Thế Thân Hóa Ra Là Bạch Nguyệt Quang

Chương 57: Phần 57




Bán Hạ hoảng sợ lùi lại, mặt ta tái nhợt, mái tóc ướt đẫm mồ hôi xõa tung, nhưng vẫn nở nụ cười. Ta đã nói sao lại đánh nhau lâu thế, hóa ra là Bắc Ngụy đã đánh vào cung rồi, không biết Vũ Uy Hầu, không, bây giờ phải gọi là Vũ Uy Vương, không biết đã đầu hàng địch hay đã tử trận?

Ta nhìn qua cửa điện ra ngoài, thấy tình hình chiến đấu đang căng thẳng, quay đầu nói với Bán Hạ: "Ngay bây giờ! Ngươi đi làm việc đi!"

Bán Hạ nhìn chằm chằm vào ta, ta bực bội nói: "Hài tử của Cao Thành, lại là hai đứa trẻ ngốc lùn không bao giờ lớn, ngươi ôm chúng làm gì? Đã quên tỷ tỷ ch*t thế nào rồi sao? Mau đi!"

Trong mắt Bán Hạ dần hiện lên vẻ quyết liệt, nhưng nàng ta không chịu đưa đứa trẻ về phía ta, mà đặt chúng vào trong tủ, cẩn thận để hở một khe nhỏ.

Ta lười quan tâm, dù sao cũng phải ch*t, ch*t ở đâu chẳng giống nhau.

Sau khi Bán Hạ rời đi, ta gắng gượng đi về phía cửa, mũi tên lạnh lẽo bay sượt qua tai ta, làn gió ấy thật mát mẻ, dễ chịu.

Thanh đao của một tên lính Ngụy c.h.é.m về phía ta dừng lại giữa không trung, trên người hắn ta có mũi tên mạ vàng, ta ngẩng đầu, thấy Cao Thành đang giao chiến với quân Ngụy.

Một nữ tử mặc áo gấm, tóc đầy châu ngọc bỗng đ.â.m sầm vào ta khiến ta ngã xuống đất, ta ngơ ngác nhìn nàng ta.

Mũi tên đó đ.â.m chéo, từ sau lưng xuyên qua ngực.

Liễu Nhứ thở dốc đầy kinh hoàng, tay nàng ấy hoảng loạn nắm chặt lấy ta, ta mới nhận ra ngón tay Liễu Nhứ gầy đi rất nhiều so với trước, những ngón tay gần như có thể thấy được màu xanh của gân bám chặt lấy ta như người ch*t đuối, giọng nói của nàng ấy gấp gáp, đứt quãng: "Tiểu muội, tỷ không nghe lời Hoàng hậu đâu, tỷ đã giúp muội giải gần hết độc của Thất bộ liên, chỉ còn chút dư độc khiến mắt trái muội mù thôi, tỷ đã xử lý rồi, muội sẽ không ch*t đâu. Muội, muội đau đầu là vì tỷ cho muội uống thuốc, tỷ, tỷ tức giận vì muội không chịu giúp tỷ, không chịu thân thiết với tỷ, tỷ tức giận vì muội đối xử với Bán Hạ tốt hơn tỷ. Nhưng mà, nhưng mà thuốc đó chỉ đau một chút thôi, không hại người đâu, muội đừng sợ. Tỷ, tỷ chỉ muốn muội đến tìm tỷ, tỷ muốn muội cầu xin tỷ một câu, muội cầu xin tỷ một câu thì tỷ sẽ giúp muội hết lòng, tỷ. . . Hoàng hậu là người ngoài, nàng ta độc ác như vậy, hại ch*t đại tỷ, tỷ cũng hận nàng ta, nhưng, nhưng đại tỷ ch*t thảm quá, tỷ sợ lắm, tỷ sợ Hoàng hậu, tỷ không dám làm gì cả. Từ nhỏ tỷ đã không bằng muội, tỷ nhát gan, tỷ vô dụng, tỷ sợ muội khinh tỷ, tỷ chỉ muốn muội cầu xin tỷ một câu thôi, muội đừng giận, chúng ta là một nhà, chúng ta mới là. . . một nhà. . ."



Ta ôm lấy Liễu Nhứ, ta không biết phải làm gì với vết m/áu trên mũi tên vàng kia, bàn tay ta run rẩy lơ lửng giữa không trung.

Rõ ràng mắt ta không đau, trán ta cũng không đau, nên ta không rơi lệ.

Nhưng đóa hoa bỉ ngạn kia quá yếu ớt, nó bị mùi m/áu t/anh vây hãm, nó đang khóc.

Liễu Tiểu Nhi đã quên mất thế nào là rơi lệ rồi, nàng sẽ không rơi lệ nữa, đó là hoa bỉ ngạn đau đớn rơi lệ.

Liễu Nhứ nằm bất động trong vòng tay ta, mái tóc của tỷ ấy đẹp nhất trong ba tỷ muội bọn họ, dù đã vấy m/áu vẫn mềm mại như thác đổ.

"Nhị tỷ, đừng, đừng như vậy, chỉ còn lại tỷ thôi, chỉ còn một mình tỷ thôi. Muội sẽ không bao giờ nói gở nữa, muội sẽ không bao giờ nói rằng tất cả đều không còn nữa, muội lừa Hoàng hậu đấy, lúc đó muội không tin lời nói sẽ thành sấm, muội chưa bao giờ nói muốn tỷ ch*t, muội chưa nói muốn tỷ ch*t thật, xin tỷ, đừng ch*t, các tỷ không thể đều bị muội hại ch*t được, xin tỷ, đừng mà."

Nhưng tỷ ấy không đáp lại ta nữa.

Giống như lúc còn nhỏ, ta làm tỷ tỷ tức giận, tỷ tỷ sẽ không thèm để ý đến ta nữa.

Phải mất mấy ngày mới có thể làm lành.