Thế Thân Hoàn Mỹ: Cố Tổng Theo Đuổi Vợ

Chương 65: Sợ mất đi anh




Phim mới do Sở Tranh và Tô Tử An đóng chính sớm đã định ngày bấm máy, chỉ là không ai ngờ Giang Tuyết Mạt cũng có mặt. Không biết cô ta dùng cách gì khiến đạo diễn phải thoả hiệp giao cho cô ta một vai phụ ba.

Nhà họ Giang vì bị Cố Thị chèn ép sớm đã tuyên bố phá sản, hình ảnh “đoá hoa sen thuần khiết” trong mắt công chúng của Giang Tuyết Mạt cũng dần bị phai mờ, hiện tại cô ta giống như rắn mất đầu, rơi từ trên thiên đàng xuống địa ngục. Lại thêm sớm tối phải chứng kiến cảnh Cố Mặc Thâm yêu thương chiều chuộng Sở Tranh giống như bà hoàng, tận đáy lòng cô ta trồi lên sự phẫn nộ, vô cùng không can tâm.

Những ngày sau đó trong đoàn làm phim không còn mấy người để tâm tới cô ta nữa, mà thay vào đó mọi sự chú ý đều đổ dồn hết lên người Sở Tranh, thậm chí thời điểm đó đi đến đâu cũng nghe thấy có người trầm trồ khen ngợi khả năng diễn xuất của cô không ngớt.

Hầu hết mọi cảnh quay đều do cô tự mình diễn, hoàn toàn không cần dùng đến diễn viên đóng thế, kể cả những cảnh quay nguy hiểm.

Cũng vì thế mà đã có kẻ thừa cơ lợi dụng điểm này giở trò sau lưng.

Chập choạng tối, Sở Tranh có cảnh diễn võ thuật từ trên cao nhảy xuống. Vì đã từng đóng thế nhiều cảnh tương tự như thế nên cô hết sức tự tin bản thân có thể đóng tốt cảnh quay này, thấy diễn viên vừa chuyên nghiệp vừa đầy tinh thần trách nhiệm như thế đương nhiên đạo diễn cũng hài lòng gật đầu đồng ý với yêu cầu của cô.

Sở Tranh đứng trên lầu cao, được mấy người trong nhóm đạo cụ thắt chặt dây cáp lên eo, sau khi kiểm tra một lượt thấy đã chắc chắn, mấy người không còn phận sự gì nữa liền lùi về sau hội trường, xung quanh trống trải chỉ còn lại một mình cô.

Bản thân cô vốn không có chứng sợ độ cao, lại thêm đã nhiều lần nhảy từ trên lầu cao hơn như này xuống đất, nên cô cảm thấy cực kì tự tin. Nhắm mắt hít thở sâu, cúp mắt nhìn xuống dưới mặt đất gật đầu tỏ ý đã sẵn sàng với đạo diễn, sau đó bắt đầu chăm chú nghe hiệu lệnh, khi chữ “diễn” được hô vang, cô bắt đầu ngả lưng nhảy xuống.

Bất luận là tư thế hay thần thái của cô đều rất chuẩn, trạng thái tâm lý nhân vật cũng được cô khắc hoạ chính xác, đương lúc đạo diễn hết sức ưng ý chăm chú ngắm nhìn thân ảnh cô chậm rãi rơi xuống đất thì đột nhiên sự cố xảy ra, khiến những người có mặt lập tức sợ hãi, sắc mặt liên tục chuyển từ tái xanh đến trắng bợt.

Dây cáp đứt gãy, sợi dây thừng cố định trên người Sở Tranh cũng theo đó mà tuột ra, khiến cơ thể cô mất thăng bằng, tự do rơi xuống đất.

Cô sợ hãi đến cực độ, hai mắt nhắm chặt lại, hét toáng lên: “A…a…a…”

Vì không có vật cản lại nên tốc độ rơi xuống của cô rất nhanh, vào giây phút cô nghĩ bản thân lần này xong đời rồi thì đột nhiên một cú va đập mạnh khiến cô bừng tỉnh, mặc dù lưng cô truyền tới cảm giác đau nhói nhưng lại rất êm mịn, không giống như va phải mặt đất.

Sở Tranh vừa mở mắt đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho hoảng hồn, Cố Mặc Thâm vậy mà lại dùng thân mình làm lá chắn đỡ giúp cô, cả người anh ngã ngửa xuống trên nền bê tông vừa khô ráp vừa cứng cáp.

Cho tới khi anh đã bất tỉnh nằm im lìm trên đất thì hai tay vẫn ôm chặt lấy người cô, những người khác phải khó khăn lắm mới kéo được vòng tay anh ra khỏi.

Sở Tranh run rẩy xoay người lại, đỡ đầu Cố Mặc Thâm đặt lên đùi mình, cúi người ôm chặt lấy anh, khóc nấc lên: “Mặc Thâm… Cố Mặc Thâm… đừng ngủ… mau mở mắt ra nhìn em đi…”

Xung quanh bắt đầu hỗn loạn…

“Mau gọi cấp cứu… mau lên…” Tiếng của ai đó thúc giục đầy vội vã.

Nhưng Sở Tranh tại khoảnh khắc đó hoàn toàn không nghe gì lọt tai, hai mắt cô loè nhoè tựa như mặt hồ đầy sương, nhận thấy máu tươi chảy đầy tay mình khiến cô càng sợ hãi.

Cố Mặc Thâm cứ im lìm như thế được đẩy vào phòng cấp cứu…

Chưa bao giờ Sở Tranh cảm thấy sợ hãi giống như lúc này…