Lâm Mộ Vân cảm giác mình đang dùng hết sinh mệnh còn dư lại để ăn cải thìa, lúc hắn rốt cuộc cũng hòa tan được cọng cải trong miệng, tiếng chuông di động vang lên. Lâm Mộ Vân móc di động ra, phát hiện người gọi điện thoại tới là Thư Liên, hắn theo bản năng muốn từ chối cuộc gọi.
Mà đúng lúc này, bên tai vang lên thanh âm, “Sao không bắt máy? Lúc nãy em ở dưới lầu còn gặp được một người tên là Thư Liên nữa.”
Một câu này dọa Lâm Mộ Vân sợ đến mức thiếu chút nữa quăng luôn di động trong tay, vì sốt ruột muốn nói chuyện liền không cẩn thận nuốt xuống nguyên cọng cải thìa nuốt xuống rồi mắc nghẹn luôn.
Tiểu Thất thấy thế vội vàng duỗi tay vỗ lưng Lâm Mộ Vân để thuận khí, một cái vỗ rơi xuống lại trực tiếp vỗ văng Lâm Mộ Vân ra khỏi ghế.
【 Ủa, người đâu rồi? 】 Tiểu Thất rụt tay lại.
5000 cạn lời rồi, 【 Người ta bị cậu vỗ rớt xuống dưới kìa. 】
【 Tui có dùng sức đâu nhỉ, chắc là thân thể hắn quá suy yếu, vẫn nên tăng mạnh rèn luyện thì hơn. 】 Tiểu Thất khom lưng, trực tiếp duỗi tay xách Lâm Mộ Vân từ dưới bàn lên. Nhìn Lâm bộ dáng Mộ Vân nửa chết nửa sống, lại suy xét đến thân thể suy yếu của vai chính, Tiểu Thất dùng tư thế ôm công chúa thoải mái công chúa định đến sô pha nghỉ ngơi.
Kết quả mới vừa đi hai bước, cửa văn phòng bị mạnh mẽ mở ra, Thư Liên hồng hồng hốc mắt. Sự cố chấp trong mắt khi nhìn thấy tình huống trong văn phòng liền như hỏng mất, nhân viên cản người thất bại cũng sôi nổi ngây người hai giây, sau đó đôi mắt mở to, quả nhiên lời đồn đãi là sự thật!
Tiểu Thất vừa thấy Thư Liên, “A, Mộ Vân nhìn kìa, có phải đây là người mới gọi điện mà anh không bốc máy không?”
Vừa nghe lời này, thân thể Thư Liên nhịn không được run rẩy, ả không thể tin mà trừng mắt nhìn Lâm Mộ Vân.
Lâm Mộ Vân đang nuốt cải thìa, nghe được Trần Dương Hi nói như vậy tức khắc trước mắt tối sầm, bộ do hắn không muốn tiếp sao? Hắn thiếu chút nữa bị sặc chết rồi, giờ còn nghẹn đến không nói chuyện nổi. Hắn cố gắng há mồm muốn giải thích, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
“Không có việc gì, nói không được thì đừng nói. Thân thể anh quá yếu, ngày mai tập thể dục buổi sáng gấp bội nhé.” Tiểu Thất trực tiếp một tay nâng người lên, sau đó dùng tay khác vỗ vỗ đầu Lâm Mộ Vân.
Mọi người sôi nổi che ngực, hóa ra Trần Dương Hi lại sủng chồng mình như vậy à!
Tiểu Thất vô cùng thuần thục với động tác vỗ đầu, dù sao trước kia cậu cũng thường xuyên vỗ thỏ, vỗ củ cải. Vỗ đầu xong, cậu lại đặt người trên sô pha.
Lâm Mộ Vân lúc này làm gì còn tâm tư nằm nữa, hắn giãy giụa muốn ngồi dậy.
Nhìn Lâm Mộ Vân không chịu thành thật, Tiểu Thất thở dài, trước kia lúc củ cải nghe chuyện xưa cũng không thành thật như vậy, may mà sên đây rất có kiên nhẫn. Sên kiên nhẫn vói bàn tay qua nhẹ nhàng đè lại Lâm Mộ Vân.
Vì thế mọi người liền nhìn thấy rõ ràng Trần Dương Hi chỉ là thả tay ra, ông chủ nhà mình liền giả vờ giãy giụa hồi lâu, cuối cùng cũng không ngồi dậy.
Thư Liên cả người hỗn loạn, tuy rằng gần đây thấy đủ loại tin đồn trên mạng, nhưng không tận mắt thấy nên vẫn chưa chấn động như bây giờ. Nhìn người vẫn còn nằm tiếp tục nằm trên sô pha không dậy, Thư Liên càng thêm thất vọng, ả hung hăng dụi mắt, nghẹn ngào hô, “Lâm Mộ Vân! Là tôi nhìn lầm anh!”
Nói xong trực tiếp xoay người rời đi, nhân viên tập đoàn Lâm thị cũng không hiểu ra sao. Nữ nhân này làm trò gì vậy? Không phải có chứng hoang tưởng chứ, nói như thể có quan hệ gì với Lâm tổng vậy.
Nữ nhân kỳ quái đến đây khiến nhân viên Lâm thị thảo luận hồi lâu, nhưng mọi người cũng không có nhiều manh mối, việc này cũng không giải quyết được gì.
Lâm Mộ Vân bị ấn trên sô pha không chịu nổi nữa, hắn không bị cải thìa sặc chết nhưng lại vội muốn tắt thở. Nhưng hắn lại không thể làm trò gọi điện thoại cho Thư Liên trước mặt Trần Dương Hi được, cuối cùng chỉ có thể lấy cớ ra ngoài dự họp để rời khỏi công ty.
Tiểu Thất lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, “Vậy em ở nhà chuẩn bị bữa tối chờ anh trở về.”
Mồ hôi Lâm Mộ Vân trên trán tuôn như mưa, hắn vội vàng tỏ vẻ đêm nay không chừng phải ở lại tăng ca không thể về, Trần Dương Hi tự chăm sóc mình cho tốt. Tiễn Trần Dương Hi vẻ mặt thất vọng đi, Lâm Mộ Vân lập tức gọi cho Thư Liên vừa giải thích vừa nhận lỗi.
Nhưng cái ôm công chúa ôm kia đả kích Thư Liên quá lớn, ả tỏ vẻ lúc này mình không tín nhiệm được Lâm Mộ Vân. Cuối cùng, hai người ước định thời gian gặp mặt, còn sau đó làm sao để Thư Liên tin phục thì không biết.
Còn Tiểu Thất thì vui sướng trở về nhà, nếu đêm nay vai chính không về, cậu có thể gặp mặt vị quỷ trên lầu một lần. Đúng vậy, tối hôm qua theo tiếng bước chân đi lên, Tiểu Thất đúng là có thấy một con quỷ đi qua đi lại trên lầu 3 mặc một thân quần áo xanh trắng, rõ ràng không phải do người hiện đại giả dạng thành quỷ.
Nhưng nghi hoặc không bao lâu, cậu đã nghe được mùi cải thìa quen thuộc, trong nháy mắt Tiểu Thất liền có suy đoán. Tuy rằng ngoại hình không giống, nhưng đây hẳn là ca ca ở đời trước mà, nhưng vì sao hồn phách không được đầy đủ, bộ dáng ngây ngây ngốc ngốc thế này?
Ở biệt thự, Trần Hoa đã sớm chuẩn bị tốt bữa tối để tránh Trần Dương Hi tâm huyết dâng trào làm thêm một mâm cà rốt ướp lạnh. Sau khi biết được Lâm Mộ Vân đêm nay không trở lại, Trần Hoa liền ra cửa tản bộ.
Mãi cho đến đêm khuya, Trần Hoa mới tay chân nhẹ nhàng trở về từ bên ngoài, bà cố ý về trước 12 giờ để tránh chậm trễ việc mở ghi âm lên. Nhưng trong biệt thự yên tĩnh, tiếng bước chân còn chưa vang lên đã có tiếng nói chuyện vọng lại.
Trần Hoa ban đầu tưởng Trần Dương Hi đang gọi điện thoại, nghe xong một hồi lại cảm thấy không giống, bà mang lòng hiếu kỳ lặng lẽ lên lầu 3, lắng nghe động tĩnh bên trong.
“Anh tên là gì?” Âm thanh tràn ngập kiên nhẫn ôn hòa của Trần Dương Hi vang lên.
“Bạch? Bạch gì nữa?”
“Nếu không nhớ ra thì thôi. Ví sao anh lại ở ở chỗ này?”
“Cũng không nhớ ra? Vậy anh tới đây đã bao lâu?”
“Cái gì? 300 năm? 300 năm nay vẫn luôn đi tới đi lui ở chỗ này?”
“Vậy anh đói không? Để em làm bữa ăn khuya, cải thìa ướp lạnh?”
“Không ăn cải thìa sao? Thế rau trộn cải dầu?”
“Được, anh đợi một lát nhé.”
Trần Hoa nghe thấy thì cả người nổi da gà, ý thức được nơi này không ổn, nhưng động tác Trần Dương Hi lại quá nhanh, cửa nháy mắt đã mở ra rồi, bà thậm chí thiếu chút nữa ngã vào phòng. Trần Hoa không kịp xấu hổ, ánh mắt theo bản năng mà quét một vòng trong phòng. Không có nhìn thấy ai khác, bà không khỏinghi hoặc mở miệng, “Dương Dương, đã hơn nửa đêm rồi, con đang nói chuyện với ai thế?”
Bà vốn tưởng Trần Dương Hi ít nhất sẽ nhắc đến chuyện tiếng bước chân lúc nửa đêm, ai ngờ Trần Dương Hi mở miệng nói, “Con không có nói chuyện gfi hết. Con chỉ đang đói bụng nên chuẩn bị làm chút đồ ăn khuya, dì Trần muốn ăn chung không?”
Vừa nghe đến bữa ăn khuya, Trần Hoa tức khắc xua tay, “Không được không được, dì Trần tuổi lớn, không ăn nổi bữa khuya.” Nói xong, bà chưa từ bỏ ý định mà lần nữa dò hỏi, “Dương Dương, con xác định gần đây không có chuyện gì hết đúng không?”
“Không có việc gì cả, trong phòng một con quỷ cũng không có.” Trần Dương Hi ngoan ngoãn nhếch miệng mỉm cười.
Trần Hoa “……”, Câu trả lời này rất kỳ quái, hơn nữa không biết vì sao khi nhìn nụ cười kia bà chỉ cảm thấy cả kinh phát mao nhưng không dám nghĩ nhiều liền trở về phòng. Nằm ở trên giường bà còn đang suy nghĩ có phải Trần Dương Hi đã bị dọa sợ rồi không, xem ra ngày mai cần nói với Lâm Mộ Vân một chút.
Nhưng không biết có phải do bà suy nghĩ quá nhiều hay không, lúc sau dường như bà có nghe tiếng khe khẽ nói nhỏ. Nhưng phòng ngủ bà ở lầu một, mà chỗ Trần Dương Hi nói chuyện là ở lầu 3, đáng lý ra bà hẳn sẽ không nghe thấy gì mới đúng.
Một đêm ngủ không an ổn, ngày hôm sau Trần Hoa cũng không lên nổi tinh thần, vốn định tìm cơ hội trộm lười biếng, nhưng cửa biệt thự lại mở ra, Lâm Mộ Vân một đêm chưa về đã trở lại. Trần Hoa vừa muốn chào hỏi, lại phát hiện phía sau Lâm Mộ Vân còn có một người theo vào một.
Lâm Mộ Vân giới thiệu cho Trần Hoa, “Dì Trần, đây là bạn học đại học của con và Dương Dương, gần đây vừa mới về nước nên tạm thời ở nhà này.”
Trần Hoa “……” Trong lúc nhất thời bà cảm thấy vô cùng kỳ quái, biệt thự Lâm gia này ngoại trừ bà thì suốt ba năm nay chưa từng không có nữ nhân khác, đột nhiên có một nữ nhân tới ngược lại khiến bà có chút trở tay không kịp.
Tuy rằng kinh ngạc, Trần Hoa vẫn nhiệt tình tiến lên, chuẩn bị tiếp nhận hành lý trong tay Thư Liên nhưng lại bị Thư Liên né tránh, “Để con tự cầm là được rồi, sao có thể không biết xấu hổ phiền toái dì chứ.”
Bằng trực giác nhạy bén, Trần Hoa cảm giác được nữ nhân này không phải đang ngại ngùng, mà là ghét bỏ, như là không muốn để bà chạm vào hành lý. Trần Hoa tức khắc bực bội, nhưng ở trước mặt Lâm Mộ Vân cũng không dám nói gì. Đồng thời đối với thân phận nữ nhân này, Trần Hoa cũng có suy đoán trong lòng.
Cuối cùng vẫn là Lâm Mộ Vân xách hành lý của Thư Liên lên lầu, ả chọn vào phòng cho khách vừa lúc đối diện phòng ngủ của Lâm Mộ Vân và Trần Dương Hi. Lâm Mộ Vân cất hành lý xong, đang muốn đến phòng đối diện gõ cửa đánh thức Trần Dương Hi nhưng bị Thư Liên kéo lại.
Lâm Mộ Vân tức khắc cười khổ không thôi, “Tiểu Thư, anh để em ở lại đây luôn rồi, em còn không tin anh sao?”
“Tin hay không thì còn phải quan sát thêm.” Thư Liên lại không cứ thế cho qua, “Anh nói xem nếu hiện tại Trần Dương Hi mở cửa vừa lúc nhìn đến em đang hôn anh thì cậu ta sẽ nghĩ như thế nào?”
Lâm Mộ Vân kéo Thư Liên ra, “Tiểu Thư, anh muốn cho chúng ta tương lai tốt nhất, không có vết nhơ, hành động lần này đã vô cùng mạo hiểm đấy. Đã ba năm rồi, em thật sự muốn tất cả thất bại trong gang tấc sao?”
Nghe thấy lời này Thư Liên cũng không hề quấn lấy Lâm Mộ Vân, nhưng trong lòng ả vẫn có hơi hờn dỗi. Lúc trước chủ ý này là do ả nghĩ ra, nhưng không ngờ sau đó lại phát sinh nhiều phiền toái như vậy, thậm chí ả có đôi khi còn hoài nghi Lâm Mộ Vân có phải đã thay lòng đổi dạ rồi hay không.
Lâm Mộ Vân gõ gõ cửa, “Dương Dương, rời giường thôi. Trong nhà có khách tới, để anh giới thiệu cho em một chút.”
Trong phòng ngủ không có tiếng đáp lại, Lâm Mộ Vân đẩy cửa vào, phát hiện trong phòng ngủ không có người, suy nghĩ một chút liền đoán Trần Dương Hi có khả năng đã ra cửa rèn luyện, cũng không để ý nữa. “Dì Trần, làm bữa sáng trước đi. Buổi sáng Tiểu Thư thích ăn chút cháo rau dưa.”
Trần Hoa liền vào phòng bếp, sau đó mở ngăn chuyên để rau dưa ra, phát hiện bên trong chỉ còn mấy củ cà rốt. Trần Hoa tức khắc ngây người, bà nhớ rõ buổi sáng ngày hôm qua rõ ràng mới thêm vào, sao giờ một lá cải cũng không có vậy?
Kéo ngăn tủ lạnh khác ra, các loại thịt loại vẫn ở nơi đó như cũ, Trần Hoa chỉ có thể hỏi Lâm Mộ Vân có thể đổi cháo rau dưa cháo thành cháo thịt nạc không vì trong nhà không có rau dưa.
Thư Liên vừa nghe tức khắc không cao hứng, “Có phải con làm phiền mọi người không? Hay là thôi đi.”
Lâm Mộ Vân cũng cảm thấy kỳ quái, trong nhà chẳng những có người đúng giờ cung cấp nguyên liệu, Trần Hoa cũng sẽ thường xuyên ra ngoài mua sắm, sao có thể không có rau dưa, “Dì Trần, có phải dì có ý kiến gì với Tiểu Thư không?”
Trần Hoa tức khắc nóng nảy, bà xác thật có ý kiến, nhưng Lâm Mộ Vân rõ ràng xem Thư Liên như bảo bối, bà làm sao dám, “Tủ lạnh thật sự chỉ còn mấy củ cà rốt, một miếng lá cải cũng không có. Dì cũng không biết sao lại thế này, ngày hôm qua rõ ràng còn rất nhiều.”
Trần Hoa bên này chính nôn nóng giải thích, Tiểu Thất ợ một cái đi xuống từ lầu 3. Khi tha hương lại gặp cố quỷ, người ta cao hứng quá liền thức trắng đêm, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn bữa ăn khuya cảm giác thật sự thật tốt quá, đáng tiếc tủ lạnh có hơi ít đồ ăn, mới ăn cả đêm đã không còn luôn rồi. Cũng may tối hôm qua cậu cố ý để lại một mâm cà rốt ướp lạnh làm bữa sáng.
Sau đó Tiểu Thất liền thấy được ba người ở lầu một, tức khắc tinh thần căng thẳng, không lẽ bữa sáng củ cải của mình sắp không giữ được nữa hả? Sao tự nhiên lại thêm một nhân loại vậy? Nhưng khi cậu tính toán lại, hình như đủ để phân ra rồi. Năm củ cà rốt, cậu và anh Bạch một người hai củ, dư lại một củ thì cắt thành ba đoạn, mỗi đoạn đưa cho một người là vừa đúng.