Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 144





Dì Diệp chuyển đến chỗ của An Hạ, căn hộ của An Hạ trở nên cực kì ấm cúng, cô có bé con, có anh, có mẹ Diệp và cả mẹ La nữa.
Một nhà mấy người vô cùng ấm cúng, trôi qua một tuần thật hạnh phúc bình yên, buổi ngày An Hạ ở nhà với hai mẹ và bé Nhiên, La Thành Dương phải đến công ty làm việc, tối đến anh trở về cả gia đình sẽ quay quần bên nhau.
Một nhà cứ thế quay quần bên bàn ăn tối, mấy hôm nay mẹ Diệp và mẹ La trổ tài nấu nướng, nấu một bàn ăn đầy món thơm nức mũi, An Hạ chỉ có ngồi ôm em bé bỏng trong lòng, còn anh thì ngồi bên cô, xem xét công việc trên chiếc laptop, lâu lâu anh sẽ nghiêng qua hôn trộm cô một cái.
Anh làm việc mà cứ chốc chốc lại nghiêng qua hôn má cô, lát lát lại hôn môi cô, tí tí lại ôm cả hai mẹ con cô vào lòng.
"Anh có đang nghiêm túc làm việc không thế?" Nhìn thấy anh làm việc mà không ở yên được, An Hạ giở ra bộ dạng nghiêm trọng của một bà chủ.
"Anh đang làm việc rất nghiêm túc nha" La Thành Dương cười cười, anh đang ôm hai mẹ con cô trong lòng, bàn tay đã sớm rời khỏi máy tính làm việc "Ôm ấp em cũng là công việc."
Cho nên có thể nói, anh đang làm rất nghiêm túc.
"Thôi đi, lo mà làm việc đi" An Hạ đẩy người anh ra, cô ôm bé bỏng đứng dậy "Anh ở đây làm việc đi, em bế bé Nhiên vào bếp chơi với mẹ đây."
La Thành Dương luyến tiếc nắm lấy tay cô, cô vừa đứng dậy thì anh cũng đứng dậy theo, cô đi vào bếp, La Thành Dương cũng lẽo đẽo theo chân cô đi vào bếp.
"Ối cha" Mẹ Diệp nhìn thấy An Hạ bế An Nhiên đi vào, mẹ Diệp lo lắng xua xua tay đuổi đi "Hai đứa ở ngoài chờ đi, bếp nóng lắm con ẵm cháu vào đây làm gì a."
Ngô An Hạ sựng chân lại, quay lại nhìn La Thành Dương, hai tay đưa bé con lên cho anh.
"Anh bế con đi."
La Thành Dương lập tức đưa hai tay bế lấy cục thịt nhỏ, ngay sau đó An Hạ xua đuổi.
"Rồi a, được rồi, anh bồng con ra ngoài phòng khách chơi đi, bếp nóng lắm."
"Ơ...?" La Thành Dương ngơ ra, dù muốn bám vợ nhưng mà bé con không thể ở trong gian bếp, anh đành phải lủi thủi ôm con trở lại phòng khách.
An Hạ liền đi vào gian bếp, hai tay từ đàng sau ôm lấy chiếc bụng của mẹ Diệp.
"Ui ui, bụng mỡ."
"Cha mày!" Mẹ Diệp ngắt nhéo chóp mũi của An Hạ, cô khúc khích hí hí cười, sau đó hỏi.
"Mẹ nấu gì đó?"
Mẹ Diệp cười tươi, gương mặt hiền hậu cưng chiều đáp lại con gái nhỏ.
"Nấu món con thích ăn."
Ngô An Hạ nghe thế, cái miệng nhỏ chu chu ra bắt đầu trò nịnh hót.
"Mẹ nấu cái gì con cũng thích."

"Lại dẻo miệng" Mẹ Diệp không nhịn được cười lớn, nhưng mà lâu rồi mẹ mới nghe được tiếng nịnh nọt của cô nên là mẹ cũng thích lắm, mẹ Diệp quay mặt nhìn sang mẹ La "Lâu rồi không nghe con bé nịnh hót ha."
Mẹ La gật gật đầu "Lâu rồi mẹ cũng mới nghe con nói chuyện như thế đó."
An Hạ buông ra mẹ Diệp, quay sang ôm lấy chiếc bụng của La phu nhân, bắt đầu hoá thành con sam dính người.
"Ối dà, bên này cũng có mỡ bụng nè."
Hai người lớn liền bật ra tiếng cười, An Hạ nhoẻn miệng cười tươi, giây phút này thật sự hạnh phúc, cô tíu tít cười, cái miệng huyên náo.
"Đây đây, con nịnh cho mẹ nghe, con hót cho mẹ nghe nhá, líu lo líu lo luôn đó."
Tiếng cười đùa trong bếp vang dội, La Thành Dương ôm cục thịt bé bỏng trong lòng, ngón tay chọt chọt vào chiếc má thịt của em bé đáng yêu.
"Mama con lại bỏ rơi hai cha con chúng ta rồi."
Bé con không hiểu papa của nó đang nói cái gì vẫn toe toét miệng cười, đôi mắt tròn như ngọc lấp lánh nhìn papa rồi u u a a giọng nói.
"A pa...!Papa...!Papapa" Con bé đột nhiên thốt lên âm tiết kêu gọi.
La Thành Dương đang ảm đạm vì bị thất sủng, âm thanh trong trẻo lọt vào tai anh, anh lập tức bừng tỉnh, gương mặt phấn khởi nâng cao bạc môi cười.
"Bảo bảo vừa gọi papa đấy à? Con gọi lại một lần nữa xem nào" La Thành Dương vui cười, cực kì mong chờ tròn mắt nhìn con gái, mong chờ sự kiện kỳ diệu đó là con gái biết gọi anh "Cục cưng của papa nói lại một lần nữa đi nào."
Bé con ú a ú ớ, cái miệng nhỏ há ra khẩu hình miệng giống như papa của nó, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía papa, rặn mãi bé con mới có thể thốt ra.
"Papa!"
"Đúng rồi" La Thành Dương cười lớn, hai tay bế cục thịt bé bỏng lên hôn vào cái má thịt của con bé, anh giống như bị nghiện, càng lúc càng không thể kiềm hãm lại h@m muốn, nghe một lại thì lại muốn nghe thêm một lần nữa.
"Gọi lại nào, lại lần nữa."
Ngô An Hạ đùa giỡn trong bếp xong, cô trở ra phòng khách, chân vừa bước ra gian phòng khách thì lại nhìn thấy anh chàng nào đó đang vỗ vỗ tay chơi cùng bé con nhỏ.
Nói là chơi, nhìn lại thấy giống như anh đang năn nỉ bé con làm gì đó cho anh.
"Ngoan nào, gọi papa đi, cục cưng của papa gọi papa lần nữa đi nào."
"U oa...!Apa...!Papa."
La Thành Dương liền cười rất tươi, anh bế con gái nâng lên rồi xoay con bé vòng vòng, bé con rất thích thú, hai chân đạp đạp không khí miệng cười tíu tít.
Ngô An Hạ đứng một bên, bao nhiêu cứng nhắc cũng mềm nhũng xuống, ánh mắt đăm chiêu ngắm nhìn hai cha con đang vui đùa cùng nhau đằng kia.
Nhiều khi...!Hạnh phúc chẳng phải điều gì cao sang, chỉ đơn giản là khung cảnh ngay trước mắt cô, hạnh phúc chỉ đơn giản là như thế.

Cô nâng bước đi về phía hai cha con, gương mặt chỉ có nụ cười thật rạng rỡ, chạy đến chỗ hai cha con đang vui đùa nhập cuộc.
"Hai cha con chơi cái gì vậy ah, em chơi nữa."
La Thành Dương nhìn thấy thiên hạ lớn đi đến, anh thả thiên hạ nhỏ xuống ghế ngồi của bé con.
Hai tay nhấc An Hạ lên rồi xoay một vòng tròn.
"Ấy!" An Hạ bị bế lên, cô theo phản ứng câu lấy cổ anh, anh xoay cô một vòng lại một vòng.
Bé con nhìn ba mẹ, toe toét miệng cười, hai bàn tay vỗ vỗ vào chiếc bàn nhỏ, muốn được papa bế nữa.
"Papa...!Apapa..."
Ớ? Bé con nhà cô hôm nay biết gọi papa rồi.
...
Ngô gia.
Màn đêm sụp xuống, Ngô Bối Nghi cuộn tròn trên giường, gương mặt trắng bệch sợ hãi co rút lại ôm lấy đôi chân, cô đưa đôi mắt sợ hãi trừng trừng nhìn căn phòng.
Một tuần nay, đêm nào người đàn ông ấy cũng đến khi cô đã ngủ say, sáng hôm sau tỉnh lại cơ thể cô toàn là vết tích của anh ta.

Nhưng anh ta lại chưa từng một lần thật sự xuất hiện trước mặt cô, chỉ khi nào cô đã thiếp đi, cũng thật kỳ lạ, lúc cô thiếp đi giống như cô bị bỏ thuốc mê vậy, cô không tài nào thức tỉnh được, cứ thế ngủ thật mê đến sáng.
Anh đã làm cách nào đó, anh đã giở trò gì đó để cô không thể tỉnh lại, cô cứ thế mà không phản kháng để cho anh xâm phạm.
Đến nay đã một tuần rồi, Ngô Bối Nghi thật sự sợ hãi, cô không nói với cha Ngô rằng cô đang sợ hãi cái gì, càng không nói ra chuyện gì đang xảy ra.
Cô trốn rút trong phòng như thế, Ngô lão chẳng hiểu chuyện gì, hỏi thế nào cô cũng không nói, bộ dạng giống như rất sợ hãi thứ gì đó.
Ngô Lão bố trí vệ sĩ gác cổng nghiêm ngặt hơn, hi vọng con gái sẽ không còn cảm.giác lo sợ nữa, nhưng cô càng lúc càng hành xử kỳ lạ.

Hệt như một người tự kỷ, hoặc hơn thế nữa là một bệnh nhân tâm thần.
Lúc nào cũng sợ hãi thế lực nào đó, co rút trên giường, mặt mày càng lúc càng trắng bệch, thiếu đi sinh khí.
Nếu cứ thế này, Ngô Bối Nghi sẽ lâm bệnh nặng, Ngô lão rất lo lắng cho cô, hôm nay ông mời đến một vị bác sĩ để xem xét tình hình của Bối Nghi, bác sĩ cũng chỉ biết lắc đầu, bởi cơ thể cô hoàn toàn không mắc bệnh, cái mà cô đang mắc phải có lẽ là về tâm lý.


Bác sĩ đã kê đơn thuốc bổ và an thần cho Bối Nghi, tất nhiên, Ngô Bối Nghi không hề uống.
Cô không cho phép bản thân ngủ thiếp đi, nếu cô ngủ đi, người đàn ông ấy sẽ đến vào xâm phạm vào thân thể cô, Ngô Bối Nghi thức trắng mấy đêm liền, ban ngày cô sẽ ngủ li bì, ban đêm thì thức trắng.

Cho đến ngày ba cô thức trắng, đêm nay, Ngô Bối Nghi như một ngọn đèn dầu chợp tắt, cô mỏi mệt gục đi lúc nào không hay biết.
Cho đến khi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, trên người Bối Nghi chỉ toàn là vết hôn đỏ, còn in hẳn một dấu răng lớn trên ngực.
"Không..." Cô ôm lấy thân mình, đôi mắt đỏ hoe trực trào nước mắt.
Rõ ràng Ngô gia đã được canh cửa nghiêm ngặt, người đàn ông đó làm sao vẫn có thể vào phòng cô được?
Anh giống như luôn hiện hữu ở xung quanh cô, chỉ cần cô lơ là, chỉ cần mất cảnh giác một chút, anh ta sẽ vồ lấy cô như con sói đói vồ mồi.
"Không phải như này...!Đừng đến nữa..." Ngô Bối Nghi ôm lấy đầu, nức nở bật khóc.
Vì sao cứ làm thế với cô? Anh cứ ẩn ẩn hiện hiện rồi vồ lấy cô như một con thú vật, anh tha thiết với thân thể này, với gương mặt này, điều đó làm cho Ngô Bối Nghi càng ghê tởm hơn.
Cô nắm lấy lồ ng ngực, móng tay cự cấu vào vết răng trên ngực mình, móng tay c ắm vào da thịt cào cấu chính mình, cào nát vết cắn đó, cào đi vết răng dơ bẩn đó làm cho ngực cô tứa ra máu đỏ.

Cô vừa khóc vừa cào, đến khi máu thấm đỏ ngực, giữa ngực đau đớn như thể ai đó đục khoét trái tim cô, bỗng điện thoại có cuộc gọi đến.
Chuông điện thoại reo vang, Ngô Bối Nghi cũng không màn đến, cứ liên tục cào cấu vào bản thân, nước mắt lã chã rơi xuống.
Cô ghét mùi của hắn tồn tại trên người cô, dơ bẩn, thứ mùi vị kinh tởm của người đàn ông đê tiện đó.
Cô phải cào nát vết cắn này, không cho phép bất kì một dấu răng của người đó nào tồn tại trên người cô.

Điện thoại đổ một loạt chuông, ba cuộc gọi nhỡ trôi qua, sau đó điện thoại của Ngô Bối Nghi như thể bị viruss xâm nhập, điện thoại hiển thị lên cuộc gọi lần nữa, và chiếc điện thoại cũng tự động kết nối nhấc máy.
"Bối Nghi" Âm thanh trầm lạnh ấy cất lên, Ngô Bối Nghi đông cứng lại như một tảng đá khi nghe thấy giọng nói đó, cô chậm chạp xoay đầu nhìn chiếc điện thoại nằm trên tủ bên cạnh giường đang kết nối cuộc gọi, màn hình đang nhảy số từng giây.Làm sao mà điện thoại của cô lại có thể tự động kết nối cuộc gọi? Hơn nữa...!Quan trọng là giọng nói đó.
Cô nấc ra một tiếng sợ hãi, toàn thân run rẩy, đôi mắt đẫm lệ nhìn chiếc điện thoại.
"A...!Anh...!Anh muốn cái gì đây?"
Chiếc điện thoại phát ra tiếng cười trào phúng, sau đó âm vực trầm khàn ấy càng thấp xuống, giống như một bóng ma vang dội vào lỗ tai Bối Nghi.
"Em đừng tự làm mình bị thương vô ích nữa, tôi không thích trên người em có dấu vết khác ngoài vết tích của tôi đâu."
"Anh điên rồi...!Anh bị điên rồi..." Cô hoảng đến giọng lạc đi, toàn thân run lẩy bẩy giọng lạc khàn chỉ còn là cầu xin.
"Anh nói đi...!Anh muốn cái gì? Làm ơn nói là anh muốn cái gì...!Đừng như thế này với tôi nữa..."
Phía bên kia điện thoại lặng xuống, tiếng cười ngừng lại chỉ còn là hơi thở thật nặng, âm thanh anh thật thấp đáp lại cô.

Một câu trả lời mà cô chẳng bao giờ muốn nghe.
"Tôi nói tôi muốn em, em đáp ứng được không?"
"Không..." Tất nhiên là không, cô không yêu anh, cô ghê tởm anh, anh chính là người hủy hoại dung nhan của cô, anh biến gương mặt của cô thành gương mặt của người con gái anh nhung nhớ.
Thật ghê tởm.
"Anh không muốn tôi...!Ực...!Cái...!Cái anh muốn...!Chỉ là thân thể này và gương mặt này."
Giọng Bối Nghi bị loãng đi, người đàn ông ấy lại cười, thoả mãn cười trên tiếng khóc nấc của cô.
"Em nghĩ thế nào cũng được, đừng tự làm bản thân em bị thương, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho em."
"Anh...!Anh làm gì?" Những gì mà anh có thể làm với cô là trà trộn vào phòng cô lúc cô đã mất đi ý thức, và rồi xâm phạm cô.
"Tôi sẽ nghiền nát em, tôi tạo ra em của bây giờ được thì tôi phá hủy em được.

Tốt nhất, em nên nghe lời một chút đi."
Dứt lời, Lý Hoành Nghiêm tắt máy, điện thoại phát ra tiếng tút tút.
Ngô Bối Nghi ôm lấy thân dại của mình, cảnh vệ rất nghiêm ngặt thế mà anh vẫn còn thể luồn vào, cô phải làm sao?
Làm sao thoát khỏi gã đàn ông ghê tởm đó?
Ngô Bối Nghi chợt nghĩ đến một người, một người duy nhất có thể giúp đỡ cô, Bối Nghi vội vàng bước xuống giường, nhanh chóng chạy ra khỏi Ngô gia.
Căn hộ của An Hạ.
Mọi người sau khi dùng cơm tối thì hội tụ trong phòng khách, An Hạ và mẹ Diệp và mẹ La đang đánh bài tứ sắc, La Thành Dương thì ôm bé con ngồi xem ba người phụ nữ đánh bài ăn tiền trước mặt, một ván bài có trị giá một đồng.
Anh không biết ba người phụ nữ này đánh bài đến khi nào mới đủ vốn mua một cốc nước nữa.
Bỗng nhiên chuông cửa reo lên, do là bé con đã ngủ trên tay anh nên Ngô An Hạ phải dừng lại ván bài, cô nhanh chân chạy ra mở cửa.
Cửa mở ra, đập vào mắt An Hạ là Ngô Bối Nghi, gương mặt chị hốc hác, tiều tụy thấy rõ, thân hình mỏng manh như một cành liễu khô mặc chiếc váy ngủ trắng mỏng, trên ngực áo thấm đẫm vết máu, đôi chân nhỏ không mang giày toàn vết sướt bụi.
"Chị? Sao vậy?" An Hạ mở to mắt, dì Diệp và mẹ La đi theo An Hạ ra cửa, mẹ Diệp nhìn thấy Ngô Bối Nghi như người sắp chết, mẹ lập tức lo lắng, vội vàng đi đến đỡ lấy đôi vai con gái lớn.
"Con sao vậy?" Ngày trước khi bà đi, rõ ràng con gái lớn vẫn trong trạng thái rất tốt, lúc này lại mang dáng vẻ thế này.
Ngô Bối Nghi túm lấy tay mẹ Diệp, nước mắt lã chã chạy trên hai gò má, chỉ kịp cất ra hai âm yếu ớt.
"Giúp...!Giúp con với..."
Cô nâng tay, muốn níu lấy cánh tay mẹ Diệp, nhưng toàn thân cô như cành liễu gãy tà, dập tắt ngay sau đó, ngã xuống ngất đi..