Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 96





Trong cơn mưa nặng hạt trắng xóa, những hạt mưa nặng trĩu thấm đẫm vào cơ thể đã sớm ướt sũng, những cơn gió mạnh dù dập như thể quật ngã cô gái đi trên phố.

An Hạ trong cơn mưa, bước chân vô định không biết đi về đâu, cứ thẫn thờ vô định bước đi.

Bên trong một cửa hàng tiện lợi, Giang Khả Lạc mua một ít đồ ở cửa hàng, quay qua quay lại thì bầu trời đã đen như mực, mưa đổ xuống mái nhà ầm ầm.

Giang Khả Lạc mua xong đồ cần thiết, thanh toán xong quay ra nhìn phía bên ngoài cửa kính mưa đang rất lớn.

Ông trời dạo này cũng thật là thất thường đi, vừa mới nắng chang chang như thế mà bây giờ đã mưa ầm ầm rồi.

Giang Khả Lạc chỉ tay về phía mấy chiếc ô ở cửa hàng "Tôi có thể dùng nó đúng chứ?"
Anh nhân viên đứng quầy thanh toán tươi cười đáp "Vâng ạ, quý khách có thể dùng che ra xe lấy ô ạ."

"Vâng" Giang Khả Lạc gật đầu, đi đến cầm lấy một chiếc ô, bước ra bên ngoài cửa hàng, cơn gió lạnh thổi qua khiến Giang Khả Lạc lạnh đến rùng người, không nghĩ ngợi nhiều, cô nhanh mở ô, muốn nhanh chóng đi đến chỗ xe lấy ô của mình, trả lại ô của cửa hàng sau đó cô chắc chắn sẽ rút mình trong xe ô tô sưởi ấm.

Giang Khả Lạc bung ra ô dù, nâng lên ô bước ra khỏi mái che của cửa hàng tiện lợi, do Giang Khả Lạc cũng không chú ý xung, vừa bước ra đã va phải một người đi bộ bên ngoài.

Giang Khả Lạc không kịp định ứng, chỉ vừa va vào người kia thì quần áo của Khả Lạc đã bị dính nước.

Ngô An Hạ thất thần bước, va chạm với một người lạ, cô nhanh chóng tỉnh lại, vội vàng cúi đầu.

"Tôi xin lỗi, thật xin lỗi."
Giang Khả Lạc không để ý đến quần áo bị ướt, cô lo lắng cho người đối diện hơn, nhìn cô một thân ướt sũng quải trên vai chiếc cặp balo, Giang Khả Lạc theo phản xạ nâng cao lên chiếc dù che về phía An Hạ, muốn đỡ lại những hạt mưa nặng ngã trên vai cô.

An Hạ cúi người hai cái thành khẩn vì đã va chạm, Giang Khả Lạc nhìn lướt qua cô, cảm giác cô rất quen mắt, Giang Khả Lạc nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt, hai đôi mi sưng phồng, trong đáy mắt đỏ ửng nhìn liền thấy cay cay khóe mắt, cô nhìn đến không chớp mắt, bởi vì hơi quen mặt, hình như đã gặp nhau ở đâu đó, Khả Lạc hoàn toàn lơ ý hành động cúi đầu xin lỗi của An Hạ.

An Hạ ngẩn đầu dậy, nhìn thấy cô ấy nhìn cô chằm chằm hoàn toàn không nghĩ gì, ngượng ngùng mĩm ra một nụ cười sau đó lại kèm theo một cái cúi đầu.

An Hạ xoay lưng đi.

A...!Đúng rồi, chính là gương mặt đó, chính là nụ cười đó.

"Cô chẳng phải là vợ của Thành Dương sao?" Giang Khả Lạc lên tiếng, An Hạ chỉ mới bước đi vài bước chân, tiếng nói của cô gái kia làm cho bước chân An Hạ dừng lại.


Cô dừng bước, trái tim cũng mất đi một nhịp đập, lồng ngực phập phòng lo lắng, mắt liếc trái liếc phải, cuối cùng, An Hạ không một phản ứng nào nâng lên bước chân nhanh tháo chạy.

"Này!!!"
Đột nhiên bỏ chạy, vậy chắc chắn đúng là vợ của La Thành Dương rồi, vì sao cô ấy lại xuất hiện ở nơi này, đặc biệt trong bộ dạng như thế?
Giang Khả Lạc nghĩ nhanh trong đầu, nhất định là có chuyện gì đó xảy ra, cô không thể để cho cô gái kia bỏ đi như thế.

Giang Khả Lạc nhanh chóng buông ra chiếc dù, túi đồ trên tay cũng bỏ xuống, Giang Khả Lạc chạy theo An Hạ, với tố chất của một vận động viên thể thao từ thời sơ trung đến cao học, thể lực của Giang Khả Lạc vô cùng tốt, phi một bước chân gần bằng ba bước của An Hạ.

Hai người bắt đầu rượt đuổi, mưa lớn chưa kịp năm giây Giang Khả Lạc đã ướt nhẹp, cô tức tốc đuổi theo An Hạ.

Ngô An Hạ có bán mạng chạy như thế nào cũng bị Giang Khả Lạc bắt kịp, cô ấy nắm lấy vai của An Hạ kéo lại.

"Đứng lại!" Kêu lớn, Giang Khả Lạc bắt lấy vai An Hạ.

An Hạ xoay đầu, hai đôi mắt đỏ hoe sợ sệt nhìn về phía Giang Khả Lạc, Khả Lạc nhận thức được hành động thô thiển lập tức buông ra vai An Hạ.


"Tôi không có ý làm hại cô."
An hạ rụt vai, vì chạy mà hơi thở phập phồng, lồng ngực nặng trĩu, cảm giác đầu cô thật choáng, cô đã ướt mưa quá lâu, cơ thể đều bị nước mưa tẩm ướt, đến mức nước mưa đã ngấm vào da, An Hạ nhìn cô gái trước mắt, hình ảnh cô ấy trong mắt cô đột nhiên bị mờ, rồi phân ra rất nhiều phân thân, giọng nói của cô ấy ồn ồn, An Hạ nghe không rõ.

"Cô là vợ Thành Dương mà, sao lại ở đây? Còn trong bộ dạng như thế này nữa?" Giang Khả Lạc không nhận ra bất thường của An Hạ, chỉ tập trung hỏi rồi giải thích "À tôi là bạn học của Thành Dương, chúng ta có gặp nhau một lần ở tiệc cưới, cô không nhớ tôi sao?"
An Hạ nghe không rõ, lỗ tai cô cứ ong ong lên, âm thanh truyền vào ồn ồn, mi mắt nặng trĩu nhìn cô gái đang sốt soắn giải thích, tầm mắt cô mờ dần, hình ảnh nhòe đi vì nước mắt lẫn nước mưa.

Cuối cùng hàng mi không trụ nổi, hoàn toàn khép chặt, cả cơ thể mất đi sức lực đổ gục xuống, Giang Khả Lạc đang nói, đột nhiên An Hạ đổ gục, Giang Khả Lạc phản xạ nhanh bắt lấy cô ấy.

Còn tiếp...!
_ThanhDii.