Sau khi tỉnh rượu, Dư Thiên Vũ nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi bỏ đi.
Và lễ cưới của chúng tôi vẫn diễn ra như kế hoạch.
Đêm tân hôn, tôi nghe anh ta hét lên với người ở đầu dây bên kia.
“Cô ấy biết tôi muốn cưới em gái cô ấy mà còn không nỡ xuất hiện, là tôi đã đánh giá quá cao tình cảm giữa hai chị em họ rồi.”
Lúc đó tôi mới biết, Dư Thiên Vũ cũng là một kẻ trẻ con, muốn lợi dụng tôi để chọc tức Nguyễn Thục Vân, nhưng chị ta đã làm anh ta thất vọng.
Từ ngày bước chân vào nhà họ Dư, tôi đã luôn chờ cơ hội để ly hôn với Dư Thiên Vũ.
Nhưng tôi, một cô dâu không được nhà ngoại coi trọng, không được nhà chồng yêu thương, căn bản không đủ tư cách để thương lượng với Dư Thiên Vũ.
Chỉ có nước bị đá ra khỏi nhà mà thôi.
Mỗi lần Dư Thiên Vũ dính vào scandal, ba mẹ tôi đều khuyên tôi phải tìm cách giữ chặt trái tim Dư Thiên Vũ, tuyệt đối không được mất vị trí thiếu phu nhân nhà họ Dư.
Nếu không, tôi sẽ mất mặt, và nhà họ Nguyễn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Tôi mong họ bị ảnh hưởng, như vậy Nguyễn Thục Vân không còn sự ủng hộ của nhà Nguyễn, sẽ không thể tiếp tục vênh váo trước mặt tôi nữa.
Nhưng một lần tình cờ, tôi phát hiện ra trước khi chết, Tô Phong đã gặp Nguyễn Thục Vân.
Nhưng rõ ràng tôi nhớ chị ta nói với tôi rằng chị không quen biết Tô Phong.
Tôi lần theo manh mối, phát hiện ra cả ba mẹ tôi, và cả mẹ của Dư Thiên Vũ, phu nhân chủ tịch nhà họ Dư.
Vừa kinh ngạc, tôi vừa buộc phải bình tĩnh lại để suy nghĩ về cuộc hôn nhân giữa tôi và Dư Thiên Vũ.
Suy nghĩ kỹ, ngoài việc bị động chấp nhận, tôi có thể nhận được gì từ cuộc hôn nhân này.
Ít nhất, nếu tôi muốn điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của Tô Phong, tôi phải giữ vững vị trí thiếu phu nhân nhà Dư.
Vì vậy, mỗi lần Dư Thiên Vũ gây chuyện, nhà họ Dư gây áp lực lên tôi, hy vọng tôi có thể giúp Dư Thiên Vũ giữ thể diện.
Tôi đã học cách thương lượng với họ.
Hợp tác với Dư Thiên Vũ đóng kịch cũng ngày càng tự nhiên, trước mặt người ngoài, chúng tôi là đôi vợ chồng hạnh phúc.
Sau cánh cửa, ai lo chuyện người nấy, không can thiệp vào nhau.
Tất nhiên, so với đàn ông, tôi quan tâm đến quyền lực trong tay họ hơn.
Tôi chỉ có thể đứng càng cao, có càng nhiều quyền lực, mới có thể vén bức màn sự thật.
Thời gian trôi qua, tôi càng mong Dư Thiên Vũ gây ra nhiều chuyện hơn.
Như vậy, tôi sẽ thu được lợi ích nhiều hơn.
3
Thang máy xuống thẳng bãi đậu xe ngầm.
Cửa vừa mở, bốn mắt chạm nhau.
"Thiên Vũ."
Nguyễn Thục Vân không thể kiềm chế nổi, chị ta nghĩ Dư Thiên Vũ sẽ như lần ở Tuần lễ Thời trang Paris, ôm chặt cô vào lòng và hôn say đắm.
Nhưng thực tế, Dư Thiên Vũ khéo léo tránh cô, dang tay ra ôm tôi rời khỏi thang máy.
Bên ngoài thang máy, các phóng viên đã nghe tin và vội vàng đến.
Nhân viên bảo vệ cố gắng bảo vệ ba chúng tôi lên xe.
Dư Thiên Vũ cũng che chở tôi rất chu đáo, trái lại Nguyễn Thục Vân không biết bị ai đẩy bằng micro dài một cú.
Kẻ mắt quyến rũ của cô bị hỏng, lông mi giả cong vút cũng bị rơi mất.
Cô định nổi giận nhưng bị một ánh nhìn của Dư Thiên Vũ chặn lại.
"Lên xe trước, rời khỏi đây đã."
Ghế sau chật chội, tôi bị kẹp giữa hai người họ, thật không nói nên lời.
"Hay để tôi ngồi ghế trước?"
Tôi vừa mở miệng, Dư Thiên Vũ đã mở cửa xe bước ra.
Ngay khi tôi nghĩ anh ta sẽ ngồi lên ghế phụ, anh ta lại vòng qua thân xe về phía Nguyễn Thục Vân.
Nguyễn Thục Vân dưới ánh mắt áp đảo của anh ta, miễn cưỡng ngồi vào ghế trước.
Tài xế đạp mạnh ga, xe lao ra khỏi bãi đậu xe.
"Đưa tôi về công ty."
Tôi thực sự không quen ngồi gần Dư Thiên Vũ, đặc biệt là ánh mắt căm hờn của Nguyễn Thục Vân đang dán chặt vào gương chiếu hậu.
Tôi còn cả ngày công việc phải làm, không muốn lãng phí thời gian vào việc tranh giành với cô ta.
"Tôi đi cùng em."
Bất ngờ thay, Dư Thiên Vũ - người thậm chí còn lười tham gia cuộc họp hội đồng quản trị - lại sẵn sàng đi làm với tôi.
Nhưng cũng hợp lý thôi, hôm nay Nguyễn Thục Vân làm loạn như vậy, dù chỉ vì sự ổn định của giá cổ phiếu công ty, Dư Thiên Vũ cũng phải hoàn thành trọn vẹn vai diễn cặp đôi yêu đương thắm thiết với tôi.