*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau nhiều năm, Cố Đắc Bạch cuối cùng cũng hồi tưởng lại câu chuyện ngụ ngôn đã nghe lúc năm tuổi, tên là sói tới.
Quên chuyện ánh trăng trắng cũng tốt, nhớ lầm cũng tốt, nói lung tung về ‘hồi ức’ hay làm ra lỗi cũng tốt, Kỳ Minh cũng chưa từng so đo, hoặc là trước mặt nghi ngờ hắn đang lừa gạt, thậm chí có thể thông cảm không truy cứu nữa.
Kết quả hắn lại ngoài ý muốn nói thật… lại bị coi là cái cớ què quặt?
Lúc hắn khiếp sợ, Kỳ Minh đã kéo vali nhỏ của mình lên, cùng Nguyên Yêu chạy tới nói cười đi về phía trực thăng.
Nguyên Yêu không nghe thấy bọn họ nói về “thủ tiết”, tuy nói người ta tổn hại một chút, nhưng hắn chính là người bạn thân nhất trong đám người này, ở trong mắt hắn, đoạn ký ức kia chính là lịch sử đen tối của Cố Đắc Bạch, tự mình chơi đùa thì có thể, nhưng muốn lấy ra chơi đùa với người ngoài hay không còn phải xem tình huống.
Ngay khi Cố Đắc Bạch vừa đuổi theo, liền nghe Nguyên Yêu chém đinh chặt sắt phủ nhận, “Không có khả năng! trong lòng Cố ca tôi chưa từng có người khác, vô luận là người sống hay người chết!”
Kỳ minh mỉm cười gật đầu, “Như vậy a, xem ra anh ấy thật sự rất tận tâm. “
Cố Đắc Bạch: “…”
“Á lão đại, anh bóp tôi làm gì?!” Nguyên Yêu kêu thảm thiết ra tiếng.
“Ha ha.” Cố Đắc Bạch cười như không cười, trong lòng tự nhủ sau này lại thu thập ngươi.
Về phần loại hiểu lầm có chân tướng này, hắn ngược lại không sợ, cùng lắm thì buộc Phương Phương đem bản ghi âm lúc trước giao ra, mất mặt thì mất mặt, ai sợ ai.
Trực thăng có ba chiếc, bởi vì bên trong cơ sở vật chất quá đầy đủ, mười mấy người tách ra ngồi, lúc Kỳ Minh đi qua, chỉ có hai chiếc còn có chỗ trống.
Lúc Cố Đắc Bạch mang kỳ minh đi, vừa định mở miệng giới thiệu, bên trong đã có một người đàn ông đeo kính râm màu sáng,trên người có mấy cuốn sách, chạy tới phía trước mở miệng còn đứng dậy nghênh đón:
“Đây không phải là thầy Kỳ sao? tôi thật đúng là may mắn, mới thành fan ngài chưa qua 24h đã gặp được người thật.”
Kỳ Minh và anh khách khí bắt tay, có chút ngoài ý muốn, “Cám ơn anh đã thích, bất quá không cần gọi khách khí như vậy, cùng nhau ra ngoài chơi đều là bằng hữu.”
Cố Đắc Bạch ở bên cạnh giới thiệu, “Đây chính là vị mời mọi người hôm nay ra ngoài tụ tập, Từ Công, Từ Thư Lương. “
Hắn liếc mắt nhìn Từ Công một cái, lại nhìn những người khác lớn tiếng tuyên bố, “Người này, Kỳ Minh, nghệ sĩ âm nhạc, bạn trai tôi.”
Kỳ Minh lại bổ sung thêm một câu cảm ơn, cảm ơn anh đã cho mình cơ hội đi theo ra ngoài chơi.
“Còn có rất nhiều người, chúng ta xuất phát trước đi, chờ đến nơi rồi từ từ quen biết.” Từ Công híp mắt, thân sĩ nở nụ cười, hình dáng mắt hẹp dài nghiêng bay thoạt nhìn mang theo chút mỹ cảm thư hùng khó biện.
Chiếc trực thăng ở giữa, chính là chuẩn bị cho Cố Đắc Bạch, vừa lúc còn có thể ngồi ba người, bên trong tuy rằng không hoa lệ ổn định như khoang hạng nhất, nhưng cũng có ghế sô pha thoải mái, các loại đồ uống ăn vặt đầy đủ.
Ngoại trừ Nguyên Yêu, nơi này còn có một người khác, là một người đội mũ tai nghe bịt mắt,đang ngủ say, Nguyên Yêu ở bên cạnh giải thích, “Đây là đại minh tinh, hắn bị lệch múi giờ, chờ đến khi chúng ta đến lại gọi hắn dậy.”
Cố Đắc Bạch ngồi vào chỗ ngồi, vừa định đóng cửa lại bị một đôi tay đặt lên khung cửa ngăn lại, ngay sau đó Từ Thư Lương đi vào.
Nguyên Yêu kinh ngạc, “Anh không phải ngồi ở cái phía trước kia sao? –
Từ Công hoàn toàn không đỏ mặt giải thích, “Tạm thời đổi lại, đuổi theo một ngôi sao.”
Nói xong liền đem Nguyên Yêu đuổi ra ngoài, muốn cùng hắn đổi chỗ ngồi. Lúc đầu Nguyên Yêu không vui, kết quả Từ Công nói một câu “Không phải đổi đến chỗ tôi là đến chỗ Phương,Phương Phương ngồi chỗ tôi”,Nguyên yêu đột nhiên đào tẩu rời đi.
Từ Công mỹ mãn ngồi đối diện Kỳ Minh.
Cố Đắc Bạch ngồi thẳng người, lông mày đều nhíu lại, hắn dẫn Kỳ Minh đến nghỉ phép, không muốn để cho lúc này trong đầu cậu còn bận chuyện công việc.
Kỳ Minh cũng ngồi ngay ngắn, nhưng không nói gì nữa, mà bình tĩnh cự tuyệt, “Tôi không phải minh tinh. Từ Công lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, “Cậu quả thật giống như truyền thông nói, thật lợi hại.”
Là một con cháu nhà giàu, anh cũng không ít lần gặp qua các ngôi sao và người trong giới, đại bộ phận đều là người trước người sau, kinh doanh công ty thiết lập cho người đóng gói mà thôi, không nghĩ tới Kỳ Minh cũng làm cho người ta trên mạng cảm giác lãnh đạm như nhau.
Kỳ Minh sợ anh hiểu lầm, lại nói thêm, “Tôi không có ý định làm thần tượng. Anh Từ gọi tôi bằng tên đi, như vậy có thể làm bạn bè”
Từ Thư Lương bỗng nhiên rất cao hứng nở nụ cười, “Vậy cậu cũng giống như bọn họ, gọi tôi bằng biệt hiệu là được không cần gọi là tiên sinh gì. “
“Khụ khụ,” Cố Đắc Bạch hắng giọng, ngắt lời bọn họ, “Tôi có mang cho cậu một món quà.”
Từ Thư Lương nhận lấy cái hộp kia, mở nó ra xem ngay.
Thứ kia chính là một khối đen kịt, Kỳ Minh nhìn không ra thứ gì, vốn còn lo lắng, không nghĩ tới sau khi nhìn thấy đồ vật Từ Thư Lương lại thật sự có chút yêu thích không buông tay, nhìn chằm chằm rồi lại nhìn đến vô cùng hứng thú, còn lấy máy ảnh ra chụp vài tấm ảnh.
Mmay mà cậu có thể lấy được cái này, tôi còn chỉ nhìn thấy trên mạng một hai lần.” Từ Công đùa nghịch trong chốc lát, sau khi trực thăng cất cánh, liền cất lễ vật đi,
“Nể tình cậu, tôi sẽ không cùng cậu cướp người.”
Cố Đắc bạch thiếu chút nữa tức giận, “Cậu còn muốn cướp người? Kỳ Minh trong thời gian nghỉ phép, không nói đến công việc.”
Kỳ Minh còn có chút mờ mịt, “Không cần nghiêm túc như vậy đâu, tôi cũng không đâu nổi danh nhiều.”
“Cậu không phải còn không biết chứ?” Từ Công kinh ngạc mở miệng, “Cậu chỉ trong một đêm đã hot.”
“Làm sao có thể?” Kỳ Minh so với anh còn kinh ngạc hơn, gần đây cậu đích thật là muốn ra mắt ca khúc mới, nhưng bài hát chủ đề này còn chưa chính thức công bố, chỉ đưa ra dự báo tuyên truyền, làm sao có thể nổi tiếng.
Cố Đắc Bạch lấy điện thoại di động ra, nhìn một chút, phát hiện blog của Kỳ Minh quả nhiên số liệu tăng lên rất nhiều, không giống như trước kia, nhất thời bật cười, “Cái này gọi là ánh mắt quần chúng sáng như tuyết.”
Từ Công lắc đầu, “Là nói các đàn em Cố tổng của cậu ánh mắt sáng như tuyết đi.”
Blog của Cố Đắc Bạch cũng coi như rất nhiều fan, là một cao phú soái, lại không thích bị người xa lạ gọi cha gọi chồng, những fan kia bắt đầu gọi hắn là đại ca.
không phải ca ca, là đại ca, tràn ngập mê muội khí tức xã hội.
Kỳ Minh nhịn không được nhìn một chút, phát hiện quả nhiên đại bộ phận lưu lượng truy cập được dẫn từ việc chuyển tiếp của Cố Đắc Bạch, trên mạng còn bắt đầu có người ‘phỏng đoán hợp lý’, nói lần này Kỳ Minh mua vị trí quảng cáo của Cố tổng.
“Cố Đắc Bạch…” Kỳ Minh nhìn thấy những thứ này, bỗng nhiên cảm thấy thiếu nợ rất nhiều nhân tình, “Cám ơn anh đã giúp tôi tuyên truyền.”
Cố Đắc bạch lại ỷ vào bên cạnh còn có người ngoài không biết chuyện, vỗ vỗ bả vai hắn, “Vợ chồng hỗ trợ tuyên truyền, chuyện không phải rất bình thường sao? –
kỳ Minh cúi đầu chấp nhận, giơ tay lấy một ly trà đen hoa quả ướp lạnh từ tủ lạnh nhỏ bên cạnh, lại quay đầu nhìn Cố Đắc bạch “Anh uống cái gì? “
Ngón tay Cố Đắc Bạch chỉ vào tủ lạnh, “Cola? không, không có soda, nước mận chua đi.”
Từ Công gõ tay vịn ghế, “Còn có mojito, ở tầng trong. “
“Vậy thì mojito.”
Từ công nhìn hai người bọn họ qua qua lại lại, mojito trực tiếp đưa qua, biểu tình dần dần hoang mang, “Mạo muội hỏi một chút, không tiện có thể không nói,hai người ở cùng một chỗ bao lâu rồi?”
Cố Đắc Bạch: “Hơn nửa năm rồi. –
Kỳ Minh: “5 tháng và 18 ngày. –
Hai người đồng thanh nói xong, lại đồng thời sửng sốt, liếc nhau.
Cố Đắc Bạch tính số ngày, theo bản năng nói nhiều hơn, kỳ minh vẫn tính toán thời gian, lúc ở trên xe còn mở tài liệu điện thoại xem qua ngày tháng, chính xác đến số ngày.
Cố Đắc bạch phản ứng một chút, liền nở nụ cười.
Không nghĩ tới Kỳ Minh vẫn nhớ rõ ràng như vậy, đây có phải coi như là một dấu hiệu để ý hắn hay không?
Từ Công có chút kinh ngạc, “Còn rất lâu a…”
Anh còn tưởng rằng hai người lâu nhất chỉ mới ở cùng một chỗ hai tháng.
Cố Đắc Bạch và hắn làm bằng hữu bảy tám năm, thời sinh viên là cựu sinh viên các cấp học khác nhau.
Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng nhớ rõ, Cố Đắc bạch khi trưởng thành thích cocktail, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy đồ uống bình thường quá ngọt ngào, rượu tinh khiết quá ảnh hưởng đến tư duy, đặc biệt là khi uống mojito các loại, thích vắt thêm vài giọt nước chanh tươi vào.
Bất quá, cho dù là Nguyên Yêu,Phương Phương, bọn họ có khẩu vị sở thích, kiêng kỵ gì hay thói quen Từ Công đều nhớ rõ, lần này mới vất vả tụ hội, anh đã sớm ở trên trực thăng chuẩn bị đồ uống vặt bạn bè đều thích.
Chanh tươi, anh cũng đặt mojito bên cạnh, Kỳ Minh lại không có chút phản ứng nào thoạt nhìn còn không biết chuyện này.
Ngược lại là Cố Đắc Bạch… trong ấn tượng của anh là người không biết chiếu cố người khác, người đàn ông thẳng thắn nhất mà hay quên, lại ân cần chọn đá cho Kỳ Minh.
Đá trong trà hoa quả có chút nhiều, vốn là dùng để giữ ấm, nhưng hiển nhiên Kỳ Minh không thích ăn những khối đá này, chỉ biết cắn mấy miếng hoa quả tươi cắt, khối đá đều bị cẩn thận cẩn thận chọn sạch sẽ, còn lẩm bẩm nói quá lạnh,đối với dạ dày không tốt.
Ánh mắt từ công đăm chiêu xoay quanh giữa hai người, “Không nghĩ tới a Cố Bạch, cậu cũng sẽ có một mặt săn sóc ôn nhu tỉ mỉ kiên nhẫn như vậy, không biết cho rằng lại tưởng cậu bị xuyên hồn, lần này là thật sự?”-
“Nói cái gì vậy,tôi không phải vẫn rất cẩn thận sao.” Cố Đắc Bạch bị hắn nói tay run lên, khối băng cuối cùng vừa mới gắp ra, liền rơi xuống quần áo kỳ minh, theo vạt áo lưu lại một chuỗi vết nước, trực tiếp dừng ở trên quần.
Kỳ Minh nói một tiếng “Không có việc gì” liền đưa tay lấy, kết quả trực thăng không ổn định lắm, lắc lư một chút, khối băng lại trượt xuống, lạnh lẽo theo chân rơi vào khe quần.
“A…”
Mùa hè, cậu chỉ mặc một lớp quần đơn.
Từ Công trầm mặc dời tầm mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả vờ không nhìn thấy.
“Cho em khăn giấy.”
“Chờ một chút…”
“Làm sao vậy?”
“Đã tan ra rồi.”
“…”
Hai người đều không nói gì, Kỳ Minh đơn giản lau vết nước trên quần áo, cuối cùng cũng được uống trà trái cây của mình.
Sau đó cả đoạn đường, ba người thỉnh thoảng lại nói chuyện phiếm, Kỳ Minh cũng không muốn ngủ nữa, nói không làm quan hệ fan thần tượng, liền thật sự đem Từ Công làm bạn bè bình thường tán gẫu, Nói không ít chuyện bọn họ trong thời gian đi học.
“Thì ra các anh học cùng trường trung học.”
“Đúng vậy, chúng tôi tốt nghiệp sớm, khi đó còn có phân lớp văn lý.” Từ Công thấy bộ dáng Cố Đắc Bạch để ý đến anh nên không nhắc đến, “Tôi và cậu ấy cũng xem như là quen biết trong xã đoàn, câu lạc bộ nhiếp ảnh. “
“Thật lợi hại, trường trung học đã bắt đầu chơi nhiếp ảnh rồi.” kỳ minh nhìn thấy Đắc Bạch, khách sáo khen ngợi.
“khi đó cậu ấy còn không thích chụp phong cảnh, thích chụp người.” Từ Công nói đến đây liền cười rộ lên, “Đáng tiếc không có ai nguyện ý làm người mẫu, chụp được đều là biểu tình mấy người bạn học của chúng tôi, thường xuyên nhìn thấy cậu ấy bị săn lùng.”
Không phải, một người cũng không có?
Kỳ Minh nhạy bén nheo mắt lại, không nghĩ tới chuyện này đều có thể nghe ra vấn đề. Mấy ngày trước cậu còn bị Cố Đắc Bạch kéo ảnh chụp chung, nói cái gì thời sinh viên chụp rất nhiều ảnh bạch nguyệt quang, là người mẫu chụp ảnh ngự dụng của hắn, nhưng không để lại một tấm ảnh chụp chung rất là tiếc nuối.
Nếu đã trở thành người mẫu ngự dụng, theo lý thuyết, không nên cùng một câu lạc bộ mà đến người khác cũng không biết.
Cố Đắc Bạch vội vàng xen vào, “Ai nói không? đúng, tôi chỉ không nói với cậu “
“Đúng là có một người.” Từ Công cẩn thận suy nghĩ một chút, thật sự nhớ ra,chỉ là biểu tình có chút phức tạp.
Cố Đắc bạch thở phào nhẹ nhõm, chính hắn cũng không nhớ rõ thật sự có ai, coi như Từ Công cho hắn mặt mũi.
Kỳ Minh chớp chớp mắt, không nói gì nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ.
anh ta đa tâm à?
Từ Công từ trước đến nay am hiểu quan sát, nhìn biểu tình biến hóa của hắn, lại nhìn thấy bộ dáng “rốt cục tìm lại mặt mũi”, nhất thời phi thường hận sắt không thành thép.
Mặt mũi, có thể quan trọng bằng có lão bà sao?
“Kỳ Minh cậu đừng ghen a.” Từ Công vội vàng giải thích, “Khi đó nguyện ý làm người mẫu cho Cố Đắc Bạch không phải là đại mỹ nhân gì, không phải bởi vì hắn có mị lực mới để cho hắn luyện tập kỹ năng sao.”
Kỳ Minh sửng sốt, “Làm sao có thể…” đó chính là ánh trăng trắng, sao lại không phải là mỹ nhân?
“Là thầy phụ trách câu lạc bộ nhiếp ảnh của chúng tôi, một lão nam nhân có chút hói đầu, hắn thật sự sợ Cố Đắc Bạch ở dưới tay hắn học nhiếp ảnh mà kỹ thuật lại kém cỏi, bại hoại thanh danh, mới miễn phí để cho hắn chụp luyện tập.”
Cố Đắc Bạch: “……”
Kỳ Minh: “Cái gì…”
Kỳ Minh khiếp sợ nhìn về phía Cố Đắc Bạch.
Cố Đắc Bạch: “Không phải như em nghĩ đâu! ”
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Đắc bạch: ông ấy chỉ là giáo viên không phải là bạch nguyệt quang!!!