Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 135





La Thành Dương trở về nhà, tâm trạng u ám trên gương mặt hao mòn vì nhớ nhung, anh thả người nằm lên ghế sofa, anh như muốn chìm vào trong chiếc sofa ấy.
Hai đôi mắt đỏ hoe nhắm chặt lại, anh thở ra một hơi thật nóng.
Anh đã cảnh báo cô từ sớm, Lý Hoành Nghị và Bạch Tuấn Phong không phải người tốt, là cô không chịu nghe anh.

Nhưng anh cũng chẳng thể bỏ mặt cô, La Thành Dương cười trừ.
Nếu Bạch Tuấn Phong đã muốn tranh dự án, thế nào thì cô cũng phải tìm đến chỗ anh thôi.
Ánh mắt La Thành Dương u tối, vừa đã gặp được cô rồi nhưng lòng anh vẫn không đủ thoả mãn, anh nhớ cô quá, nhiều đêm liền không ngủ được vì nhớ nhung một người khiến cho anh hao mòn, mới gặp được cô, cô tránh anh, anh không thể ôm cô mà chỉ có thể níu nhẹ lấy bàn tay nhỏ ấy.
Nó khiến anh càng tham lam, càng nhung nhớ cô hơn, nếu được ôm cô trong vòng tay thì hay biết mấy.
La Thành Dương chợt cười, rõ ràng cũng chỉ là một cô gái, vì sao lại khiến cho anh th@m muốn đến tận cùng như vậy, bất giác anh nhận ra...!Giờ đây anh yêu cô đến mức anh chẳng thể kiểm soát được mình nữa.
Nhưng mà cô...!Cô đã không còn thương anh nữa.
La Thành Dương chạnh lòng, trái tim nóng rực rỉ ra dòng máu đỏ, đôi mi mở nhẹ lộ ra ánh mắt trầm tư u ám.
Trước sau gì, cô cũng phải đến chỗ anh thôi.
...
Chuẩn bị cho dự án sắp tới, Ngô An Hạ thiết lập lên bản kế hoạch đến sức đầu mẻ trán, thế mà Bạch Tuấn Phong lại rất đổi thờ ơ nhàng nhã, rõ ràng Bạch tổng này muốn tranh dự án, thế mag anh lại chẳng quan tâm đến bản kế hoạch, anh cứ mặc cô làm gì làm.

Lúc nào cùng cười cười rồi nói với cô rằng anh đã có kế hoạch riêng.

Điều này khiến cho Ngô An Hạ suy nghĩ rất nhiều, tranh dự án mà không quan tâm đến bản kế hoạch thì thật là kỳ lạ, âm mưu riêng mà Bạch tổng tính toán rốt cuộc là gì.

Gần đến ngày thầu dự án, Ngô An Hạ càng suy nghĩ nhiều hơn, nghĩ nhiều đến mức cô không ngủ được, nằm trên giường trọc trằn cả đêm.

Ngày mai đã là ngày dự thầu rồi, Bạch tổng cũng chẳng xem qua bản kế hoạch mà cô chuẩn bị.

Đột nhiên cô mới cảm thấy Bạch Tuấn Phong thật lạ, điều đó khiến cô nhớ đến lời nhắc nhở của La Thành Dương.
Anh nói Bạch Tuấn Phong và Lý Hoành Nghị không phải người tốt, ừ thì...!cô cảm thấy Bạch Tuấn Phong kỳ lạ, có thể Bạch Tuấn Phong không tốt nhưng còn về Lý Hoành Nghị, anh luôn rất tốt với cô, cô không có điều gì nghi ngờ Lý Hoành Nghị cả.
Ngô An Hạ tắm gội xong, cô vừa lau tóc vừa đi ra ngoài phòng tắm, ngồi trên bàn trang điểm lau lau mái tóc mình.

Bật lên máy sấy tóc, sấy nhẹ mái tóc, hai tay đang thực hiện công tác sấy tóc thì điện thoại cô nổi lên cuộc gọi.

Màn hình hiển thị Bạch tổng, Ngô An Hạ không chần chừ liền nghe máy.
"Alo..."
"Cô đến khách sạn X phòng 1003, tôi có chuyện cần bàn với cô" Bạch Tuấn Phong yêu cầu.
Vào giờ tối như thế này, Ngô An Hạ nhìn đồng hồ đã điểm mười giờ đêm, do dự một lúc, cô hỏi.
"Anh muốn bàn chuyện gì? Không thể để sáng mai sao?"
"Ngày mai chúng ta tham gia dự thầu rồi, sẽ không có thời gian" Bạch Tuấn Phong trả lời.
Ngô An Hạ chỉ đành gật đầu, chuyện về kế hoạch dự thầu rất quan trọng, có thể là Bạch Tuấn Phong đã nhìn ra thiếu xót nào đó trong bản kế hoạch của cô.
"Tôi biết rồi, tầm hai mươi phút nữa tôi sẽ có mặt."

"Được" Bạch Tuấn Phong đáp.
Sau đó Bạch tổng cúp máy, Ngô An Hạ liền nhanh tay sấy tóc, tranh thủ sửa soạn quần áo thật tươm tất, cô bước ra khỏi phòng.

Lý Hoành Nghiêm đứng đợi ở trước cửa, anh giống như đã biết cô sẽ đi ra ngoài, anh ăn mặt rất chỉnh tề nói.
"Em ra ngoài phải không? Anh đưa em đi."
Lý Hoành Nghị đã phải đi làm cả ngày ở bên viện, hiếm hoi anh không trực đêm mới có một buổi đêm để nghỉ ngơi, An Hạ không muốn làm phiền anh, cô nói.
"Tôi tự đi được, anh Lý nghỉ ngơi đi, khó lắm anh mới có một buổi đêm ở nhà."
"Tôi đưa em đi, cũng không tốn nhiều thời gian" Lý Hoành Nghị giơ lên chìa khoá xe, anh nâng ra nụ cười xoay bước "Đi nào, Tuấn Phong đang chờ em đó."
Ngô An Hạ ngạc nhiên, cô tươi cười nâng bước theo anh "Anh biết tôi đến chỗ của Bạch tổng à?"
Lý Hoành Nghị giải thích "Vừa rồi cậu ấy cũng có gọi cho tôi, bảo tôi đưa em đến cho an toàn, dù gì chỗ này cũng là gần ngoại ô nên vắng vẻ lắm, em đi một mình không an toàn."
"À..." An Hạ gật gù, hai người này xem ra rất lo lắng cho cô, thế mà cô lại nghĩ xấu hai người.
Xùy, cô không nên nghĩ đến lời La Thành Dương nói nữa.
Lý Hoành Nghị đưa An Hạ đến khách sạn X, xe dừng trước khách sạn, Ngô An Hạ tháo ra dây an toàn chuẩn bị xuống xe, Lý Hoành Nghị lại gọi cô.
"An Hạ này."
Ngô An Hạ tháo ra dây an toàn, bàn tay chạm lên chốt cửa, cô xoay đầu nhìn anh "Hả?"
"Ừ..." Nét mặt Lý Hoành Nghị trở nên đắn đo, anh giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, sau đó anh lắc nhẹ đầu, vội cười "À không có gì, em đi đi."
Ngô An Hạ chau mày, cô không hiểu được ý tứ của anh, chẳng biết anh đang do dự cái gì, An Hạ cười đáp.

"Vậy tôi đi đây, lát nữa tôi về sau."
"Được rồi" Lý Hoành Nghị cười cười, vẫy tay chào cô, Ngô An Hạ bước ra khỏi xe, cô cầm tập hồ sơ kế hoạch thầu tư của mình gấp rút đi vào bên trong khách sạn.
Lý Hoành Nghị nhìn bóng dáng nhỏ đi mất, ánh mắt đầy tạp niệm, anh thở dài một hơi.
Lát nữa cô về sau ư, không, đêm nay cô sẽ không thể về.
Lý Hoành Nghị khởi động xe, đánh lái xoay đầu xe rời đi.
Ngô An Hạ hỏi tiếp tân về phòng 1003, họ bảo đó là căn phòng ở trên tầng cao nhất.

Tầng cao nhất chỉ có duy nhất một phòng đó, gọi là phòng tổng thống, cho nên cô chỉ cần vào thang máy nhấn lên tầng cao nhất để đến căn phòng đó.
Ngô An Hạ đi vào thang máy, ấn nút chờ đợi thang máy chạy.
Cô lại cảm thấy kỳ lạ rồi, Bạch Tuấn Phong sao có thể ở phòng tổng thống như thế này, Bạch thị giờ đây cũng không phải công ty lớn, một giám đốc tầm thường như Bạch Tuấn Phong lại có thể ở cả phòng tổng thống sao?
An Hạ lại suy nghĩ, từ cái ngày La Thành Dương đến nói câu ấy, Ngô An Hạ trở nên thật đa nghi, lời nói của La Thành Dương không nhờ lại có tác động ảnh hưởng lớn với cô như vậy.

Ngô An Hạ lắc nhẹ đầu, cô đã nói là không thích anh nữa, tình cảm cô dành cho anh đã dìm xuống rồi, cô không nên bị anh ảnh hưởng như vậy.
Ngô An Hạ hít vào một hơi thật sâu, chắc là vì đây là lần đầu tiên cô ra ngoài gặp Bạch Tuấn Phong cho nên cô mới không biết nhu cầu ở phòng hạng sang này, có thể Bạch Tuấn Phong là một người chịu chi.
Ding.
Thang máy mở cửa, Ngô An Hạ nhìn xung quanh tầng cao, quả thật chỉ có một căn phòng duy nhất, Ngô An Hạ đi đến cánh cửa màu đông sang trọng, trên cánh cửa khắc số 1003.
Đúng là căn phòng này, Ngô An Hạ nâng tay gõ cửa, tay vừa chạm cửa, cánh cửa không có khoá đã bị đẩy vào.
Ngô An Hạ tiện tay đẩy cửa đi vào trong, bên trong căn phòng sáng đèn, phòng tổng thống rộng lớn trán lệ không một bóng người, có một chiếc giường rất lớn màu vàng, đối diện giường là bàn thủy tinh cùng sofa đệm.
Bạch Tuấn Phong ra ngoài rồi sao?
Ngô An Hạ bước đến bàn trà thủy tinh, ngồi xuống sofa đệm màu đô đỏ, hai tay cô cầm tệp hồ sơ, đưa đôi mắt thỏ con ngắm nhìn căn phòng sang trọng.


Mỗi đồ vật trang khí trong đây đều cao quý loé ra ánh vàng mạ,Bạch Tuấn Phong cũng thật là chịu chi đi, ở phòng tổng thống như thế này một đêm sẽ tốn bao nhiêu tiền chứ.
Ngô An Hạ vừa chờ đợi vừa ngắm nghía đồ vật, mấy món đồ thủy tinh lấp la lấp lánh thu hút ánh mắt cô.
Bỗng một âm công tắc điện cạch một cái, đèn trong phòng đều biến mất, tầm mắt Ngô An Hạ tối thui, cô chớp vội hai mắt, hai mắt không kịp làm quen với bóng tối nên mọi thứ trước mặt cô đều tối đen.
"Bạch tổng?" Cô cất tiếng gọi, âm thanh giày da in trên mặt đất thật nhanh, thật uy lãm bước vào.
Tiếng bước chân uy nghiêm này, cô không có cảm giác nó giống như của Bạch Tuấn Phong, ngay thức thời cô lại không nghĩ ra được người nào khác, bởi người hẹn gặp mặt với cô là Bạch Tuấn Phong.
"Hình như là mất điện rồi" Ngô An Hạ cười cười đáp, cô chỉ đang nói xạo, rõ ràng ngay vừa rồi cô nghe tiếng công tắc, đối phương đã tắt điện, không thể nào có chuyện một khách sạn năm sao, phòng tổng thống lại mất điện được.
Ngô An Hạ toát ra cảnh giác với tiếng bước chân đi vào, cô ôm tệp hồ sơ trong ngực, cả người hơi hoảng sợ mà run, cô đứng dậy, men theo mép bàn trà đi ra khỏi bàn trà.

Tiếng bước chân đã đến trước mặt, Ngô An Hạ cố gắng mở to mắt, nhưng mắt cô không quen với bóng tối, vừa rồi cô còn ngắm nhìn mấy bóng đèn thủy tinh lấp lánh, giờ đây đột nhiên tối cô không tài nào mà nhìn được.
Ngô An Hạ chỉ biết xoay người, bước lên mấy bước để tránh người ở trước mặt.
Bỗng đối phương giơ ra bàn tay, hai tay túm lấy thân thể nhỏ của cô kéo vào lòng, lưng cô dính vào lòng người kia, Ngô An Hạ hoảng hốt, tệp hồ sơ trên tay rơi xuống, hai tay nhỏ nắm lấy cánh tay to kia đẩy ra.
Người phía sau nâng lên một tay nắm lấy gương mặt cô, xoay mặt cô nghiêng về phía sau, người kia gấp gáp cuối xuống ấn lên môi cô một nụ hôn.

Ngô An Hạ cứng người, cô mở to mắt, người này rất thuần phục cại được miệng cô, quấn lấy lưỡi mềm trao đổi hơi thở.
Ngô An Hạ bấu chặt tay người kia ở trên bụng, tay nắm chặt cánh tay anh ta đang nắm gương mặt mình.
Mùi vị hương gỗ cùng một chút vị đắng rượu vang đỏ trộn lẫn lộn vào miệng cô, người kia hôn thuần phục đến mức quấn rất chặt lấy miệng lưỡi An Hạ, cô né đi đâu cũng không được, hương nước hoa trầm từ lòng ngực người kia bao bọc cô, một mui hương thật quen thuộc.
Ngô An Hạ càng mở to mắt hơn, trái tim cô lệch đi một nhịp, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng, cô hất mạnh gương mặt xoay lại, tránh đi nụ hôn, hốt hoảng cất ra một tiếng.
"A...!Anh Dương?"
Người này...!Người này là La Thành Dương.
Sao anh lại ở chỗ này?.