Thế Thân Hóa Ra Là Bạch Nguyệt Quang

Chương 34




Nhưng như vậy Cao Thành sẽ không thấy rõ Tiết Thường Khiết ngã như thế nào, tuy nhiên có vẻ hắn ta cũng không định quan tâm.

Cao Thành gào lên bắt Hoàng hậu lại, gấp gáp bế ta bước nhanh về phía nội thất của Phật đường, lúc này Tiết Thường Khiết mới nhớ ra lời thoại của mình: "Hoàng thượng, Hoàng hậu, Hoàng hậu nàng. . ."

Giọng nàng ta đứt quãng vì xen lẫn tiếng rên rỉ đau đớn, Cao Thành chưa nghe hết đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Ta cuộn trong lòng Cao Thành cảm nhận động tĩnh trong bụng, ta cần phải sảy thai mới có thể thực sự đạt được mục đích, đứa trẻ này ch*t đi mới có thể kích thích mạnh mẽ cảm xúc của Cao Thành, mới có thể khiến hắn ta nổi giận mất kiểm soát mà xử lý Hoàng hậu.

Nhưng con quỷ nhỏ đòi nợ trong bụng ta chẳng mấy chốc đã yên ổn lại, ta thực sự không tiện đ.ấ.m hai cú vào bụng trước mặt Cao Thành để đạt được mục đích kích thích hắn ta, đành phải thỏa hiệp dùng tiếng nức nở đau đớn để bù đắp cho sự lỗ mãng của Mộc Đàn.

Nhưng ta nhanh chóng biết được không phải Mộc Đàn lỗ mãng, cũng biết được hóa ra Mộc Đàn vốn luôn ngẩn ngơ có thể tính toán lâu dài như vậy.

Khi Thái y run rẩy bắt mạch cho ta, sự lo lắng và quan tâm của Cao Thành không còn chỉ dành cho mình ta nữa, hắn ta liên tục xác nhận với Thái y về sự an toàn của ta và đứa bé, nhưng dường như nhuyễn tháp của ta đã mọc gai khiến hắn ta ngồi không yên, hắn ta liên tục nhìn ra ngoài, cuối cùng mở miệng: "Tiết Thục Phi thì sao? Nàng ấy có ổn không?"

Khi ta cảm thấy ngạc nhiên và buồn cười vì sự khó chịu trong chốc lát của mình, hơn chục Thái y chạy đi chạy lại ba bên như vịt nhảy xuống nước "bịch bịch" quỳ xuống đất, Thái y lắp bắp run giọng: "Tiết, Tiết Thục Phi. . . Liễu Quý phi nương nương thì không sao, Đàn Mỹ nhân va vào bàn thờ Phật dẫn đến chảy m/áu nghiêm trọng, nhưng tiểu Hoàng tử không sao!"

Cao Thành tức giận đá hắn ta một cái: "Trẫm hỏi về Tiết Thục Phi! Nàng ấy có sao không?"

Thái y run rẩy không ngừng khấu đầu: "Thai nhi của Tiết Thục Phi nương nương còn quá nhỏ, không thể như Đàn Mỹ nhân mà dồn hết sức bảo vệ hài nhi. Hơn nữa, Thục phi nương nương va chạm nặng hơn Đàn Mỹ nhân một chút, e rằng về sau khó mà có thai được nữa. . ."

Cao Thành giận dữ quát: "Trẫm hỏi nàng ấy thế nào? ! Dẫn trẫm đi xem! Nếu có chuyện gì, các ngươi đều phải ch*t theo nàng ấy!"



Ta nhìn bóng lưng Cao Thành khẽ cười. Tình bạn thanh mai trúc mã quả nhiên khác biệt, cũng coi như không phụ màn biểu diễn bi thương, thê lương vừa rồi của Tiết Thường Khiết. Dù vậy, có lẽ cũng không hoàn toàn là diễn.

Những người giỏi nhất của Thái y viện tất nhiên đều đi theo Cao Thành. Ta hỏi tiểu y quan còn lại: "Đàn Mỹ nhân thế nào rồi? Có nguy hiểm đến tính mạng không?"

Tiểu y quan "phịch" một tiếng quỳ xuống, cũng run rẩy nói: "Đàn Mỹ nhân, e rằng không qua khỏi."

Tim ta thắt lại, gấp giọng hỏi: "Thái y chính không phải nói đang cứu chữa sao? ! Sao ngươi biết nàng ta không qua khỏi? !"

Tiểu y quan cúi đầu không dám ngẩng lên: "Cứu, cứu không được, mất m/áu quá nhiều. Hiện giờ chỉ đang dùng thuốc để giữ hơi thở, đề phòng lỡ như Hoàng thượng muốn gặp mặt lần cuối."

Ta vội vã xuống nhuyễn tháp: "Thái y chính vẫn đang ở đây, có lẽ ông ấy có cách cứu Đàn Mỹ nhân, phải không?"

Tiểu y quan tiếp tục nói ra sự thật không nên nói: "Thái, Thái y chính nhất định, là nghe lời Hoàng thượng, cứu Tiết Thục Phi trước."

Ta sốt ruột: "Tiết Thục Phi không phải không sao sao? Đàn Mỹ nhân đã sinh Hoàng tử! Đó là Hoàng tử duy nhất, là Thái tử tương lai! Nàng ta không thể ch*t được!"

Tiểu y quan nói: "Nhưng, nhưng mà, Hoàng thượng muốn cứu, chăm sóc Tiết Thục Phi trước. Còn bên phía Đàn Mỹ nhân không đợi được, kéo dài thêm thì. . ."

Ta cắt ngang lời hắn ta: "Dẫn ta đến chỗ Tiết Thục Phi."