Sau khi sắp xếp xong mọi thứ thì An Như Hinh đã được ưu tiên phẫu thuật trước, hiển nhiên là cô cũng không nghĩ quá nhiều, càng không dám có hi vọng nhiều, vì hi vọng nhiều bao nhiêu thì sau đó rất có thể là thất vọng nhiều bấy nhiêu.
Rồi cũng không biết trời xui đất khiến kiểu gì mà An Như Hinh lại ở cùng một bệnh viện mà Chu Khiết Quỳnh thường xuyên lui tới, ban đầu khi Chu Khiết Quỳnh nhìn thấy cô còn cho rằng bản thân nhìn nhầm, cơ mà sau đó, khi đi đến nhìn kĩ lại thì quả nhiên là An Như Hinh.
Trong đầu của Chu Khiết Quỳnh bắt đầu chạy ra rất nhiều kế hoạch khác nhau, nhưng sau đó Chu Thành Nhân lại bước đến, cậu ta nhìn em gái, rồi lại đưa mắt nhìn theo hướng em gái đang nhìn. Trong giây phút đó Chu Thành Nhân đã giật mình kinh ngạc, Trái Đất này đúng là tròn thật đó, họ có tránh đi đâu cũng gặp được An Như Hinh mới tài chứ.
- Quỳnh Quỳnh, đi thôi.
- Anh hai, em muốn về Lam thành, em hứa là sẽ không đến gặp Thầy Tiểu Lôi đâu mà.
- Không được Quỳnh Quỳnh, anh đã đăng ký lớp học cho em rồi, em không được về Lam thành.
- Anh… Chẳng lẽ anh định nhốt em cả đời ở nơi đất khách quê người này sao? Em đã hứa sẽ không đến Đế Đô, cũng không gặp Thầy Tiểu Lôi rồi mà.
Chu Thành Nhân đương nhiên là mềm lòng rồi, dù sao thì đây cũng là đứa em gái duy nhất của cậu ta, từ trước đến nay thứ mà Chu Khiết Quỳnh muốn thì Chu Thành Nhân vẫn luôn cố gắng đáp ứng. Hiện tại em gái chỉ là muốn về nhà thôi mà, cậu ta cũng không thể từ chối, nhưng mà…
- Quỳnh Quỳnh ngoan, đợi thêm một thời gian nữa rồi anh đưa em về có được không?
- Anh hứa nhé?
- Ừ, anh hai hứa với em.
Lúc này Chu Khiết Quỳnh còn vui vẻ nhảy cẫng lên, trông dáng vẻ của cô ta rất đáng yêu, khi đó Chu Thành Nhân còn nghĩ rằng em gái đã trưởng thành rồi, đã hiểu chuyện rồi, nên cậu ta cũng không cần quá bận tân nữa, đợi qua vài tháng, đợi khi nài Lôi gia quên đi sự việc khi đó thì Chu Thành Nhân sẽ âm thầm đưa Chu Khiết Quỳnh về Lam thành, từ nay về sau hai anh em họ cũng không liên quan tới Lôi gia hay An gia nữa.
Cơ mà Chu Thành Nhân không biết rằng, ẩn sau cú nhảy cẫng kia là một nụ cười vô cùng gian xảo. Chu Khiết Quỳnh đã có thể ngấm ngầm lên kế hoạch thâu tóm anh trai, cuối cùng là thuận lợi gả vào Lôi gia, gả cho người mà cô ta thích… Chỉ mới nghĩ đến chuyện đó thôi, Chu Khiết Quỳnh đã không kiềm chế được sự hạnh phúc.
[…]
Còn An Như Hinh sau khi được kiểm tra qua thì cũng đã có thể đưa vào phẫu thuật rồi, nhưng khi này bác sĩ lại nhìn cô, sau đó lại nói:
- Hiện tại cô vẫn cho con ti sữa sao? Nếu như cô vẫn muốn nuôi con bằng sữa mẹ thì chúng ta vẫn có thể hoãn phẫu thuật lại thêm vài tháng.
- Không cần đâu bác sĩ, thằng bé đã uống sữa công thức rồi ạ.
- Nếu vậy thì tốt, vì sau khi phẫu thuật cô phải uống một lượng thuốc kháng sinh, nên sẽ không được cho bé ti sữa. Cô nhớ kĩ rồi chứ An tiểu thư?
- Tôi nhớ kĩ rồi.
Các chỉ số kiểm tra của An Như Hinh cũng hiện thị bình thường, tiếp theo sau đó bác sĩ sẽ kiểm tra thị lực của cô, hiển nhiên thì việc cô nhìn lấy lờ mờ cũng có đã nói cho bác nghe. Khi đó bác sĩ chỉ gật đầu, lại nhìn sang cha mẹ của cô, nói:
- Có thể lúc nhỏ đã vô tình bị côn trùng đốt vào mắt, nên thị lực kém chứ không hoàn toàn là mất hẳn thị lực.
Kiều Ái Hân nghe vậy cũng siết chặt nắm đấm, rốt cuộc thì “bọn bắt cóc” kia đã ném con gái của bà ấy ở đâu mà lại khiến cô bị ồn trùng đốt vào mắt chứ. Hơn nữa theo như lời của bác sĩ thì An Như Hinh chỉ là thị lực yếu thôi, nhưng tại sao cô lại không thể nhìn thấy khi trời tối chứ? Lẽ nào chuyện này có liên quan tới An Thải Thuần và Quách Tư Thấm.
An Quân Triệt nhìn thấy vợ mình căng thẳng liền nhẹ nhàng xoa xoa tay của vợ, lại nói:
- Đừng lo, Hinh Nhi sẽ sớm sáng mắt thôi.
Bác sĩ kiểm tra thêm một lượt thì cũng đã ấn định giờ phẫu thuật là lúc hai giờ chiều ngày mai.
Nghe đến đây thì không hiểu tại sao nhưng An Như Hinh có chút hồi hộp, có chút mong chờ… Nếu như bây giờ cô có thể nhìn thấy được gia đình thì chẳng phải là chuyện quá tốt sao?
Thật sự… Cô có chút mong chờ rồi.