Thế Thân Kép

Chương 8




Dư Thiên Vũ nói rồi đưa cho tôi một bộ trang sức, anh ta muốn tôi đi cùng anh ta tham dự một buổi dạ tiệc từ thiện.  

 

Trước đây, anh ta chưa bao giờ đưa tôi đến những nơi như vậy.  

 

Không hiểu sao, tôi có cảm giác anh ta đang cố ý kéo gần mối quan hệ giữa chúng tôi.  

 

Nhưng tôi chẳng thấy xúc động chút nào, ngược lại còn thấy ghê tởm.  

 

Ba năm nay, anh ta gần như trở thành "của chung", chỉ có Nguyễn Thục Vân là vẫn coi anh ta như bảo bối.  

 

Phải rồi, Nguyễn Thục Vân.  

 

Tôi đăng một trạng thái trên mạng xã hội chỉ cho mình chị ta xem, và chị ta lập tức lao đến tập đoàn Dư thị.  

 

Nguyễn Thục Vân chặn tôi lại ở bãi đỗ xe ngầm, ép hỏi.  

 

"Trang sức mà Thiên Vũ tặng em đâu, đưa cho chị."  

 

Tôi cố tình liếc nhìn vào ghế sau, rồi miễn cưỡng nói.  

 

"Đó là đồ tôi sẽ đeo khi tham dự dạ tiệc, nếu chị thích, ngày mai tôi sẽ đưa cho chị."  

 

Nguyễn Thục Vân làm sao có thể để Dư Thiên Vũ dẫn tôi đi tham dự một dạ tiệc công khai như vậy.  

 

Tôi là vợ của Dư Thiên Vũ, đúng vậy, nhưng ai trong giới không biết cuộc hôn nhân này chỉ là tạm bợ, anh ta luôn chờ bạch nguyệt quang của mình trở về.  

 

Thậm chí còn có người đánh cược rằng chỉ cần Nguyễn Thục Vân xuất hiện, Dư Thiên Vũ sẽ ly hôn với tôi ngay lập tức.  

 

Thấy tôi không chịu, Nguyễn Thục Vân tung ra "chiêu cuối".  

 

"Em đoán xem, nếu nhà họ Dư biết chuyện hạ tiện mà em đã làm trước đây, họ có còn cho em cơ hội ở lại nhà họ Dư không?"  

 



"Còn Thiên Vũ nữa, anh ấy sẽ đối xử với em thế nào, hả?"  

 

Nguyễn Thục Vân cầm một chiếc USB trên tay, cười đầy thỏa mãn.  

 

Trong chớp mắt, m.á.u trong người tôi như đông lại.  

 

Theo phản xạ, tôi định đưa tay ra giật lấy.  

 

"Chị chẳng phải nói đã xóa hết rồi sao, tại sao vẫn còn?"  

 

Nguyễn Thục Vân rất hài lòng với vẻ hoảng loạn của tôi, chị ta đưa hộp quà trên ghế sau tới, vừa mở cửa xe vừa nói.  

 

"Từ nhỏ đến lớn, em biết chị ghét nhất điều gì ở em không?"  

 

"Em thực sự quá ngu ngốc, ai nói gì em cũng tin, thật không hiểu bố mẹ làm sao lại sinh ra được đứa con ngốc như em."

 

8  

 

Thật ra tôi càng không hiểu, rõ ràng chúng tôi cùng được sinh ra từ một mẹ.  

 

Tại sao Nguyễn Thục Vân chưa bao giờ xem tôi là em gái, trong mắt chị ta tôi như một kẻ thù.  

 

Hồi nhỏ, búp bê sinh nhật mẹ tặng tôi bị chị ta dùng kéo móc mắt ra, vặn đầu và nhét vào chăn của tôi.  

 

Khi tôi bị ốm, chị ta bỏ muối vào thuốc bột của tôi, vừa uống một ngụm tôi đã nôn ra, bị mẹ mắng rất lâu.  

 

Tôi học giỏi, chị ta xé vở bài tập của tôi và ném vào bồn cầu.  

 

Trong chiếc bánh sinh nhật bố mua cho tôi, chị ta giấu mảnh thủy tinh vào bên trong, khiến miệng tôi đầy m.á.u khi ăn.  

 

Nhưng dù chị ta tệ như vậy, bố mẹ chưa bao giờ nỡ mắng chị ta.  

 

Thậm chí, tôi thường nghe thấy bố mẹ dỗ dành chị ta sau lưng tôi.  



 

Họ nói rằng người họ yêu thương nhất mãi mãi là Vân Vân, còn Mộng Mộng chỉ được sinh ra để làm bạn chơi cho chị ta.  

 

Vì vậy, tôi luôn đóng vai con búp bê của Nguyễn Thục Vân trong nhà họ Nguyễn.  

 

Khi chị ta vui, tôi mới bình yên.  

 

Chỉ cần chị ta không hài lòng một chút, tôi chẳng thể ăn uống gì cho no bụng.  

 

Năm lớp 10, chị ta ghen tỵ vì tôi giành giải trong cuộc thi piano, làm lu mờ danh hiệu đại tiểu thư nhà họ Nguyễn của chị ta, nên đã bịa chuyện rằng tôi hẹn hò với một cậu bạn và phá thai.  

 

Mẹ tôi bị giáo viên gọi đến trường, không nói không rằng, trước mặt mọi người liền tát tôi một cái.  

 

Sau khi chuyển trường, tôi gặp Tô Phong.  

 

Anh ấy xuất hiện trong cuộc đời tôi như ánh nắng ấm áp giữa mùa đông.  

 

Chúng tôi tự nhiên đến với nhau.  

 

Ngọt ngào hơn cả mối tình đầu chính là khi người bạn thích cũng chỉ thích bạn.  

 

Nhưng Nguyễn Thục Vân giống như cơn ác mộng của tôi, mãi không buông tha.  

 

Ngày hôm đó sau khi tan học, chị ta lái xe vượt hơn hai mươi cây số chỉ để chặn đường tôi.  

 

Chỉ vì chị ta tâm trạng không tốt và cần một người để trút giận.  

 

Khi tôi trở về căn hộ, phát hiện cô giúp việc không có ở nhà, tôi định quay đi.  

 

Nhưng Nguyễn Thục Vân đã có kế hoạch từ trước, hai nam sinh cao hơn tôi cả cái đầu đã chặn tôi lại ở hành lang.  

 

Họ nhanh chóng kéo tôi về phòng.