Thế Thân Kép

Chương 5




Dư Hòa Tụng cầm tài liệu lên xem, nụ cười trên mặt ông ta nhạt đi.  

 

"Tôi nhớ khu đất này Dư Thị cũng đang nhắm đến."  

 

Ông ta nhanh chóng đẩy tài liệu lại cho tôi.  

 

"Không được, không được, cháu chọn chuyện khác đi, sao chú có thể giúp người ngoài."  

 

Tôi giữ chặt tập tài liệu, nhìn thẳng vào người mẫu bên cạnh ông ta.  

 

Dư Hòa Tụng ngay lập tức hiểu ra, ông ta vỗ nhẹ lên đùi cô người mẫu.  

 

Chị ta biết ý đứng dậy, nói muốn đi trang điểm lại.  

 

Khi cửa đóng lại, tôi mới lấy ra một bản hợp đồng khác.  

 

"Chú hai, ký vào đây, sau này cánh tay của chú sẽ chỉ biết giúp người nhà thôi."  

 

Đó là hợp đồng góp vốn vào công ty mới.  

 

Tôi chẳng lo Dư Hòa Tụng sẽ từ chối.  

 

Vì ông ta giống tôi, trong mắt người nhà họ Dư đều là người ngoài.  

 

Tôi là dâu cưới về, còn ông ta là con riêng của ông nội Dư Thiên Vũ.  

 

Vì ông nội sợ vợ, nên mãi đến khi bà nội qua đời ông ta mới được công nhận.  

 

Không ai trong nhà Dư xem trọng ông ta, muốn ông ta thành công ở nhà Dư là chuyện khó như lên trời.  

 

Nếu không phải ông nội trước khi qua đời để lại cho ông ta 10% cổ phần, chắc ông ta đã bị đuổi ra ngoài từ lâu rồi.  

 

Nhưng Dư Hòa Tụng không phải hoàn toàn vô dụng.  

 

Ông ta thích phụ nữ, càng thích tận dụng cơ hội.  

 

Những năm qua, ông ta dựa vào thế lực nhà họ Dư để lôi kéo không ít quyền quý, có những nơi tôi không tiện xuất hiện, lại là sân khấu cho ông ta tung hoành.  



 

Khu đất này tôi nhất định phải có.  

 

Việc sắp đặt cho Nguyễn Thục Vân bắt gian nhầm chỉ là cái cớ để tôi tạo cơ hội gần gũi với Dư Hòa Tụng.  

 

Sau khi thỏa thuận xong với Dư Hòa Tụng, tâm trạng tôi rất vui vẻ.  

 

Đúng lúc đó có một công tử trong giới tổ chức tiệc sinh nhật, tôi được bạn bè mời cùng tham gia.  

 

Vừa bước vào cửa tôi đã bị một nhóm người vây quanh để chơi bi-a, đến nỗi không nhận ra trong góc tối đằng kia còn có Dư Thiên Vũ.  

 

Cho đến khi Nguyễn Thục Vân giận dữ tìm đến, mọi người mới lúng túng nhận ra.  

 

"Đây là chị dâu à, sao trông không giống lắm nhỉ!"  

 

Có người uống say, nhận nhầm Nguyễn Thục Vân là tôi.  

 

"Chị dâu, sao chị già đi vài tuổi thế này, chẳng lẽ gần đây anh Thiên Vũ thích kiểu phụ nữ trưởng thành?"

 

5  

 

Nguyễn Thục Vân ghét nhất là bị so sánh với tôi.  

 

Ngay lập tức, chị ta cầm ly rượu trên bàn hất thẳng vào người đối phương.  

 

Thật không may, chị ta hất rượu vào nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật hôm nay.  

 

Đều là những công tử được nuôi dưỡng trong gia đình quyền quý, ai mà không có danh dự cao quý.  

 

Huống hồ, trong mấy năm gần đây, doanh nghiệp nhà Tổ Ngạo đang có xu hướng phát triển vượt bậc, mạnh hơn nhiều so với nhà Nguyễn.  

 

Tổ Ngạo không để yên, mượn men rượu, anh ta bắt Nguyễn Thục Vân phải xin lỗi và uống hết hai chai rượu vang trên bàn mới thôi.  

 

Nguyễn Thục Vân không chịu, tức giận và ấm ức nhìn về phía Dư Thiên Vũ.  

 

"Anh chỉ đứng nhìn em bị người ta bắt nạt thôi sao, nếu biết trước thái độ của anh như thế này, em đã không nên trở về nước."  

 



Nói xong, đôi mắt chị ta đỏ hoe, môi đỏ mọng bị cô cắn đến trắng bệch.  

 

Dư Thiên Vũ cuối cùng cũng không thể làm ngơ.  

 

Anh ta đứng dậy, ôm lấy Nguyễn Thục Vân, cầm chai rượu trên bàn lên uống.  

 

Một đám người vội vàng tiến lên khuyên can.  

 

"Anh Thiên Vũ, không cần phải thế đâu."  

 

"A Phong chỉ là thằng nhóc còn non nớt, anh chấp gì với nó."  

 

Đèn bật sáng, Nguyễn Thục Vân dựa vào lòng Dư Thiên Vũ, nháy mắt khiêu khích với tôi.  

 

Sau đó, chị ta dìu Dư Thiên Vũ - nửa say nửa tỉnh - rời khỏi phòng riêng.  

 

Một đám người lúc đó mới ngơ ngác nhìn tôi.  

 

Họ muốn nói gì đó nhưng lại không tìm ra được lời phù hợp.  

 

Tôi thờ ơ nhún vai, ra hiệu mọi người tiếp tục vui chơi.  

 

Sau đó, tôi cũng cầm một chai rượu, ngồi vào góc.  

 

Tôi nghĩ nếu Tô Phong còn sống, anh ấy chắc chắn sẽ không để tôi chịu ấm ức thế này.  

 

Nếu anh ấy không chết, ba năm trước tôi cũng sẽ không lấy Dư Thiên Vũ.  

 

Lần đầu tiên, tôi muốn chuốc mình say, nghĩ rằng có lẽ say rồi tôi sẽ không thấy đau khổ thế này nữa.  

 

Mơ màng, hình như có ai đó đến ôm tôi.  

 

Tôi nhìn thấy sống mũi cao thẳng của anh ấy, và đôi mắt sâu thẳm đó.  

 

Theo bản năng, tôi gọi.  

 

"Tô Phong."