Thế Thân Kép - Cố Nghiên Nhất

Chương 13




Một đống sổ sách kế toán bị niêm phong và mang đi, cùng với máy tính văn phòng, có tới hàng chục chiếc xe rời khỏi trụ sở tập đoàn Dư.  

 

Khi Dư Tụng Hòa đến tìm tôi, tôi đang bận tối mắt tối mũi.  

 

Tập đoàn Nguyễn có quá nhiều nhân sự cần phải chuyển sang công ty mới của tôi, tất cả đều phải trải qua sàng lọc nghiêm ngặt.  

 

"Nguyễn Thục Mộng, cô qua sông rút cầu, dựa vào đâu mà đuổi tôi ra khỏi công ty?"  

 

"Cô đã tính toán với tôi từ đầu đến cuối."  

 

Dư Tụng Hòa không màng đến việc có người khác ở đó, ông ta giận đến tột cùng.  

 

Tôi cúi đầu sắp xếp tài liệu, tranh thủ nhìn ông ta một cái.  

 

"Chú hai, nếu là tôi, tôi sẽ không nghĩ như vậy."  

 

Tôi vẫy tay, ra hiệu cho những người khác rời đi.  

 

"Hiện tại tài sản của Dư Thị đã bị phong tỏa, nhưng tại sao trong tài khoản ngân hàng của chú vẫn có một khoản tiền có thể sử dụng?"  

 

"Bởi vì số tiền chú kiếm được khi theo tôi là tiền sạch."  

 

Cuối cùng, Dư Tụng Hòa không nói thêm gì và rời đi.  

 

Ông ta hiểu rõ hơn ai hết, bây giờ ông ta không có tư cách để tranh chấp với tôi.  

 

Sở dĩ tôi vẫn trả công cho ông ta là vì hai lý do.  

 

Thứ nhất, ông ta thực sự đã giúp tôi một tay.  

 



Thứ hai, ông ta không phải là nhân vật cốt lõi của Dư Thị, những việc bẩn thỉu ông ta còn chưa có cơ hội tham gia.  

 

Tôi xem tin tức trên đài phát thanh và thấy rằng Chủ tịch Dư qua đời một tuần sau khi Dư Thị gặp rắc rối.  

 

Đáng tiếc, trước khi chết, ông ta muốn gặp con cháu lần cuối cũng không thể tập hợp được đầy đủ.  

 

Vì hầu hết họ đều đang bị điều tra.  

 

Nguyễn Thục Vân bị bố mẹ tôi đưa vào bệnh viện tâm thần, nhằm tránh bị trừng phạt bởi pháp luật.  

 

Không sao, dù sao chị ta cũng không thể trốn tránh sự trừng phạt của tôi.  

 

Bố mẹ tôi cũng bị giam giữ, khi luật sư đến tìm tôi, tôi đã nói rõ quan điểm của mình.  

 

"Nếu họ có tội, thì hãy để họ nhận tội. Nếu họ thực sự vô tội, không cần ông biện hộ, họ cũng sẽ không sao."  

 

Dù tôi nắm giữ vị trí quan trọng tại Nguyễn Thị, nhưng tôi đã tố cáo danh chính ngôn thuận.  

 

Ngay cả khi bố mẹ muốn đổ lỗi cho tôi, cũng không thể làm được.  

 

Các vụ án kinh tế phức tạp và mất nhiều thời gian để xét xử.  

 

Cho đến khi dự án mới của tôi hoàn thành, vụ án này mới có kết quả cuối cùng.  

 

Hơn hai mươi người trong ban lãnh đạo cấp cao của Dư Thị đều bị tuyên án tù, mức án từ vài năm đến hơn chục năm.  

 

Người bị kết án nặng nhất là phu nhân Chủ tịch Dư.  

 

Ngoài vụ án kinh tế, bà ta còn bị buộc tội xúi giục g.i.ế.c người.  



 

Tôi đã hiểu rõ mọi chuyện từ miệng của Nguyễn Thục Vân.  

 

Toàn bộ sự việc năm đó đều do một tay phu nhân chủ tịch Dư sắp đặt.  

 

Nguyễn Thục Vân không muốn tham gia, bởi vì phu nhân chủ tịch Dư không cho phép Dư Thiên Vũ biết chuyện này, chị ta lo rằng nếu rời đi lần này, chị ta sẽ không còn cơ hội kết hôn với Dư Thiên Vũ nữa.  

 

Nhưng lúc đó, chuỗi vốn của nhà Nguyễn gặp vấn đề, bố mẹ tôi rất cần sự hỗ trợ từ Dư Thị.  

 

Vì người thay Nguyễn Thục Vân kết hôn với nhà Dư là tôi, bố mẹ và Nguyễn Thục Vân đều nghĩ rằng tôi dễ bị thao túng.  

 

Chỉ cần đợi Dư Thiên Vũ lên nắm quyền, Nguyễn Thục Vân chắc chắn sẽ có thể quay lại nhà Dư.  

 

Nhưng họ không biết rằng, nước cờ của phu nhân chủ tịch Dư là một mũi tên trúng ba đích.  

 

Bà ta chưa bao giờ coi trọng Nguyễn Thục Vân, người con dâu mà bà ta muốn luôn là tôi.  

 

Ban đầu tôi không nhận ra, cho đến khi Nguyễn Thục Vân trở về nước, tôi mới dần hiểu ra.  

 

Phu nhân chủ tịch Dư cần một người như tôi, một người bình tĩnh trước mọi việc, biết tiến biết lùi, để hỗ trợ cho Dư Thiên Vũ.  

 

Nhưng đồng thời, bà ta cũng cần nắm giữ nhà họ Nguyễn trong tay để dễ dàng kiểm soát.  

 

Vì vậy, bà ta đã lợi dụng Nguyễn Thục Vân, nắm giữ nhược điểm của nhà họ Nguyễn, đồng thời giải quyết luôn mối đe dọa đối với Dư Thị.

 

13  

 

Bố mẹ tôi cũng tham gia vào việc lập kế hoạch g.i.ế.c c.h.ế.t Tô Phong, nhưng vì không phải là chủ mưu, nên họ bị kết án lần lượt là tám năm và năm năm tù giam.  

 

Khi tôi đến thăm họ trong tù, họ vẫn còn mắng tôi là đứa con bất hiếu.