còn chưa kêu Tiểu Thất tỉnh dậy thì cậu đã bị thanh âm kêu nháo khóc la của Thư Liên đánh thức. Cậu mê mang mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy Thư Liên té ngã lộn nhào xuống giường, sau đó bò đến góc tường gần nhất vừa khóc vừa kêu, “Có quỷ! Có quỷ! Tối hôm qua có một con quỷ đầu dập nát! Cổ nó dài như vậy này! Nó còn nhìn chằm chằm tôi! Hức hức…… Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà!”
Lâm Mộ Vân hiển nhiên cũng bị đánh thức, không hiểu Thư Liên đang nói cái gì, lại chỉ có thể tiến lên an ủi. Nói thật, tối hôm qua hắn ngủ vô cùng thoải mái, nếu không bị đánh thức thì càng tốt nữa, “Tiểu Thư, có phải em gặp ác mộng rồi không?”
Nghe được lời như vậy, Thư Liên cũng chần chờ, bây giờ cũng không có cái gì lưu lại như lúc trước, chẳng lẽ thật là ả gặp ác mộng?
Lúc này Tiểu Thất cũng bò dậy, bất quá khi ánh mắt xẹt qua chỗ Thư Liên ngủ thì không khỏi cào cào tóc, “Lão bà bà, sao chăn nệm chỗ cô lại ướt vậy?” Chẳng lẽ quỷ nát sọ hôm qua về tưới nước cho lão bà bà?
Nghe vậy, ánh mắt Thư Liên và Lâm Mộ Vân chuyển tới trên giường nệm, ở trên có dấu vết nước nửa khô nửa ướt vô cùng rõ ràng.
Trong nháy mắt mặt Thư Liên nóng đến đỏ bừng, ả rốt cuộc không rảnh xấu hổ nữa, òa khóc rồi chạy như bay ra khỏi phòng. Lâm Mộ Vân ngốc tại chỗ, từ nhỏ đã nhận được giáo dục khiến hắn không biết nên ứng xử với tình huống người trưởng thành mà còn tè dầm này như thế nào.
【 Tiểu Liên Hào, sao nữ chủ lại chạy thế? 】
5000 “……” Đại khái đây là nữ chủ thảm nhất mà nó từng gặp.
Thư Liên ước chừng trốn trong phòng cho khách suốt một buổi sáng, mặc cho ai kêu đều không mở cửa, đến giữa trưa mới lặng lẽ đi ra. Ả lần nữa sửa sang lại bản thân, lấy hết can đảm muốn trở lại căn phòng ban đầu của mình để xách hành lí đi luôn, ả chịu đủ rồi!
Nhưng nghe thấy tiếng nói chuyện từ lầu một truyền đến, ả theo bản năng liếc mắt một cái, phát hiện đó là một đôi vợ chồng lạ mặt. Hai người ăn mặc cẩn thận, giơ tay nhấc chân lại vô cùng có khí chất, hiển nhiên không phải người thường.
Người ở lầu một xác thật không đơn giản khiến Lâm Mộ Vân không thể không tự mình tiếp đãi. Đôi vợ chồng này cũng không phải Cá mập ở giới thương trường mà là nhân vật có tiếng tăm vang dội trong giới nghiên cứu khoa học. Những cống hiến của bọn họ đã đạt đến địa vị không thể lay động, cho dù dùng bao nhiêu tiền cũng không thể mua được.
Mấy người không hề liên quan lại đột nhiên tới cửa khiến Lâm Mộ Vân không hiểu ra sao. Nhưng hắn vẫn nhiệt tình tiếp đãi, nhưng rất đáng tiếc, sự chú ý của hai vợ chồng cũng không đặt trên người hắn.
Trong đó người đàn ông mở miệng, “Lâm tiên sinh, xin hỏi Trần tiên sinh - Trần Dương Hi có ở đây không? Chúng tôi muốn gặp mặt cảm tạ cậu ấy.”
Lâm Mộ Vân càng thêm nghi hoặc, nhưng vẫn cười gật đầu, ý bảo Trần Hoa ở bên cạnh lên lầu gọi người. Mà Thư Liên vốn dĩ muốn lặng lẽ về phòng ngủ nghe thế cũng dừng bước chân.
Rất mau, Tiểu Thất đã đi xuống lâu, trong tay còn bưng một chậu cải thìa. Lâm Mộ Vân tức khắc đầy mặt xấu hổ, sợ Trần Dương Hi lại làm ra hành động kỳ quái gì. Nhưng ngoại trừ bưng khư khư chậu cải thìa thì Trần Dương Hi cũng không có hành động kỳ quái gì khác, thập phần bình thường chào hỏi hai vợ chồng Cao thị.
Ánh mắt Cao Nghiêm nhìn Trần Dương Hi dao động, ông dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đứng lên, cúi mình gập người với Trần Dương Hi, “Cảm ơn.”
Vợ của Cao Nghiêm, Phỉ Dư Niên - cũng là mẹ của quỷ nát sọ càng kiềm không được mà chảy nước mắt, thiếu chút nữa khóc không thành tiếng, “Tôi có thể ôm cậu một cái được không?”
“Được.” Tiểu Thất để cải thìa xuống đất, chủ động tiến lên. Nháy mắt khi sắp chạm vào người phụ nữ, cậu nhanh chóng kéo quỷ nát sọ đang khóc hu hu lại đây.
Vậy nên khi ôm được người vào lòng, thân thể Phỉ Dư Niên kịch liệt chấn động. Rõ ràng là thân xác lúc nãy, nhưng trong nháy mắt bà lại cảm nhận được sự bất đồng. Đặc biệt là khi bên tai truyền đến một tiếng gọi ‘mẹ’ khàn khàn quen thuộc, tuyến lệ của Phỉ Dư Niên hoàn toàn hỏng mất, nước mắt chảy mãnh liệt, lại phát không ra thanh âm, chỉ có thể gắt gao ôm lấy người trong lòng ngực.
Cách một cơ thể xa lạ, người chia lìa nhiều năm rốt cuộc lại lần nữa được ôm nhau. Hai người đều biết sau cái ôm ngắn ngủi này chính là vĩnh viễn chia lìa. Cao Nghiêm ở bên cạnh cũng đỏ hốc mắt, tay ông không ngừng run rẩy như đã ý thức được gì, nhưng vẫn để vợ và con trai mình chìm đắm hoàn toàn trong cảnh tượng gặp mặt đầy cảm động.
Lâm Mộ Vân và Thư Liên ở lầu hai vẻ mặt mộng bức nhìn hai người ôm đầu khóc rống. Nếu không phải biết mẹ của Trần Dương Hi là người khác thì bọn họ tưởng lọt trúng vở kịch nhận con nữa.
Dường như qua thật lâu, Phỉ Dư Niên mới buông người trong lòng ngực ra, bà lau nước mắt cho người mang gương mặt xa lạ này, sau đó mới lưu luyến không rời buông tay ra, cũng nhẹ giọng nói câu cảm ơn.
Hai vợ chồng Cao thị trông có vẻ thật sự chỉ là tới nói cảm ơn, nhưng trước khi đi có để lại phương thức liên hệ cho Trần Dương Hi, cũng tỏ vẻ nếu sau này Trần Dương Hi có khó khăn thì tới tìm bọn họ. Tiểu Thất ngoan ngoãn gật đầu, cũng đưa chậu cải thìa lên như đáp lễ, “Cái này cho hai người. Để trong phòng ngủ, hai người cũng không cần tưới nước.”
Hai vợ chồng vô cùng cao hứng nhận lấy món quà, ôm cải thìa mà như ôm rương châu báo, liên tục nói cảm ơn xong mới rời đi.
Khi vợ chồng Cao thị rời đi hồi lâu, biệt thự còn duy trì an tĩnh. Một màn diễn vừa thật sự khiến ba người khác xem đến choáng váng. Bọn họ thậm chí hoài nghi có phải mình mất trí nhớ rồi bỏ lỡ tình tiết quan trọng gì đó hay không, nếu không tại sao lại chẳng hiểu cái quái gì đang diễn ra hết vậy.
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên, ngay sau đó là thanh âm tràn ngập thương nhớ của Trần Dương Hi, “Cải thìa đáng yêu của tôi được người khác nhận nuôi rồi. Cũng không biết nó có đói bụng không, có khát có nóng không đây, nhiều khi cần phải vào tủ lạnh để bình tĩnh một chút.”
Ba người, “……” Hai vợ chồng với chỉ số thông minh phu cao kia chắc không phải bị tâm thần đâu nhỉ.
Nhưng nghi vấn của ba người cũng không liên tục lâu lắm, tin tức trên mạng nhanh chóng nổi như cồn. Vai chính đúng là hai vợ chồng Cao Thị vừa rời đi không lâu trước đây, hai người rốt cuộc cũng tìm ra di cốt của con trai mất tích hai mươi năm, một thiếu niên đã từng được xưng là thiên tài. Lục mọi người phỏng vấn hỏi bọn họ làm sao tìm được thi thể con trai, hai vợ chồng bưng chậu cải thìa tỏ vẻ cảm ơn chủ nhân của cái chậu này, nói con trai nhờ người khác trợ giúp báo mộng cho bọn họ đến vị trí chôn thi thể.
Đối với kết quả như vậy, trên mạng tất nhiên là một mảnh ồ lên, với thân phận của hai người chắc chắn không cần nói dối, nhưng lời giải thích này lại thật sự khiến người khó có thể tiếp thu. Các loại suy đoán và điều tra xuất hiện tầng tầng, thậm chí có không ít người bắt đầu truy tìm chủ nhân của chậu cải thìa, định xem đây là điểm đột phá để hiểu rõ chân tướng sự tình.
Nhìn tin tức như vậy, Lâm Mộ Vân và Thư Liên đều choáng váng, Bọn họ nhận ra cái chậu cải trắng kia, cũng bởi vì nhận ra nên mới cảm thấy thật ma huyễn. Lại liên tưởng đến bùa báo mộng mà lúc trước Trần Dương Hi nói, chẳng lẽ đây là sự thật?
“Trên thế giới này sao có thể có quỷ, là cậu ấy cơ duyên xảo hợp biết được chỗ chôn thể à?” Lâm Mộ Vân từ nhỏ tiếp thu giáo dục hiển nhiên không tin mấy thứ mê tín.
Thư Liên lại không nói chuyện, dù sao ả cũng đã gặp quỷ hai lần, ả đã bắt đầu dao động. Nhưng mặc kệ trên thế giới có quỷ hay không, ả đã có biện pháp giải quyết Trần Dương Hi, vừa lúc đáp ứng hai điều kiện thực thi. Nếu không quỷ, ả sẽ khiến cho Trần Dương Hi thân bại danh liệt, hoàn toàn trở thành kẻ tâm thần trong miệng mọi người. Nếu có quỷ, vậy nữ nhân kia tất nhiên là lệ quỷ vô cùng khó giải quyết, Trần Dương Hi không chết thì cũng thương tàn.
Trước đó, ả còn nghĩ tới một chuyện khác, nếu Trần Dương Hi thật sự có thể báo mộng, vậy việc ả liên tục gặp ác mộng hai lần có phải đã có lời giải thích rồi hay không? Tưởng tượng như vậy, Thư Liên tức khắc nắm chặt tay, đừng trách ả tâm tàn nhẫn, là Trần Dương Hi làm ả mất hết mặt mũi trước.
Tiểu Thất đang dạy quỷ nát sọ chăm sóc cải thìa lại nặng nề hắt xì một cái.
Quỷ nát sọ quan tâm dò hỏi, “Đại lão có phải cảm rồi hay không?”
“Không.” Tiểu Thất vẻ mặt trầm tư, sau đó bấm tay tính toán, “Chắc chắn có phân hóa học đang nhớ thương tôi!”
Quỷ nát sọ hiển nhiên không hiểu, nhưng cũng không gây trở ngại nó sùng bái, “Đại lão còn biết xem bói sao!”
Tiểu Thất ôn hòa cười, “Đúng vậy, tôi đã tính ra em phải làm công cho tôi thêm một trăm năm nữa mới có thể hồi vốn chậu cải thìa kia!”
Quỷ nát sọ nghe vậy bất mãn mở miệng, “Một trăm năm?”
Tiểu Thất gật đầu, ôn hòa nhếch miệng cười, “Ừ.”
“Thêm một trăm năm nữa đi! Tôi muốn làm công cho đại lão hai trăm năm!” Quỷ nát sọ la lớn.
Tiểu Thất ⊙ω⊙
Quỷ lưỡi dài mới móc bịch bắp rang ra, “……” Hình như nó hiểu rồi, vì sao cùng là quỷ nhưng quỷ khác đều đã bắt đầu nuôi cải trắng, còn nó lại chỉ có thể chuyển phát nhanh! Nó hung hăng ngậm một mồm bắp rang! Cay! Quá cay!